Tên: Dương Xuân Tú (杨春秀)
Giới tính: Nữ
Tuổi: 56
Địa chỉ: Toà nhà số 9, Tây Thạch Môn, Đường Bách Tử Loan, Triều Dương, Bắc Kinh.
Nghề nghiệp: Đã nghỉ hưu từ tháng 10 năm 1999, tại nhà máy vật liệu xây dựng Terrazzo Bắc Kinh
Ngày bắt giữ gần đây nhất: Ngày 25-30 Tháng 12, 2009
Nơi giam giữ gần nhất: Sở cảnh sát Khu Nam ở Triều Dương (北京 朝阳 区 南 磨房 派出所)
Thành phố: Bắc Kinh
Hình thức bức hại: Cấm ngủ, lao động cưỡng bức, tẩy não, kết án bất hợp pháp, buộc phải tiêm / chích ma túy, đánh đập, tra tấn, tống tiền, hạn chế thể chất, lục soát nhà, xét hỏi, giam giữ, không cho sử dụng phòng vệ sinh

[MINH HUỆ 05-01-2010] Buộc phải sống xa nhà trong nhiều năm, cô Dương Xuân Tú đã bị bắt khoảng từ ngày 25 đến 30 tháng 12, 2009. Mãi đến sát tết, cán bộ từ trạm cảnh sát Khu Nam ở quận Triều Dương mới đến gặp người thân của cô và ra thông báo bằng văn bản. Gia đình cô biết rằng cô đã bị bắt giữ. Khi tết đến, họ không thể đoàn tụ và phải chịu nhiều đau khổ.

Thu được lợi ích từ việc luyện tập Pháp Luân Công

Cô Dương công tác tại nhà máy vật liệu xây dựng Terrazzo Bắc Kinh đã nghỉ hưu từ tháng 10 năm 1999. Cha mẹ cô qua đời khi cô còn rất trẻ, và cô sống với anh trai và chị dâu, những người luôn coi cô là một gánh nặng và đối xử rất tệ với cô. Cô đã không có một tuổi thơ hạnh phúc. Khi cô lớn lên và kết hôn, cuộc sống vẫn khó khăn, cô đã ly dị sớm và mang con ra đi với hai bàn tay trắng. Vào thời gian đó, cô bắt đầu luyện tập Pháp Luân Công và hưởng lợi cả từ thể chất đến tinh thần. Cuộc sống đã thay đổi kể từ thời điểm ấy, và sau đó cô đã hiểu được ý nghĩa và mục đích của cuộc sống và hạnh phúc thực sự là gì.

Giữ vững đức tin của mình mặc dù bị ngược đãi

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi chế độ Cộng sản bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công công khai. Cô đã quỳ xuống trước ảnh của Sư Tôn và khóc thống thiết. Cô biết rằng chế độ đã sai khi buộc tội Sư Tôn và Pháp Luân Công. Để đứng ra lên tiếng cho Pháp Luân Công, cô đã bước ra để giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công bất chấp những áp lực. Trong tháng 11 năm 2000, cô, giống như các học viên khác, đã đi đến Quảng trường Thiên An Môn. Cô đã bị bắt và giam giữ tại trung tâm giam giữ Triều Dương ở Bắc Kinh trong suốt một tháng. Sau đó, cô đã được mang đi bởi Phó giám đốc trạm cảnh sát Khu Nam tại Triều Dương và bị gửi đến trung tâm tẩy não Shibalidian( Thập Bát Lý).

Chịu cưỡng bức lao động bất hợp pháp và tra tấn tàn nhẫn

Ngày 02 Tháng Tư 2002, cô Dương đã bị bắt giữ bất hợp pháp bởi hai nhân viên an ninh khi cô đang phát các tài liệu giảng thanh chân tướng Pháp Luân Công cho công chúng, cô đã được đưa tới trạm cảnh sát Donghuashi (Đông Hoa Thị). Tại thời điểm đó, hai người đã bắt cô nói, “Chúng tôi sẽ có được một ngàn sáu trăm nhân dân tệ – tiền thưởng cho việc bắt giữ cô.” Cô đã bị giam ở tầng hầm của đồn cảnh sát trong một đêm và chuyển giao cho Trung tâm giam giữ Jiaomen ở quận Sùng Văn Môn. Sau đó cô đã bị kết án lao động cưỡng bức và bị ngược đãi trong một năm rưỡi, từ Ngày 02 tháng 2 năm 2002, đến ngày 01 tháng 10 2003, tại trại cải tạo nữ số bảy Bắc Kinh của Trại Lao động cưỡng bức.

Lý Thủ Phân, đại đội phó trại cải tạo số bảy, và các cai ngục khác đã cố gắng làm cho cô bỏ đức tin của mình vào Chân Thiện Nhẫn. Họ đã sử dụng các thủ đoạn khác nhau, trong đó có bắt; không cho phép cô ngủ, không cho sử dụng phòng vệ sinh và tắm rửa; cho một nhóm côn đồ tấn công cô; tiêm chích cô với các loại thuốc có hại; và cấm các thành viên trong gia đình cô đến thăm. Họ muốn dùng vũ lực để đàn áp và đe dọa đức tin của cô.

Đôi khi, họ chỉ cho phép cô ngủ 1-2 giờ mỗi ngày trong bốn tháng liên tiếp trong một nỗ lực nhằm bẻ gãy ý chí của cô. Nhưng không có gì có thể lay chuyển niềm tin vững chắc của cô. Đôi khi họ đưa cô đến một phòng mà cô bị cô lập với khu vực trại giam để không ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Được trang bị tận răng, với dùi cui điện và các vũ khí nguy hiểm, chúng đã đe dọa và dùng đầu bút bi đâm vào bàn tay của cô. Họ nắm tay cô và ép cô viết ba bản tuyên bố. Họ cũng viết những lời lăng mạ Đại Pháp trên các mẩu giấy nhỏ và dán chúng trước mặt cô, thậm chí đặt chúng trong giày của cô. Cô nói một cách nghiêm nghị và mạnh mẽ với họ, ‘ Các ông có dám quay phim những gì các ông đang làm và chiếu lên TV cho mọi người xem không? Hôm nay tôi đã trực tiếp kinh nghiệm các ông bức hại người tốt và Pháp Luân Công như thế nào. Tất cả các sự việc được mô tả trong tài liệu giảng thanh chân tướng của chúng tôi là có thật!’

Họ cũng cố gắng nói với cô rằng cô đã bị bệnh và bị huyết áp cao và cô phải dùng thuốc, và thường bắt cô kiểm tra huyết áp của mình.

Họ đã sử dụng thuốc không rõ nguồn gốc trong các trại lao động. Tháng 12, năm 2002, Lý Thủ Phân và Shen Meiling, khoảng 60 tuổi, đã cố gắng buộc cô Dương uống một loại thuốc không rõ nguồn gốc. Khi cô cự tuyệt, họ đã cậy miệng và cố hết sức để tách răng của cô ra. Trong quá trình này, chúng nới lỏng hai hàm răng của cô, khiến chúng như rơi ra ngoài. Vào lúc đó, Sheng Meiling đã run sợ và không dám buộc cô Dương uống thuốc không rõ nguồn gốc. Nhưng Lý Thủ Phân làu bàu, “Hãy cho bà ta uống nhanh lên!. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra.” Họ buộc cô phải uống một loại thuốc không rõ màu vàng mỗi ngày. Điều đó khiến cô rất đau đớn, và làm cả thể chất và tinh thần của cô bị tổn hại lớn. Cả người cô bị sưng lên, và một chân của cô cũng sưng nặng. Cô không thể gập chân, vì nó khiến cô đau đớn cùng cực. Bên cạnh đó, họ không cho phép cô ấy ngủ, họ cũng buộc cô phải đứng một thời gian dài. Vào tháng 12 năm 2002, cô bị buộc phải đứng yên trong một căn phòng nhỏ ở thư viện. Cô bị ngất và ngã xuống, nửa người bên phải và đầu của cô va vào sàn gạch. Vết nứt và đau đớn sau đó khiến cô không thể đứng dậy được.

Bị buộc phải rời khỏi nhà và sống ở nơi khác

Sau khi trở về nhà từ trại lao động, các nhân viên chính quyền địa phương vẫn tiếp tục quấy rối cô và gia đình cô. Vào những ngày nhạy cảm, Mai Xuân Đông, một sĩ quan cảnh sát từ Quận Khu Nam, và Sue Yuan, người đứng đầu văn phòng cộng đồng địa phương, đã gọi đến gia đình hoặc quấy nhiễu họ ở nhà thường xuyên, khiến cuộc sống của tất cả gia đình cô không thể chịu đựng nổi.

Vào tháng hai năm 2002, cô Dương đi du lịch đến Hồng Kông để ghé thăm một người bạn. Khi cô quay về, cảnh sát bắt cô ấy trở lại. Nhiều học viên đã bị bắt giữ sau khi họ trở về từ Hồng Kông khoảng thời gian đó.

Vào khoảng 23 Tháng Hai, khoảng mười nhân viên cảnh sát từ Cục An ninh Bắc Kinh, các cảnh sát tại trạm cảnh sát quận Triều Dương, và trạm cảnh sát Khu Nam xông vào nhà cô Dương để bắt giữ cô. Khi đó cô không ở nhà, nên họ đã không thành công.

Họ vẫn nỗ lực tìm kiếm cô và đã cho người chờ bên ngoài nhà của cô hoặc trên đường phố gần nhà của cô. Kết quả là, cô Dương bị buộc phải rời khỏi nhà và sống ở những nơi khác cho đến gần đây. Trong năm cuối của Thế vận hội Bắc Kinh, họ đã tước đoạt lương hưu của cô và cố gắng chia rẽ gia đình cô. Cô Dương đã làm việc hơn 30 năm và có được một ngàn ba trăm-1.300 nhân dân tệ / tháng trợ cấp, nhưng các quan chức chế độ cộng sản đã tước đoạt nó kể từ cuối tháng Sáu mà không đưa ra một lời giải thích nào.

Chỉ ngay trước năm mới này, cô Dương đã bị bắt một lần nữa khi cô đang phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho một đồng tu của mình.
Mai Xuân Đông, từ Trạm Cảnh sát Khu Nam: 86-13701012387 (Di động)

Trạm cảnh sát Khu Nam : 86-10-67314124, 67312979
Tạ Trí Hữu, Văn phòng cộng đồng phố Tây Thạch Môn: 86-13311469116 (Di động)
Feng Jian, Giám đốc Văn phòng 610 tại Thủ phủ Khu Nam: 86-13366306692 (Di động)
Nhà máy vật liệu xây dựng Terrazzo Bắc Kinh: 86-10-67719955

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/5/215689.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/4/114415.html
Đăng ngày: 11-02-2010; bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share