Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Úc Châu 2010

[MINH HUỆ 17-01-2010] Đó là vào đầu năm 2007 khi tôi mua một bản Chuyển Pháp Luân ở Singapore. Tôi thấy rất thoải mái sau khi đọc sách. Cuốn sách nói về rất nhiều điều mà tôi trước kia không hiểu: Tại sao con người sống trong thế gian này; con người không nên làm điều xấu vì có những kiếp sau, những thống khổ gây ra bởi nghiệp ác sẽ phải mang theo đến những kiếp sau này, v.v. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến những việc làm xấu mà mình đã làm. Tôi luôn tin vào sự tồn tại của Thần Phật khi còn nhỏ, nhưng vì đối diện bao nhiêu năm với giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), ý thức hay vô thức tôi đã theo chân những người khác và nghi ngờ bản thân mình – liệu Thần có thực hay không vậy? Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận thấy tất cả những gì mình đã từng tin đều là thật và đều có thể giải thích được. Cách sống và cách hành xử của tôi bắt đầu thay đổi dù tôi không chú ý.

Gia đình tôi tương đối đầy đủ ở Trung Quốc. Tôi gần như chưa bị từ chối điều gì kể từ khi còn bé – cha mẹ luôn cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu vật chất cho tôi. Phần vì họ ly dị khi tôi còn nhỏ tuổi nên họ mong muốn bù đắp cho tôi theo một cách khác. Mẹ và Cha đều bận với công việc làm ăn, và tuổi thơ của tôi luôn ở bên bà, bà rất hiền từ và yêu thương nhưng không thể nào thay thế cha mẹ được. Vì cuộc ly dị của cha mẹ, tôi mất đi cảm giác an toàn và trở nên rất ích kỉ, có tâm sở hữu đến mức nổi loạn, và không ai trong gia đình có thể quản tôi. Tôi luôn dành lấy gì mình muốn và không bao giờ quan tâm đến cảm giác của người khác ra sao. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi tự chỉnh đốn lại mình dần dần trong cuộc sống hàng ngày, không còn tranh cãi với người khác, và tôi cố đặt mình vào vị trí những người khác. Dần dần tôi bỏ đi được những thói xấu mất bình tĩnh khi bị phiền nhiễu. Tôi cố gắng hết sức mình làm thật tốt những việc mình làm.

Vài tháng sau, bạn trai mười năm đã bỏ tôi. Tôi phát hiện anh đã lừa dối tôi gần năm năm trời khi quan hệ bí mật với một cô gái ở thành phố khác. Tôi xử lí chuyện này một cách hợp lý và nhanh chóng cắt đứt các quan hệ với anh ta. Trong sáu tháng sau, tôi đã quá bận rộn với học hành và với những người theo đuổi mới đến mức bỏ qua việc học Pháp. Cuộc sống của tôi xuống dốc, và tôi thi trượt ba môn trên bốn, mỗi môn chỉ đạt 2 hoặc 3 điểm. Tôi không thể tin vào những gì đang xảy ra.

Tôi đọc lại Chuyển Pháp Luân từ đầu, và tâm tôi ngay lập tức bình an. Bảy năm trời hút thuốc và uống rượu và chứng mất ngủ hành hạ tôi từ khi nhỏ nay đều biến mất. Khi tôi trở về nhà vào cuối năm, tôi đã là một con người hoàn toàn khác. Tôi ở nhà cả tuần, xem băng video Bài giảng ở Hồ Nam và Đại Liên, rồi tập năm bài công pháp. Tôi cảm thấy như mình mới được sinh ra. Cách tôi nhìn sự vật và con người và cách nhìn nhận của tôi đều đã khác hoàn toàn so với trước kia, như là lột bỏ một lớp gì đó đi. Tôi càng kiên quyết với con đường mình đã chọn.

Tôi gặp lại bạn trai cũ của mình vào năm mới. Tự ngạc nhiên với mình, tôi không còn chút ghét bỏ gì với anh ấy. Tôi chỉ cảm thấy thương hại anh. Đại Pháp đã hóa giải hận thù trong tâm tôi, và tôi đã thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của khoan dung và kiên nhẫn. Tôi giúp anh thoái Đảng và các đoàn thể liên quan, cầu chúc điều tốt lành cho anh và bạn gái.

Tôi thực sự muốn nhiều người hơn nữa biết được vẻ đẹp của Đại Pháp, và tôi bắt đầu tham gia vào việc giới thiệu thông tin Đại Pháp cho mọi người. Thời gian đầu tim tôi đập nhanh khi tự mình đi phát tài liệu. Sau đó chúng tôi đã thành lập một nhóm phối hợp để phát tài liệu trên xe buýt và giảng sự thật trên taxi. Dù tôi chỉ có thực hiện một số chuyến đi nhưng kinh nghiệm này đã giúp tôi nhận thức rõ ràng những khó khăn và nguy hiểm mà các học viên phải đối diện khi cứu độ chúng sinh. Tôi cũng cảm nhận được áp lực và trở ngại đến từ mọi phía, từ cái nhìn nghi ngờ của bạn bè đến sự phản đối của những người thân. Dù tôi có thể cảm nhận được tâm bất bình khi bị đối đãi bất công nhưng tôi không bao giờ có thể bỏ Đại Pháp nữa.

1. Tu luyện khó khăn hơn tôi tưởng. Theo Pháp, tôi có quá nhiều chấp trước cần buông bỏ

Vào đầu năm 2008 tôi đã đưa có quyết định giữa hai lựa chọn. Một là đi học thêm lên ở Úc châu, cách thứ hai là ở lại lục địa để phát triển việc làm ăn của gia đình. Công việc làm ăn khi đó cần tôi và bạn trai mới của tôi cầu hôn với tôi hàng ngày. Vì tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp, quyết định này trở nên khá khó khăn. Ở Úc châu, có thể là môi trường an toàn cho tu luyện, nhưng tôi cũng ý thức được rằng, một khi ra đi, có thể rất khó trở về trong tương lai gần. Hơn nữa, tôi cần vứt bỏ rất nhiều thứ: tôi có gia đình và bè bạn ở Trung Quốc, nhà cao xe đẹp, công việc làm ăn của mình, và một người khá được muốn cưới mình; và tôi sẽ rất dễ chịu. Một cuộc sống mà ai cũng mơ ước, và đó là những thứ khá quan trọng với tôi trước khi tu luyện. Chỉ vào thời điểm đó, tôi xem bài giảng trên DVD của Sư Phụ đối với học viên ở Úc châu và nghe Sư Phụ nói rằng châu Úc cần các đệ tử giảng sự thật. Tôi nghĩ mình cần phải nghe theo Sư Phụ. Vì tôi có cơ hội đi Úc, tôi sẽ tới đó để chứng thực Pháp, và tôi không nên bị dày vò bởi những ham muốn ích kỉ của mình. Hơn hết, tu luyện là quá trình vứt bỏ các chấp trước. Đệ tử Đại Pháp trên con đường thần thánh, những thứ người thường mong muốn không phải là mục tiêu của chúng ta. Tôi bỏ qua sự phản đối mạnh mẽ của bạn trai mình và quyết định đi Úc châu..

2. Đi tốt trên con đường tu luyện ở miền đất tự do Úc châu

Tôi đến Melbourne vào tháng Tư năm 2008. Ngoài việc học của mình, tôi hòa mình nhanh chóng với các học viên Đại Pháp. Điều này đã cho tôi cảm giác một cuộc sống trọn vẹn ý nghĩa. Dù việc tham gia vào công tác Đại Pháp đòi hỏi rất nhiều thời gian và năng lượng, nhưng tôi càng đặt công việc Đại Pháp lên trước mọi thứ và không đòi hỏi đền bù vật chất, tôi lại càng cảm thấy tâm linh nhẹ nhàng.Tôi không còn bị bó hẹp trong thế giới của mình, không còn mất ngủ vì những được mất của người thường. Tôi cảm nhận một trạng thái đơn giản của hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ có được trước kia. Khi đó, tôi chưa biết về “hợp tác vô điều kiện’. Tôi chỉ có một ý nghĩ mình cần phải làm bất cứ điều gì Đại Pháp cần, rằng Pháp có ưu tiên hơn bất cứ điều gì. Khi ý nghĩ này biểu đạt, thời gian thiền định trong thế liên hoa có biến chuyển vượt bực. Cái đau thường không thể chịu được thường xuất hiện sau ba đến năm phút trong tư thế này. Bây giờ, đột nhiên tôi có thể ngồi chéo chân trong nửa giờ đồng hồ. Tôi cảm nhận lòng từ bi của Sư Phụ. Đó chính là Sư Phụ đã chịu đựng cho tôi.

3. Gia đình

Cuối năm 2008, cha tôi biết được tôi tập Pháp Luân Công. Với những khái niệm tiêu cực tiêm nhiễm bởi ĐCSTQ, ông đã cố ‘giáo dục’ tôi qua điện thoại. Vì những tâm tranh đấu của mình, tôi tranh cãi với ông, khơi dậy sự phản đối của ông. Ông nói nếu tôi tiếp tục tu luyện ông sẽ không còn coi tôi là con nữa. Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy thật tồi tệ.Tôi đã tiến bộ thật nhiều so với bản thân mình trước kia. Tôi chăm sóc em trai bằng khả năng của mình, không còn hút thuốc uống rượu, không còn vô cớ giận dữ, và thậm chí bỏ được cả thói quen chi tiêu vô tội vạ. Tôi đã cố gắng trở thành một người tốt, tại sao cha lại mù quáng không nhìn thấy những tiến bộ nơi tôi và lại giận dữ với tôi như thế?

Sau khi bình tâm, tôi bắt đầu nhìn vào bên trong: Tại sao tôi lại cảm thấy tệ thế? Chính là bởi vì tôi có chấp trước được mất mạnh mẽ, luôn cho rằng, bất cứ những gì tôi làm, người khác đều phải công nhận.Hơn nữa, việc hiểu lầm Đại Pháp của cha là vì sự sợ hãi trong tôi và vì thế, tôi đã không giảng sự thật một cách tốt đẹp cho ông. Tôi hoàn toàn không có lý do gì để cảm thấy bị đối xử bất công. Sự phản đối của ông trong cảnh giới người thường mạnh mẽ bao nhiêu, thì mặt biết trong không gian khác của ông lại mong mỏi được biết sự thật và được cứu rỗi cũng mạnh bấy nhiêu. Thực tế đó chính là lỗi của tôi. Tôi bắt đầu viết cho cha. Tôi viết hơn mười trang, về những gì mà tôi đã thay đổi, vì những điều tà ác của ĐCSTQ và về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi vội vã bỏ thư vào thùng sau khi viết xong và sau đó mới nhận ra rằng mình quên không dán một con tem nào. Bưu điện nói tôi chỉ có thể đợi ở nhà cho đến khi bức thư được gửi trả. Nhiều ngày trôi qua, không có dấu hiệu của bức thư. Không dễ có thể viết lại bức thư dài đến thế, thế là tôi cầu xin Sư Phụ giúp đỡ, rằng xin bức thư đừng thất lạc, bởi vì đó chính là để cứu chúng sinh. Vài ngày sau, cha tôi gọi điện, nói rằng ông đã nhận được thư. Tôi gần như bật khóc – tôi biết Sư Phụ đã giúp tôi – sao một bức thư quốc tế không có tem lại có thể đến nơi được? Sau khi đọc thư, cha tôi không còn phản đối việc tu luyện của tôi nữa.

4. Tôi là đệ tử Đại Pháp

Tôi là đệ tử Đại Pháp. Đại Pháp là Pháp sáng tạo vũ trụ, vậy đệ tử Đại Pháp có năng lực về tất cả. Với tư tưởng này, tôi đã đến ‘Cuộc thi trang phục Hán’. Tôi đã không vẽ trong mười năm qua và không có năng lực may đo gì cả. Trong ba tháng, tôi đã học rất nhiều về các mẫu trang phục Hán, và với sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi đã có ba bộ  Hán phục. Dù không được giải nào nhưng quá trình sản xuất với tôi vô cùng trân quí, bởi vì tôi có cơ hội chiêm nghiệm tâm thanh tịnh không chút truy cầu cùng như sự cộng tác vô tư của các bạn đồng tu. Một bác đồng tu 70 tuổi luôn có mặt giúp đỡ khi tôi có vấn đề thậm chí còn thức khuy ban đêm. Phương châm của bác là: ‘Chúng ta cần phải làm tốt những gì Sư Phụ yêu cầu’. Một bác học viên khác nói với tôi khi tôi nhờ bác làm một số việc rất đơn điệu, ‘Không vấn đề gì. Quan trọng là chúng ta cần phải làm tốt. Chỉ cần nói với bác cần làm thế nào cho đẹp, thì chúng ta cứ thế mà làm.’ Tôi nghĩ chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có cái tâm khoáng đạt và khoan dung như vậy. Các bác chính là những ví dụ tốt cho những học viên mới như tôi.

5. Những thiếu sót

Trong hai năm tu luyện của tôi có rất nhiều kiểm nghiệm tâm tính tôi cần phải qua, nhưng nhiều lần tôi đã làm không tốt. Ví dụ, vì tôi quen hống hách từ nhỏ, nên bất cứ ở đâu, mọi người đều tránh tôi và tôi lấy đó làm ;ẽ đương nhiên. Nên khi ý kiến của tôi không được chấp nhận tôi cảm thấy không thoải mái, luôn cho ý kiến của mình là nhất. Khi chuyện xảy ra, tôi không cố gắng vô ngã như yêu cầu của Sư Phụ, không chứng thực Pháp, mà lại chứng thực tâm bất tịnh của con người. Một lần tôi tranh cãi với một học viên. Khi tranh luận, tôi nghĩ trong tâm, ‘Sao có thể gọi là tu lâu, hành xử dữ tợn không có chút nào là thiện cả.’ Khi về nhà tôi cảm thấy có điều sai, và tôi nhìn vào bên trong. Tôi phát hiệm những tâm ghen tỵ, khinh người và đánh giá người khác qua hình thức. Khi tôi nhìn thấy bạn đồng tu này, tôi mỉm cười với cô ấy đầu tiên. Ngạc nhiên thay, thái độ của cô ấy với tôi thay đổi 180 độ. Sau đó khi tôi gặp cô, cô ấy luôn mỉm cười với tôi. Tôi giác ngộ ra lý, ‘Tướng do tâm sinh’  Chính vì thái độ khiếm nhã trong tâm tôi mà tôi thấy biểu hiện khiếm nhã trong cô ấy. Khi tôi vứt bỏ tâm này đi, trông bạn học viên trở nên dễ chịu.

Tôi còn có rất nhiều tâm chấp trước, và rõ ràng nhất là sắc dục, ghen tỵ, và chấp trước vào thoải mái. Sư Phụ nói sắc dục là cửa đầu tiên của tu luyện, vậy mà tôi vẫn còn bị can nhiễu. Khi tôi nhìn vào bên trong, tôi tìm thấy rất nhiều chấp trước đằng sau sắc, đó là kiêu căng, cảm giác tự tin, như thích thú được ca ngợi. Tà ác từ rất lâu đã sắp xếp đặt cho các chấp trước của tôi, nên luôn luôn có những người khác giới xuất hiện quyến rũ tôi, cố dùng tình để đẩy tôi xuống. Nhưng các cố gắng của họ là vô ích. Sư Phụ nói với chúng ta ‘mọi việc người tu luyện gặp phải đều là điều tốt’. Tôi nhận thức được tà ác xuất hiện khi chuyện xảy ra, do vậy đó cũng là cơ hội cho tôi tẩy sạch chúng, cũng như là tịnh hóa và ngay chính lại bản thân tôi.

Tôi muốn kết thúc ở đây với một chút ngộ của mình trong tu luyện. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất trong tu luyện chính là tuân theo lời dạy của Sư Phụ. Bất kể cho dù đó là học Pháp, là dự án Đại Pháp, hay tập công, chúng ta đều cần nghe theo lời chỉ dẫn của Sư Phụ. Rất nhiều lần tôi nghe thấy các học viên chụp ảnh nói về khó khăn khi chụp cả nhóm tập công đều đặn, đặc biệt là bài công pháp số ba và bốn. Tuy vậy các học viên Đài Loan đã tập rất đồng nhất. Sau đó tôi quan sát thấy mọi người nói, “Nghe theo Sư Phụ’, nhưng khi Sư Phụ chỉ dẫn trong băng tập, mọi người lại không nghe, đều ‘quán’ khi Sư Phụ nói ‘xung’ và ‘xung’ khi Sư Phụ nói ‘quán’. Khí cơ mà Sư Phụ đã cài cho chúng ta chẳng sẽ khó chịu sao? Nhận thức của tôi là khi Sư Phụ nói ‘xung-quán’ (chuyển tay trong bài tập thứ ba) chẳng phải Sư Phụ đang giúp chúng ta ‘xung-quán’. Nếu chúng ta không nghe theo Sư Phụ trong tu luyện và không tập công theo khí cơ mà Sư Phụ đã cho chúng ta, đó chẳng phải là một dạng chấp trước vào cái ‘tôi’ hay sao? Nếu chúng ta luôn nghe theo lời Sư Phụ, bất cứ khi nào, ở đâu, trong bất cứ điều gì chúng ta làm, có lẽ Chính Pháp sẽ sớm hoàn toàn kết thúc.

Một điều nữa là chúng ta phải học Pháp cho tốt. Sư Phụ đã nhấn mạnh vào việc học Pháp lần này đến lần khác. Trong thông điệp gửi đến Pháp Hội của Ấn độ, Sư Phụ lại cũng nói với chúng ta cần ‘học Pháp tốt, thật nhiều, và thật thường xuyên’. Tôi kinh qua nhiều can nhiễu trong khi giảng sự thật khi tôi học Pháp không đủ, và có khi không mở miệng ra được hay lại nói những điều không trong Pháp. Không học Pháp tốt có nghĩa là không đồng hóa được với Pháp, và sức mạnh của Pháp không có đó. Tôi thấy một số các học viên lâu năm quanh tôi gánh vác rất nhiều công việc Đại Pháp, họ chỉ ngủ có hai ba tiếng một ngày mà vẫn giữ vững học Pháp và tập công. Tôi mong mình cũng có thế tinh tấn và nghiêm khắc như thế, vứt bỏ tất cả những chấp trước vào thoải mái. Tôi không nên để cho những lạn quỉ can nhiễu trên đường trở về nhà, theo chân Sư Phụ.

Trên đây chỉ là những hiểu biết hữu hạn của tôi trong tu luyện. Tôi chân thành mong các bạn học viên chỉ ra những điều chưa đầy đủ.

Hợp thập!!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/17/216411.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/28/114196.html

Đăng ngày: 7-2-2010; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share