Bài viết được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Australia năm 2010

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc

[MINH HUỆ 20 – 01 – 2010] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Chủ đề tôi muốn chia sẻ với mọi người ngày hôm nay là: “Kinh nghiệm tu luyện của tôi trong việc quản lý một tờ báo”.

Lùi lại một bước, chúng ta sẽ thấy cả một thế giới khác hẳn

Tôi bắt đầu tham gia vào tờ Thời báo Đại Kỷ nguyên năm 2001. Ban đầu, giống như những người khác, tôi giúp đỡ bất cứ nơi đâu cần trợ giúp. Bởi vì tôi nhanh chóng học được cách làm việc, từ việc sắp chữ và điều phối in ấn cho tới việc quảng cáo và thiết kế, tôi dần đảm nhiệm ngày càng nhiều trách nhiệm hơn. Khi tôi đã có sự hiểu biết sâu về các phương diện khác nhau trong việc vận hành Thời báo Đại Kỷ nguyên, cùng với kinh nghiệm trong vị trí quản lý của một tập đoàn lớn tại Trung Quốc, tôi đã trở thành một trong những điều phối viên chính.

Vào thời điểm đó, có một số ít người làm việc như nhân viên toàn thời gian, và tôi dần trở nên bị cuốn vào việc bán hàng và quản lý tờ báo. Gia đình tôi không có nền tảng trong việc vận hành một doanh nghiệp, vì vậy có thể nói rằng khả năng của tôi trong việc quản lý công ty được khơi nguồn và trưởng thành cùng sự phát triển của thời báo Đại Kỷ nguyên.

Tuy nhiên, kinh nghiệm tăng lên không đồng nghĩa với sự thăng tiến trong tu luyện. Nhiều tâm chấp trước của tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn khi kinh nghiệm được tích lũy. Khi tôi đã ở vị trí của một điều phối viên, mỗi khi xung đột nảy sinh giữa tôi và các đồng tu khác, hầu hết tôi thường sử dụng những lời biện hộ như: “Tại sao bạn không chịu hợp tác với tôi”, “Bạn không làm việc cho tôi, mà là cho thời báo Đại Kỷ nguyên”… Vì thiếu kinh nghiệm và có những thiêu sót trong tu luyện, tôi đã thực hiện nhiều quyết định sai với tư cách của một điều phối viên (dĩ nhiên tại thời điểm đó tôi nghĩ rằng quyết định đó là rất đúng). Nếu chúng diễn ra tại một công ty bình thường, có lẽ tôi đã bị sa thải mười lần rồi. Bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ về những quyết định đó tôi cảm thấy rất xấu hổ và cảm thấy rằng đã hạ thấp tất cả những học viên đã âm thầm hỗ trợ thời báo Đại Kỷ Nguyên một quãng thời gian lâu như vậy.

Mặc dù kinh nghiệm của tôi tăng lên, sự tu luyện của tôi đã không có bất kỳ bước đột phá nào. Việc không thể nhìn vào bên trong của tôi đã làm tăng thêm xung đột giữa tôi và các điều phối viên khác trong tờ báo, cho đến một ngày đột nhiên có thông báo rằng tôi không còn là một điều phối viên của thời báo Đại Kỷ nguyên nữa.

Vào lúc đó, tôi đã rất ngạc nhiên bởi vì trước đó không ai truyền đạt gì với tôi cả. Tôi rất tức giận và cảm thấy rằng tôi bị đối xử không công bằng. Tuy vậy, tại cuộc họp, bởi vì hầu hết mọi người đều đồng ý nên tôi vẫn tôn trọng quyết định của Ban giám đốc công ty và quyết định giảm một bậc từ vị trí điều phối viên. Tôi tự nói với chính mình rằng, là một người quản lý trong một công ty, cũng là người dưới quyền Ban quản lý của công ty đó thì không thể không tuân theo quyết định của công ty được. Hơn nữa, vì tôi đã có kinh nghiệm trong một số lần tái cơ cấu lại Đại Kỷ nguyên, tôi cảm thấy rằng tôi không nên tác động bất lợi đến sự vận hành bình thường của thời báo vì các vấn đề của riêng tôi. Vào lúc đó tôi cảm thấy rằng tôi thật sự đã gìn giữ tâm tính rất tốt: thứ nhất, tôi đã không làm ầm lên, thứ hai tôi đã không viết một báo cáo. Nhưng bây giờ nhìn lại thì tôi chỉ suy xét ở lớp bề mặt.

Hai tháng sau, tôi bất ngờ nhận được thông báo rằng tất cả các học viên Úc châu được mời đến New York, vì Sư Phụ muốn gặp chúng tôi. Tâm của tôi bề mặt tưởng như không động đã lập tức bị khuấy lên. Các tâm chấp trước người thường dâng cao, tôi cảm thấy không ổn và tức giận. Phần con người của tôi cứ giữ suy nghĩ rằng tôi nên đến và hỏi Sư Phụ rằng có phải họ đã làm sai không và có phải tôi nên rút lui không… Những suy nghĩ đó tiếp tục choán hết tâm trí tôi. Tôi không thể ngăn chúng lại – cho đến khi tôi thấy Sư Phụ. Vào lúc đó, khi tôi nghe Sư Phụ giảng Pháp, tôi cảm thấy nhiều điều được nói trực tiếp với tôi, và những vấn đề tầm thường đó không còn quan trọng nữa. Nó giống như những gì Sư Phụ giảng: phần Thần của tôi đã ngộ rồi. Tuy nhiên, vào lúc tôi trở lại khách sạn để chia sẻ với những người khác, những tâm chấp trước người thường kia lại xuất hiện. Tôi không thể buông bỏ những tư tưởng về quyền lợi và mặt sai trái của vấn đề trong những lời tôi nói. Tôi tiếp tục truy cầu sự thoải mái từ thái độ đồng tình của những người khác với ý kiến của tôi, mặc dù ở bề mặt dường như là tôi không quan tâm đến.

Vì tôi không hiểu các vấn đề trên nền tảng của Pháp, nó phản ánh tình trạng tu luyện lơi lỏng của chính tôi. Dó đó tôi liên tục gặp lại khổ nạn này, cho đến khi những yếu tố của người thường ngày càng yếu đi. Đột nhiên một ngày khi tôi tĩnh tâm và nhìn lại, những nguyên lý của Pháp đằng sau tất cả những điều này triển hiện ra trước mắt tôi. Đây không phải là con đường tu luyện mà Sư Phụ đã an bài cho tôi ư? Khi tôi ở vị trí một điều phối viên nhiều tâm chấp trước của tôi rất mạnh mẽ, và những tâm chấp trước người thường được che đậy rất kỹ . Nếu không vượt qua những khổ nạn này thì làm sao tôi có thể loại bỏ đi những vật chất này? Làm sao tôi trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp khi tôi mang những thứ xấu đó? Làm sao tôi có thể viên mãn vũ trụ của chính mình? Trong tích tắc, những tàn tích cuối cùng của các tâm chấp trước người thường biến mất không còn dấu vết, trong từ bi vô hạn của Sư Phụ.

Tin tưởng vào Sư Phụ và tin tưởng vào Pháp; Sư Phụ đã an bài con đường tu luyện cho tôi, và đó là tất cả những điều tốt đẹp nhất

Khả năng của tôi trong thế giới người thường ngày đã dẫn dắt tôi tham gia vào Thời báo Đại Kỷ nguyên. Trong suốt sáu năm làm việc với Thời báo Đại Kỷ nguyên, những kỹ năng quản lý của tôi trở nên thuần thục hơn. Khi tôi rời vị trí điều phối viên, tôi nói với các học viên khác rằng: “Tôi có được năng lực thông qua việc tập luyện Đại Pháp, và tôi sẽ tiếp tục áp dụng chúng trong việc trợ Sư chính Pháp”. Tôi đã có niềm hy vọng này, và Sư Phụ đã an bài con đường để tôi đi theo. Từ khi không còn là một điều phối viên nữa, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Để giảm bớt áp lực tài chính với gia đình, tôi bắt đầu quản lý công ty của riêng tôi. Trong năm đầu tiên đã có những thăng trầm và những việc rất nan giải; tôi nghĩ rằng có lẽ nó liên quan đến tình trạng tu luyện của tôi. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy không có lối đi, tôi tự nhủ với mình rằng: “Hãy tin tưởng vào Sư Phụ. Con đường Sư Phụ an bài cho mỗi đệ tử là con đường tu luyện tốt nhất và nhanh chóng nhất”.

Mọi việc đều có lý do của nó, và tất cả chúng đều tồn tại cho sự viên mãn cuối cùng. Với suy nghĩ này, tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn và học hỏi được nhiều thứ trong xã hội người thường mà liên quan đến việc quản lý công ty. Tôi thật sự trải nghiệm được cảm giác bao la rộng lớn trong vạn vật.

Công ty của tôi dần đi vào đúng chu trình, trong khi đó tôi cũng trở nên để hết tâm trí vào việc bán hàng và tiếp thị với các dự án Chính Pháp khác. Mọi việc dường nhưng trôi đi một cách êm ả, nhưng tôi biết rằng trên con đường tu luyện, những khổ nạn sẽ lần lượt đến. Vào cuối năm ngoái, tôi nhận được cuộc gọi từ một điều phối viên của Thời báo Đại Kỷ Nguyên ở Hoa Kỳ, anh ta hy vọng rằng tôi có thể áp dụng những kỹ năng và hiểu biết mà tôi đã có và trở về trong Ban quản lý của Đại Kỷ nguyên. Trực giác của tôi nghĩ rằng: “Thật không dễ dàng để thoát khỏi trung tâm của những xung đột đó. Nếu tôi trở lại, nó có phải giống như việc đi trên chảo lửa?” Sau cuộc gọi đó, tôi tiếp tục theo đuổi suy nghĩ đó, và miễn cưỡng tham gia trực tiếp vào Đại Kỷ nguyên. Tôi muốn ẩn mình phía sau và quan sát từ bên ngoài để chỉ giúp những gì tôi có thể. Nếu tôi có thể ẩn núp đằng sau, tôi sẽ không trở thành tiêu điểm của quá nhiều người. Nhưng đó thực sự là nỗi lo sợ những chấp trước người thường bị phơi bày. Có quá nhiều cặp mắt đang dõi nhìn xem liệu Đại Kỷ nguyên có được quản lý có tốt không! Ở vị trí của một điều phối viên, mỗi lời nói và hành động sẽ bộc lộ chấp trước của bạn, và bất kỳ tâm chấp trước người thường nào cũng bị đặt dưới kính lúp và được kiểm tra một cách sát sao bởi tất cả mọi người.

Phía con người của tôi muốn bảo vệ bản thân mình, né tránh những xung đột và thiệt hại. Rất dễ dàng để tìm một cái cớ, bởi vì công ty của riêng tôi đã vận hành tốt, và tôi cần nhiều thời gian hơn để chăm sóc nó. Trong khi đó, các dự án Đại Pháp tiếp tục trôi đi lần lượt.

Thực tế, tôi đã thực hành tu luyện Đại Pháp được 11 năm, và phần biết của tôi rất rõ ràng: đây là một cơ hội khác để tu luyện và đề cao. Nó đúng như Sư Phụ đã giảng cho chúng ta trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009” rằng cuộc sống thoải mái đã cản trở sự tu luyện tinh tấn của tôi, và những chấp trước khác nhau đã bị che đậy bởi những quan niệm của con người. Tôi nên chọn điều gì đây?

Một người tu rất nhạy cảm với những thay đổi trong tình trạng thể chất của mình. Cách đây mười một năm, tôi đã cảm thấy hai trong những thay đổi lớn nhất trên thân thể tôi. Một trong những thay đổi này là khi tôi mới tập luyện được hai tháng, và trải nghiệm này đã cho tôi thật sự cảm thấy sự kỳ diệu của Đại Pháp. Hiện nay, là một học viên lâu năm, tôi biết rằng tất cả những trải nghiệm mà tôi trực tiếp cảm nhận hoặc thấy được là sự khích lệ mà Sư Phụ dành cho tôi trên con đường tu luyện; đó là Sư phụ đang khuyến khích tôi, một đệ tử chưa thực sự tinh tấn.

Tôi thấu hiểu rằng tất cả những kinh nghiệm mà tôi tích lũy được trong xã hội người thường đã cho phép tôi trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp. Chúng không phải để cho tôi sử dụng để vận hành một doanh nghiệp bình thường. Sư phụ an bài tất cả những điều này, bởi vì các đệ tử đã nguyện ước tu luyện. Là một đệ tử, tôi chỉ có thể cảm nhận sâu sắc hơn sự từ bi vô hạn trong cứu độ chúng sinh của Sư Phụ. Tôi quyết định trở lại Thời báo Đại Kỷ nguyên, không phải để giúp bất cứ ai, mà là để làm tốt những điều trong quá khứ tôi đã không làm tốt, và hoàn thành sứ mệnh của tôi. Là một người tu luyện, tôi biết tất cả những biểu hiện này là cần thiết để tạo nên một bước tiến lớn.

Tham gia vào Thời báo Đại Kỷ Nguyên không chỉ là làm việc cho một dự án mà đồng thời nó cũng là một quá trình tu luyện. Bởi vì tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước người thường, nên sẽ vẫn có những xung đột. Tuy nhiên, tôi biết rằng tôi không thể quá trễ nải việc tu luyện của mình giống như trong quá khứ, và tình hình hiện tại của Thời báo Đại Kỷ Nguyên không cho phép tôi lặp lại những sai lầm đó.

Không biết những cơ hội nào đã dẫn dắt con đường tu luyện của tôi ở Sydney. Bởi vì nó được an bài bởi Sư Phụ nên nó là điều tốt nhất. Khi trở lại Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi có thể cảm thấy những nỗ lực rất lớn của mọi người, và mỗi người đã thực hiện rất tốt. Điều này đã làm tôi tràn đầy lòng tin trong việc quản lý tờ báo và lòng tin vào các học viên ở Sydney, cũng như các học viên trên khắp nước Úc. Chính Pháp giống như một trận chiến không thể nào mường tượng được. Trong trận chiến này, nếu không tin tưởng vào nhau chúng ta không bao giờ có thể đánh bại kẻ địch và giành được chiến thắng. Hơn nữa, một trận chiến chỉ có thể thắng lợi bằng cách hành động như một chỉnh thể. Nó không phải là điều có thể đạt được bởi bất cứ cá nhân đơn độc nào, trường hợp luôn luôn là vậy. Trên con đường tu luyện, chúng ta không được phân biệt giữa bạn và tôi. Sẽ là sự nuối tiếc vô hạn nếu bất kỳ một người trong chúng ta bị rớt lại đằng sau. Chúng ta hãy bước đi thật tốt trên con đường tu luyện trong môi trường ở Australia.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/20/216565.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/2/114324.html
Đăng ngày: 01– 03 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share