[MINH HUỆ 11-01-2010] Tôi sống ở Pháp từ năm 2003. Năm 2006, tôi có một xung đột với một học viên Trung Quốc, người đã bảo tôi, “Bạn tu luyện đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa học cách hướng nội tìm.”
Buông bỏ chấp trước bảo vệ chính mình
Sống ở Trung Quốc dưới sự ảnh hưởng của văn hóa ĐCSTQ trong một thời gian dài, tôi cảm thấy rất cần bảo vệ bản thân từ khi còn bé. Tôi không nhận ra chấp trước này ngay cả sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng, “Càng lo sợ, thì lại càng giống như mắc bệnh. Nhất định phải vứt bỏ tâm chấp trước ấy của chư vị. Để chư vị học bài học này, mà từ đó vứt bỏ tâm hoảng sợ, đề cao lên trên.”
Tôi càng sợ mọi người nói những điều tiêu cực về tôi, càng nhiều người thật sự làm vậy, đặc biệt là các học viên. Từ khi tôi không buông bỏ chấp trước này, tôi chìm trong ảo tưởng rằng thật khó để tu luyện. Có một lúc, tôi thậm chí nghi ngờ việc tu luyện.
Qua học Pháp, tôi bắt đầu hướng nội. Mặc dù các lời phê bình của các học viên làm tôi lúng túng, trái tim tôi có thật sự trong sáng không? Tại sao tôi không loại trừ các chấp trước của mình thay vì than phiền vô vọng về sự bất công của các học viên đối với tôi? Tôi dần dần chỉnh sửa lại từng suy nghĩ không đúng với Pháp. Kết quả là, những nghi ngờ của các học viên ban đầu cảm nhận về tôi từ từ phai mờ và chúng tôi bắt đầu học Pháp, giảng rõ sự thật, phát chính niệm và cứu độ chúng sinh với nhau.
Kiên định ý chí và cân nhắc đến người khác
Tôi từng nghĩ tôi là một người uyên bác với nhiều sở thích và tế nhị. Dù tôi thích học nhiều điều khác nhau, tôi hiếm khi bỏ thời gian để học điều gì đó thật tốt. Thậm chí sau khi bắt đầu tu luyện, tôi không thể kết thúc bất cứ điều gì tôi đã bắt đầu hoặc các dự án Đại Pháp mà tôi đã hứa. Các bạn học viên cảm thấy vô vọng khi chúng tôi làm với nhau và tôi cũng cảm thấy thất vọng. Gần cuối tháng 8 năm 2009, một học viên chỉ đạo vài cuộc phỏng vấn trong một sự kiện tại hội đồng thành phố Paris. Người điều phối viên yêu cầu tôi giúp biên soạn tin tức, và tôi đã đồng ý. Sau khi nghỉ làm lúc 4 giờ chiều, tôi bắt đầu soạn tin tức. Sau khi làm xong, tôi đưa lên trang web theo những gợi ý của phóng viên. Sau đó, người phóng viên yêu cầu tôi sửa một phần đoạn ghi âm. Tôi cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng công việc tôi thực hiện sẽ không được biết đến. Tôi nghĩ ý kiến của cô ta không tốt và nhắc nhở mình rằng sẽ không nhận những công việc không có lợi trong tương lai. Tuy nhiên, cuối cùng, tôi đã làm như cô ta đề nghị và thực hiện những thay đổi.
Sau đó tôi nghĩ đến lời của Sư Phụ, “…thì những gì quý vị làm với tâm trong sạch sẽ luôn là điều tốt nhất và thiêng liêng nhất.” (“Nhận thức hơn,” Tinh tấn yếu chỉ).
Tôi tĩnh tâm lại và thực hiện những thay đổi để sửa bài dựa trên cuộc ghi âm. Sau đó tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng mọi người đều liên quan đến làm tin tức, từ phóng viên đến biên tập viên và điều phối viên, đã bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian. Mọi người góp ý kiến với hy vọng cải thiện bài viết. Khi đó tại sao tôi cũng không làm tốt nhất cho nó? Vì vậy, tôi quyết định gỡ bài xuống khỏi trang web và bỏ nhiều nỗ lực hơn vào việc sửa nó. Tôi đã nhờ người đứng đầu của Ban phỏng vấn người châu Âu. Cô ta cẩn thận giúp tôi làm cho kịch bản tốt nhất. Mất gần bảy giờ trước khi báo cáo được chính thức công bố. Tôi cảm thấy trầm tĩnh và khám phá rằng tôi đã thay đổi.
Học cách trân quý con đường tu luyện của tôi và đối xử với những người khác một cách từ bi. Trong một thời gian dài, tôi thật khó khăn khi tôi đã không làm tốt hay có chính niệm mạnh mẽ. Sau đó tôi nhận ra rằng bảo vệ mình là một cách để che dấu các tâm chấp trước của tôi. Tôi vẫn cố gắng bảo vệ mình và không muốn người khác thấy các chấp trước của tôi.
Với một thái độ “trả thù lại” không giúp tôi đề cao tâm tính của mình, nhưng hơn nữa còn cản trở tôi phát triển tâm từ bi thật sự với bản thân mình và người khác. Chúng ta tất cả đều có những thiếu sót, và không làm tốt thì không có nghĩa là chúng ta nên cảm thấy hổ thẹn. Chẳng phải tu luyện là nhận ra các thiếu sót của chúng ta, chống lại chúng và dần dần loại bỏ chúng sao? Người thường sẽ nghĩ gì nếu tất cả học viên đối xử với chính họ và người khác giống như tôi đã làm? Khi đó làm sao có thể biểu hiện trạng thái từ bi và uy nghiêm của một học viên?
Qua học Pháp, tôi nhận ra rằng các học viên nên thể hiện Chân-Thiện-Nhẫn với chính họ, người thường và các đồng tu. Ngộ ra điều này, tim tôi cảm thấy trong sáng và không muốn che dấu các chấp trước của tôi lâu hơn nữa, cũng như không cảm thấy chán nản khi phát hiện chúng. Thay vào đó, tôi sáng suốt đối mặt với trạng thái tu luyện của riêng mình và dần dần tống khứ các chấp trước. Tôi cảm thấy tự tin hơn và hy vọng hơn.
Trong một thời gian dài, tôi cảm thấy bất mãn với một học viên. Một ngày trong xe điện ngầm, một ca sĩ da đen giới thiệu anh ta và nói, “Hôm nay tôi mang cho bạn một bài hát, ‘Tha thứ’ Chúng ta nên tha thứ những người xung quanh chúng ta, thậm chí dù là họ có lẽ làm những việc xấu hay làm chúng ta đau đớn. Chúng ta nên học tha thứ.” Khi tôi nghe điều đó, tôi nhận ra Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi. Đây là thời điểm tôi bỏ chấp trước này. Khi tôi ngồi đó nghe bài hát, nước mắt tuôn trào ra từ mắt tôi và tôi bình thản nói với Sư Phụ, “Đệ tử này đã hiểu; Con sẽ tha thứ.”
Giảng sự thật đến người Trung Quốc ở hải ngoại
Gần cuối tháng 10 năm 2009, tôi đến Guadeloupe, một tỉnh của Pháp, nơi các học viên chuẩn bị nhiều hoạt động giảng rõ sự thật. Ngày hôm sau, chúng tôi đến thủ phủ tỉnh, Basse Terre để thăm các doanh nghiệp Trung Quốc địa phương. Lúc đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu xem rằng họ đã biết sự thật chưa, nên tôi đã không thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ. Ngạc nhiên thay, nhiều chủ cửa hàng Trung Quốc rất hạnh phúc khi nhận tài liệu thông tin và cho chúng tôi nước uống và chút thức ăn miễn phí.
Trên đường về nhà, tôi nhớ lời dạy của Sư Phụ, trong bài “Khoái giảng“, Hồng ngâm II.
Khoái giảng
Đại Pháp đồ giảng chân tướng,
Khẩu trung lợi kiếm tề phóng.
Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn,
Khảo khẩn cứu độ khoái giảng.
Tạm dịch
Giảng nhanh
[Các đồ đệ Đại Pháp giảng [rõ] chân tướng,
[Như] kiếm từ trong miệng nhất tề tuốt ra.
[Đâm] toạc những lời vu khống của lạn quỷ,
Tận dụng [thời gian/cơ hội] cứu độ [và] giảng nhanh lên.
Tôi quyết tâm từ ngày đó tôi sẽ phân phát tài liệu giảng sự thật và thuyết phục người Trung Quốc địa phương thoái ĐCSTQ để thực sự cứu họ. Ngày hôm sau, tôi đến Point A Pitre, nơi nhiều người Trung Quốc tụ họp. Điều quan trọng là chúng tôi phối hợp và hợp tác tốt với các học viên địa phương. Đầu tiên chúng tôi nói với một trong những chủ doanh nghiệp có ảnh hưởng nhất và đưa ra chủ đề thoái khỏi ĐCSTQ. Vợ ông ấy là người đầu tiên thực hiện tam thoái. Sau đó chúng tôi đến một cửa hàng tạp hóa, nơi người chủ đang trải qua giai đoạn khó khăn. Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện thành thật với ông. Dù gia đình ông là một nạn nhân của ĐCSTQ, ông ta vẫn nhìn các việc từ quan điểm của đảng vì ông đọc sự tuyên truyền của nó hàng ngày. Tôi phát chính niệm để làm sạch bất kỳ can nhiễu trong các trường không gian khác khi chúng tôi nói chuyện về các tội ác của ĐCSTQ, hậu quả của sự liên hệ đến nó và tầm quan trọng thoái khỏi ĐCSTQ. Lúc đó, các khách hàng lần lượt vào tiệm của ông ta. Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi tiếp tục cuộc nói chuyện sau khi các khách hàng rời đi. Sau hơn một giờ nói chuyện, cuối cùng ông nói, “Tôi thoái. Tôi thoái Đảng, Đoàn, và Đội.” Khi chúng tôi rời đi, mắt ông ta thấm ướt. Chúng tôi đưa sự thật đối mặt với hầu hết các người Trung Quốc địa phương trong 2 tuần. Một lần họ biết sự thật, họ từ bỏ ĐCSTQ ngay lập tức.
Tôi biết rằng tôi vẫn có nhiều điều để học và đề cao trên con đường tu luyện của mình. Tôi kiên định niềm tin rằng dưới sự chỉ dẫn của Sư Phụ, tôi sẽ hoàn thành thệ nguyện của mình và cứu độ chúng sinh.
Cám ơn Sư Phụ. Cám ơn các bạn đồng tu.
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Châu Âu 2009.
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/11/216101.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/2/114312.html
Đăng ngày: 23–02–2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên bản.