Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-10-2019] Tôi có một học sinh rất cá biệt tên là Tuệ Tuệ (Bí Danh), năm nay cháu 13 tuổi. Trước khi đến với tôi, cháu mới chỉ đến trường chưa đầy một tuần rồi bị đuổi học. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của cháu với các bạn.

Hồi sinh

Khi Tuệ Tuệ được 2 tháng tuổi, một hôm cháu bị sùi bọt mép và bất tỉnh. Gia đình vội vàng đưa cháu đi cấp cứu. Bác sỹ trưởng nói rằng cháu bị bệnh động kinh bẩm sinh. Bệnh viện tuyến huyện không thể nhận trẻ sơ sinh, nên bác sỹ đã gợi ý gia đình đưa cháu đến một trong những bệnh viện lớn tại Thẩm Dương hoặc Bắc Kinh.

Đêm đó gia đình vội vàng đến Thẩm Dương. Sau khi tham khảo ý kiến chuyên gia và làm các xét nghiệm, kết quả chuẩn đoán giống như với bệnh viện quận. Các bác sỹ đã khuyên gia đình nên tìm cách điều trị tại các bệnh viện đầu ngành tại Bắc Kinh.

Gia đình vội vàng tới Bắc Kinh. Sau khi Tuệ Tuệ trải qua rất nhiều xét nghiệm, kết quả chuẩn đoán vẫn không thay đổi. Bác sỹ nói với gia đình rằng cơ hội sống của trẻ sơ sinh rất nhỏ và họ nên đưa cháu về nhà. Gia đình rất buồn và khóc.

Bế cháu trai bé nhỏ của mình, bà ngoại của Tuệ Tuệ nghĩ về Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã không còn chịu nhiều bệnh tật sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã lấy lại được sức khỏe. Cả gia đình bà đã chứng kiến điều này.

Bà nghĩ một lúc và sau đó khẳng định: “Cháu sẽ không chết. Cháu sẽ sống! Đại Pháp có thể cứu cháu. Hãy về nhà thôi”

Sau nhiều giờ di chuyển đường dài, đứa bé đáng thương trông thật tội nghiệp, gia đình rất đau buồn. Tất cả người thân của cháu bé đều hy vọng rằng cháu có thể được cứu.

Bà ngoại đã ở lại với Tuệ Tuệ bé bỏng và liên tục bật băng các bài giảng của Sư phụ cho cháu nghe. Sau 24 giờ cháu ngừng co giật và biểu hiện của cháu đã trở lại bình thường. Cháu đã khóc được và có thể uống một ít sữa.

Toàn thể gia đình cháu vui mừng khôn xiết. Tất cả họ đề nói: “Cảm tạ Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Cậu bé đã phục hồi. Tất cả người thân, bạn bè và hàng xóm đều hết sức kinh ngạc. Bà ngoại cháu đã nói với toàn thể gia đình: “Chính Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý đã ban cho Tuệ Tuệ bé bỏng của chúng ta cuộc đời thứ hai. Chúng ta đội ơn Đại Pháp vì đã cứu cháu!”

Câu chuyện sống sót của Tuệ Tuệ đã lan rộng khắp các ngôi làng xung quanh và nhiều người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ sự việc này.

Trí tuệ chậm phát triển

Năm tháng trôi qua thật nhanh và Tuệ Tuệ đã đủ tuổi đến trường. Nhưng sau khi đi học chưa được một tuần, cháu đã bị đuổi học. Nhà trường cho biết rằng Tuệ Tuệ bị ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) và sẽ không nghe lời ai. Cháu không được phép tới trường cho tới khi được chữa khỏi bệnh.

Cha mẹ cháu đã rất lo lắng và cố gắng giải thích với Ban Giám hiệu nhà trường nhiều lần nhưng quyết định vẫn không bị hủy và Tuệ Tuệ buộc phải ở nhà.

Cha mẹ cháu đã đến chỗ tôi vì tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chúng tôi nói chuyện xong, tôi đã đồng ý dậy Tuệ Tuệ.

Chương trình giảng dậy của tôi cho cháu là tiếng Trung và Toán, ngoài việc đọc các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp. Sau một vài ngày tôi đã tìm ra vấn đề của Tuệ Tuệ: Căn bệnh nghiêm trọng của cháu thời thơ ấu đã làm cho cháu nhận thức chậm. Mặc dù cháu sống sót, trí tuệ của cháu vẫn đang phục hồi.

Thứ hai, gia đình cháu đã chiều và bao bọc cháu quá mức nên cháu rất ích kỷ và hiếu động. Cháu không có ý thức chung mặc dù đã chín tuổi.

Mọi người cho rằng Tuệ Tuệ là một “kẻ ngốc”. Hàng ngày bà của cháu đã đưa cháu đến lớp học và ngồi cùng với cháu. Cháu thường chửi bà và đá tôi. Tôi cố gắng kỷ luật cháu bằng cách sử dụng biện pháp của người thường nhưng không có kết quả. Cháu tiếp tục hỗn láo với tôi. Khi tôi kiên quyết với cháu, gia đình cháu đã không thích điều đó. Tôi đã ở trong tình huống rất khó xử.

Điều phi thường

Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và tôi đã có cái nhìn mới về học sinh đặc biệt này. Bà của Tuệ Tuệ nói với tôi rằng Tuệ Tuệ thích xem các bài giảng của Sư phụ kể từ khi cháu còn nhỏ và thậm chí có thể thuộc một số bài thơ trong Hồng Ngâm và Hồng ngâm II. Vì vậy tôi đã học Pháp với cháu và nói với cháu về việc dùng các Pháp lý của Đại Pháp để thay đổi tâm tính, trở thành một người tốt hơn. Cháu dường như rất hứng thú.

Cháu dần dần học cách lắng nghe và trở nên lịch sự, thậm chí bắt đầu hướng nội. Một hôm, tôi xem xét lại phản ứng của mình đối với một số việc và nói: “Cô đã mất bình tĩnh. Cô đã không chiểu theo Pháp của Sư phụ.”

Tuệ Tuệ nói: “Cô giáo, con có rất nhiều chấp trước và đã để Sư phụ thất vọng.” Cháu còn nói thêm: “Chỉ học Pháp mà không tu luyện tâm tính, chẳng phải giống như một người thường hay sao? Con không muốn trở thành một người thường. Con muốn theo Sư phụ về Thiên quốc.”

Từ đó trở đi, Tuệ Tuệ đã thay đổi đáng kể. Trí tuệ của cháu đã được cải thiện và điểm số của cháu cũng tăng lên.

Để dậy cháu tiếng Trung tôi đã chọn các ký tự và những từ trong cuốn Chuyển Pháp Luân cũng như các sách giáo khoa tiểu học. Tuệ Tuệ đã đọc và ghi nhớ các tác phẩm Trung Quốc kinh điển bao gồm: Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh và Đường Thi. Sau đó cháu đã thuộc Hồng Ngâm và Luận ngữ trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Thời gian trôi đi, cháu đã học lớp ba và có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân.

Với sự đề cao tâm tính, Tuệ Tuệ đã có thể làm một điều phi thường- cháu có thể thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân. Cậu bé có trí tuệ kém này đã có thể học thuộc hơn ba trăm trang từ đầu tới cuối và ngược lại không bỏ sót một ký tự nào.

Tôi đã kiểm tra cháu bằng cách đọc bất kỳ một đoạn hoặc bất kỳ một trang nào trong cuốn sách, cháu có thể tiếp tục học thuộc mà không bị mắc lỗi. Tôi đã thực hiện vài lần kiểm tra khác bằng cách đọc một vài câu ở một trang ngẫu nhiên và tôi hỏi cháu xem nó ở trang nào. Lần nào cháu cũng trả lời chính xác.

Khả năng này thật là hiếm ngay cả đối với các học giả, chuyên gia hoặc giáo sư. Tôi hiểu Sư phụ đã in cuốn sách vào trong đầu Tuệ Tuệ vì cháu chỉ có thể đọc cuốn sách và thậm chí không cần cố gắng để ghi nhớ. Sư phụ đã ban cho cháu một khả năng tuyệt vời.

Tôi đã nói với Tuệ Tuệ: “Đây là phần thưởng lớn mà Sư phụ đã ban cho con. Con phải trân quý sự cứu độ từ bi của Sư phụ.” Cháu nói: “Con nghĩ rằng mọi người đều có thể làm được”. Từ đó trở đi bất cứ khi nào cháu làm một điều gì đó sai, cháu có thể tìm những thiếu sót của mình bằng cách sử dụng các tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Bất cứ khi nào bà của cháu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người thường, Tuệ Tuệ có thể nói thêm vào: “Cuộc đời của con được Đại Pháp và Sư phụ ban cho, nếu ai tin tưởng rằng Đại Pháp là tốt thì sẽ đắc phúc báo.” Tuệ Tuệ học Pháp hàng ngày. Nếu bà của cháu quá bận, cháu có thể ngồi trước Pháp tượng của Sư phụ và tự học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Cháu thường giúp đỡ các việc nhà như lau nhà, rửa bát, giặt đồ. Trong khi làm việc nhà, cháu lặng lẽ nói rằng đó là việc tốt để chịu đựng những khó khăn.

Một ngày, một vài viên công an bước vào tòa nhà của Ủy ban làng với vài tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” trên tay. Tuệ Tuệ đã đi theo sau họ. Khi nào họ đặt biểu ngữ xuống đất, Tuệ Tuệ nhặt lên và nói với họ rằng biểu ngữ này là để cứu người. Họ đã rất hứng thú.

Trở về từ cõi chết, những thay đổi từ người trí tuệ kém trở thành một người bình thường, từ một người bình thường trở thành người siêu thường. Những thay đổi đáng kinh ngạc của Tuệ Tuệ không thể giải thích bằng khoa học.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/6/-394227.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/27/180504.html

Đăng ngày 07-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share