Hội Thảo Chia Sẻ Kinh Nghiệm Tu Luyện Pháp Luân Đại Pháp Châu Âu năm 2009

[MINH HUỆ 11-01-2010] Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố Trường Xuân khi tôi còn là một sinh viên. Lúc đó, việc học của tôi chủ yếu là tham gia nhóm học Pháp, luyện công hàng ngày và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu khác. Ngay khi tôi bước chân vào môi trường tu luyện, tôi có thể cảm nhận lời nói và cách cư xử của người học viên là chân chính. Do vậy, tôi có thể tìm thấy những thiếu sót của tôi. Mọi người đều trân quý môi trường tu luyện được Sư Phụ tạo nên. Nhóm học Pháp và luyện công của chúng tôi trở nên đều đặn.

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, môi trường tu luyện ở Trung Quốc bị phá vỡ. Lúc mới bắt đầu, trường học theo dõi tôi chặt chẽ khi tôi chuẩn bị đến Bắc Kinh. Họ giam giữ tôi và buộc tôi thôi học một thời gian. Tôi biết là tôi nên đi Bắc Kinh, nhưng tâm tôi tràn ngập nỗi sợ hãi. Tôi sống một mình vào thời điểm đó, và tôi đã không vượt qua khó nạn.

Trước khi tốt nghiệp, Sư Phụ an bài cho tôi ở cùng nhà thuê với vài học viên trẻ tuổi khác. Chúng tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày, giúp đỡ nhau tu luyện tinh tấn. Có vẻ như chúng tôi quên đi cuộc đàn áp tàn bạo xung quanh chúng tôi. Tâm tính của tôi được nâng cao trong môi trường nhóm này. Tôi tự đến Bắc Kinh vào tháng 7 năm 2000 và tập công hai lần ở Quảng Trường Thiên An Môn. Cả hai lần tôi đều bị bắt và được thả ra ngay lập tức. Tâm tôi rất thuần tịnh và tà ác không thể tìm thấy lý do gì để bức hại tôi.

Khi lần đầu tiên tôi đến Thái Lan và tới một điểm luyện công và học Pháp nhóm, một vài học viên đại lục chúng tôi đã đến Thái Lan trong nước mắt. Khi tôi thấy xích mích giữa các học viên trong nhóm, tôi không muốn đến đó nữa. Tôi phàn nàn. Kết quả là tâm tính của tôi rớt xuống. Cuối cùng tôi bị rơi vào rào cản giữa tôi và các học viên khác.

Vào một ngày năm 2007, tôi quỳ xuống trước hình của Sư Phụ và nói, “Thưa Sư Phụ, con thực sự muốn tinh tấn và con muốn giải quyết những mâu thuẫn với các đồng tu. Sư Phụ hãy giúp con để con có thể chia sẻ với các đồng tu khác”. Hai ngày sau, một đồng tu từ Đài Loan đến thăm. Sau khi chia sẻ và thảo luận ở công viên, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết triệt để trong tâm tôi. Đồng tu người Đài Loan không biết về mâu thuẫn giữa tôi và các đồng tu khác. Ông ấy chỉ nói về mối tiền duyên giữa các đồng tu, chúng ta đã thệ ước với nhau và đến đây trợ giúp Sư Phụ Chính Pháp như thế nào. Mối tiền duyên của chúng ta được thành lập cách đây hàng tỷ năm và rất quý giá. Những lời của ông ấy đã giải thể những trách cứ phàn nàn của tôi.

Sau buổi thảo luận đó, tôi trở lại nhóm. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xích mích giữa chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi thấy đủ loại vấn đề ở người khác. Nhưng khi tôi nhìn vào trong, tôi khám phá ra vấn đề của chính bản thân tôi trong những mâu thuẫn. Ví dụ như tôi thường giúp đỡ người khác nhưng người khác có vẻ như không đánh giá cao sự giúp đỡ của tôi; thậm chí vài người còn bình luận không tốt về tôi. Tôi không vui chút nào. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng đây là một chấp trước về danh và tâm cầu báo đáp. Tôi không hoàn toàn là không ích kỷ, tôi không có đủ từ bi. Tôi nhận ra những mâu thuẫn này là để khảo nghiệm tâm tính của tôi; chúng được tạo ra để loai bỏ chấp trước của tôi. Cùng lúc đó, người đồng tu có mâu thuẫn với tôi cũng thay đổi. Dường như không có gì xảy ra với chúng tôi vậy. Tôi hoàn toàn ngạc nhiên!

Tôi nhận ra rằng hầu như chúng tôi không có mâu thuẫn với những người không tu luyện, bởi vì chúng ta hiểu những người tu luyện nên biết tốt hơn và ở tầng cao hơn. Nhưng khi chúng ta có mâu thuẫn với các đồng tu, chúng ta nghĩ: bạn là một học viên, làm sao bạn có thể hành xử như vậy được? Chúng ta quên rằng Sư Phụ sẽ dùng những chấp trước con người còn lại của chúng ta để nâng cao tâm tính chúng ta lên .

Sau khi vượt qua những khó nạn này, tôi thật sự ngạc nhiên. Các đệ tử Đại Pháp theo Sư Phụ cho đến bây giờ thật xuất sắc! Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn những chấp chưa thấy được, và mâu thuẫn vẫn còn xảy ra khi những chấp trước này đang được loại bỏ. Bất kể là chúng ta có thích môi trường tu luyện của chúng ta hay không, chúng ta không thể rời bỏ nó. Môi trường này được tạo ra cho chúng ta tu luyện, và tất cả chúng ta có trách nhiệm cải thiện nó.

Khi tôi đến Phần Lan, tôi mang theo những bài học mà tôi đã học ở Thái Lan. Tôi hiểu rằng chúng ta phải trân quý môi trường học nhóm để làm nhiệm vụ của chúng ta tốt hơn. Vì vậy, tôi cố gắng tham gia tất cả các nhóm học Pháp và luyện công. Vì khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa, tôi cảm thấy tôi như một người hoàn toàn lạ lẫm ở xã hội phương Tây. Tôi không biết làm sao để giao tiếp với những người không phải là người Trung Quốc. Nhưng tất cả chúng ta là đệ tử Đại Pháp và chúng ta đọc cùng một quyển sách. Sau khi tham gia nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm một thời gian, tôi dần dần trở nên thoải mái hơn. Mặc dù vốn tiếng Anh kém cỏi, tôi vẫn giao tiếp với đồng tu người Phần Lan khá tốt.

Tôi tìm thấy nhiều vấn đề của tôi trong nhóm học Pháp. Các đồng tu Phần Lan không nói chuyện riêng như người Trung Quốc. Họ chỉ ngồi đó im lặng. Tôi có thể thấy các đồng tu phương Tây đã và đang cố gắng chịu đựng thói quen xấu của chúng tôi một chút.

Tôi cũng thấy rằng các học viên phương Tây đối đãi nghiêm túc hơn đối với tất cả những lời góp ý. Tôi đã học cách khiêm nhường. Trong quá khứ khi tôi có mâu thuẫn với các đồng tu khác, vấn đề cốt lõi hầu như là do  sự thiếu khiêm nhường của tôi. Tôi luôn tận tâm giúp đỡ người khác nhưng một vài đồng tu khác không đánh giá cao điều đó; tại sao? Tôi bối rối: Tôi đang cho bạn một đặc ân, bạn không biết điều đó à? Trong nhóm học Pháp, tôi thấy được cách hành xử của các đồng tu Phần Lan. Tôi nhận thấy vấn đề của tôi. Tôi luôn cố gắng dạy bảo người khác điều gì đó. Nói thẳng ra, đó là một loại tâm hiển thị và chứng thực bản thân: tôi tốt hơn bạn.

Tôi học được rằng tu luyện là không thể ép buộc và trạng thái tu luyện cá nhân của chúng ta sẽ ảnh hưởng tới người khác. Khi chúng ta tinh tấn hơn trong tu luyện, các đồng tu không tinh tấn lắm có thể thấy được thiếu sót của họ. Tôi thấy vấn đề của bản thân tôi trong khi giao thiệp với các đồng tu Phần Lan. Sau một thời gian học Pháp nhóm, việc hợp tác giữa các đồng tu Phần Lan và Trung Quốc tốt hơn lên rất nhiều. Sư Phụ nói chúng ta học Pháp cùng nhau, để chúng ta có thể thấu hiểu và học hỏi lẫn nhau. Theo cách đó chúng ta có thể hành động như một chỉnh thể khi làm cho các dự án Chính Pháp.

Gần đây các đồng tu Trung Quốc đến Phần Lan nhiều hơn, vì vậy từ tháng 5 đến tháng 8, chúng tôi bắt đầu một điểm tập công hàng ngày ở một công viên gần Nhà ga Helsinki. Mỗi ngày, chúng tôi gặp nhau từ 4h đến 6h chiều. Nhiều khách du lịch đã chụp ảnh các bài tập công của chúng tôi. Chị gái tôi và tôi mang máy nghe nhạc và biểu ngữ tới điểm tập công.

Vào một chiều mưa, tôi do dự một chút nhưng cuối cùng tôi đã quyết định đi. Thật ngạc nhiên, khi chuyến tàu của tôi vừa đến Helsinki thì hết mưa. Trước khi hết giờ tập công, một thanh niên trẻ đến từ Đức đã hỏi chúng tôi để học các bài tập. Khi tôi đang hướng dẫn cậu ấy Bài công pháp số hai, cậu ấy nhanh chóng đi vào trạng thái nhập định sâu. Cậu nói, “Làm ơn chậm lại một chút, tôi cảm thấy thật tuyệt!” Trước khi rời đi, cậu nắm tay tôi khi đang cố gắng bày tỏ sự biết ơn của mình. Cậu ấy làm tôi nhớ lại khi lần đầu tiên tôi trở thành một học viên, tất cả cảm giác thiêng liêng và đẹp đẽ quay trở về.

Một lần khác chị tôi và tôi rất mệt mỏi và chúng tôi ngủ trước 3h chiều. Điện thoại của tôi đổ chuông lúc 3h chiều để đánh thức chúng tôi mặc dù đồng hồ báo thức chưa được đặt trước đó. Chúng tôi đã đến điểm luyện công đúng giờ.

Tiến trình Chính Pháp đang diễn ra ngày càng nhanh, và tất cả chúng tôi đều cảm nhận được. Chúng tôi đang làm nhiều dự án. Tôi biết rằng một vài đồng tu có thời gian eo hẹp để tham gia nhóm học Pháp và luyện công. Sư Phụ dạy chúng ta tại “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009”:

“Đệ tử: Chúng con làm kênh thông tấn cần học Pháp tập thể, nhưng các nhân viên phân tán toàn thế giới. Thông qua mạng lưới Internet việc học Pháp tập thể thì có thích hợp không? Sư Phụ: Việc này chư vị có thể nghĩ xem. Nhưng tôi nghĩ rằng đệ tử Đại Pháp vô luận là ở đâu, kể cả các học viên làm kênh thông tin ở bất kỳ ngõ ngách nào trên toàn thế giới đều không được thoát ly khỏi Phật Học Hội đương địa, tốt nhất là không nên thoát ly điểm luyện công vùng sở tại; đều cần cùng các học viên Đại Pháp ở địa phương đó học Pháp với nhau.”

Hiểu biết của tôi là bất kể chúng ta đến từ quốc gia nào, điều đó được an bài bởi vì chúng ta đã cam kết trong lịch sử. Chúng ta có trách nhiệm cứu độ chúng sinh ở đây. Chúng ta phải trân quý hình thức tu luyện Sư Phụ ban cho chúng ta. Đây là cách tốt nhất cho chúng ta tu luyện và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chúng ta.

Trên đây là hiểu biết của cá nhân tôi


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/11/216102.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/1/114289.html
Đăng ngày: 07-02-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share