Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-09-2019] Khi tôi lần đầu tiên đọc dự ngôn Thôi Bối Đồ từ thế kỷ thứ VII nhà Đường, tôi rất chấn động, nhất là phần dự đoán “Sai lầm năm 1999”. Tuy nhiên, có một quẻ nói rằng: “…Không thành không phủ. Không bạn không tôi. Thiên hạ một nhà. Trị tới đại hóa.“
Hiện tại đã rõ ràng, tôi tin rằng đây là dự ngôn chính xác. Chiến dịch bức hại Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, vào năm 1999 là một sai lầm. Nhưng từ sai lầm này, Đại Pháp hiện nay đã được phổ truyền hơn 80 quốc gia trên thế giới.
Quyển sách chính, Chuyển Pháp Luân đã được dịch sang 40 ngôn ngữ và môn tu luyện này đã nhận được hơn 3000 giải thưởng và thư ủng hộ từ nhiều quốc gia và chính phủ khác nhau.
Sư phụ Lý đã cứu tất cả chúng sinh, không phân biệt lứa tuổi, giới tính, học thức và nhân chủng. Không có sự khác biệt giữa “bạn và tôi, thành hay phủ”. Đại Pháp đã kết nối mọi người từ mọi tầng lớp xã hội thành một gia đình lớn.
Tôi xin chia sẻ câu chuyện tu luyện của gia đình tôi, với bốn thế hệ cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nhận được lợi ích to lớn trong hơn hai mươi năm qua.
Bà tôi
Bà tôi 96 tuổi, tinh thần quắc thước, giọng nói sang sảng và bà có thể tự lo cho mình. Việc này giúp cho con cháu bớt lo lắng, còn bà cũng rất hạnh phúc.
Tôi nhớ rằng bà đã đi làm răng giả khi bà khoảng 70 tuổi nhưng bà chưa bao giờ thích đeo nó. Hơn 20 năm qua bà vẫn ăn uống mà không có răng. Khi tôi hỏi bà rằng liệu bà có ăn thịt gà được không, bà nói: “Cháu yêu của bà, răng của bà không tốt nhưng hệ tiêu hóa lại hoạt động tốt đấy. Bà có thể ăn mọi thứ mà bà muốn.”
Trước tết Nguyên Đán năm 2016 bà khâu một chiếc vỏ chăn cho bà. Bà nói với tôi rằng thím của tôi đã giặt chăn và chiếc vỏ chăn sẽ giữ cho nó sạch lâu hơn.
Bà giải thích rằng thím tôi rất bận – cô ấy phải chăm sóc cháu nội của bà và nấu ăn cho cả đại gia đình. Với tấm vỏ chăn này, thím sẽ không phải thường xuyên đi giặt chăn. Tôi ấn tượng vì bà rất chu đáo và thậm chí còn ấn tượng hơn vì ở tuổi 93 mà bà vẫn có thể khâu vá mà không cần mang kính.
Bà nội chồng tôi là một tín đồ Cơ Đốc Giáo, trước khi bà qua đời, bà thường đến thăm bà nội tôi và cố thuyết phục bà thay đổi tín ngưỡng. Bà tôi thường hòa nhã nói rằng bà không muốn vì bà tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp.
Bà tôi biết rằng Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho bà. Bà kể câu chuyện rằng vài năm trước, sau một cơn bão vào ban đêm, bà đi bộ đến nhà cô tôi trên con đường chính trong làng. Trên đường về, bà đã dừng lại vài lần để ghé thăm bạn bè hàng xóm.
Khi về tới nhà, cảnh tượng trước mắt làm bà giật mình – mái nhà của bà đã rơi xuống và làm vỡ nát những thứ bên dưới. Kính vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Ngôi nhà bẩn cũ đã sụp đổ từ trận mưa như trút đêm hôm trước.
Chúng tôi xây một ngôi nhà gạch mới chắc chắn và thoáng mát cho bà. Bà rất vui mừng và tạ ơn Sư phụ, vì bà biết rằng là Sư phụ đã bảo hộ bà. Không có Sư phụ chăm nom, bà có thể đã ở trong nhà khi mái nhà rơi xuống và có thể bị thương, thậm chí mất mạng.
Vào mùa Đông, bà cảm thấy không khỏe vào mỗi sáng và phải ra ngoài hít thở không khí. Chú tôi đến thăm bà và tìm thấy một lỗ rò khí trong bếp. Chú nhận ra rằng bà đang bị ngộ độc khí đốt và nhanh chóng thay thế chỗ hỏng đó. Nếu Sư phụ không bảo hộ, những việc xấu đã có thể ập đến.
Tháng 11 năm năm trước, bà xách một chiếc xô ra ngoài giếng. Bà không để ý thấy một lớp băng mỏng xung quanh miệng giếng và bà bị trượt ngã. Đầu của bà đập xuống đất và chiếc xô văng ra xa. Hàng xóm đã gọi cho chú tôi, chú đã đưa bà đến bệnh viện chụp CT. Bà không gãy xương cũng không chảy máu.
Khi tôi đến bệnh viện thăm bà, bà đã đứng dậy và bước đi với một cây gậy. Bà nói với tôi: “Chắc chắn rằng Sư phụ đã cứu bà, nếu không thì một người già như bà chắc chắn sẽ bị gãy xương. Nếu bà nằm liệt giường, thím của cháu sẽ phải chăm sóc bà và bà phải chịu khổ.”
Khi chú tôi cải tạo lại nhà bếp, chú đã giữ lại những túi cát của bà. Bà bảo chú đem ra ngoài để chúng không cản trở đường đi của bà, nhưng chú sợ rằng người ta sẽ lấy chúng nếu để chúng ở bên ngoài.
Bà tôi không thể di chuyển những túi nặng này và đã thất vọng. Đêm đó, những nốt đỏ xuất hiện trên ngực bà và chúng làm bà đau đớn. Bà nghĩ rằng bà sẽ đi đến trạm y tế vào sáng sớm hôm sau nhưng bà không ngủ được vì quá đau đớn. Bà nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Khi bà liên tục nhẩm, cơn đau đã dễ chịu hơn và cuối cùng biến mất.
Bà nhận ra ngay: “Sư phụ, là con sai rồi. Con không nên tức giận với con trai của con. Con cần phải chịu khổ. Sư phụ, xin hãy tha lỗi cho con. Ngộ tính của con quá kém cỏi và con đã làm Ngài lo lắng.” Khi bà hoàn toàn tin tưởng Sư phụ, Sư phụ đã loại bỏ cơn giận giữ cho bà và bà đã khỏe lại.
Bố tôi
Bà tôi kể rằng bố tôi đã từng có một khối u ở vùng cổ làm bà lo lắng, và càng lúc bà càng lo hơn. May mắn là sau khi bố tôi đắc Pháp thì khối u cũng biến mất.
Bố tôi năm nay 77 tuổi. Khi ông vào khoảng 50 tuổi, ông mắc nhiều bệnh như cao huyết áp, tăng mỡ máu, thiếu máu cơ tim, bệnh lý cơ tim và thoát vị đĩa đệm. Mỗi khi cố đứng lên thì bố tôi lại bị đau đầu và ông phải nằm liệt giường trong nhiều ngày.
Gần 60 tuổi thì bố tôi về hưu. Ông luôn than thở rằng cuộc đời bất công với ông. Sau khi dành trọn đời để nuôi nấng con cái, ông cũng không thể tận hưởng cuộc sống vì bệnh tật dày vò.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những vấn đề về sức khỏe của ông đã biến mất. Ông đã mỉm cười, và tiếng cười đã quay về trong gia đình chúng tôi. Ông chép tay bốn quyển sách các bài giảng và thơ của Sư phụ và coi đó là kim chỉ nam trong cuộc sống hàng ngày của ông. Bố tôi nỗ lực tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tháng 7 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Bố tôi đã trải qua nhiều cuộc vận động chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bao gồm Cách mạng văn hóa và sự kiện Lục Tứ ở quảng trường Thiên An Môn. Lệnh cấm Pháp Luân Đại Pháp của Chính phủ làm ông nhớ đến những điều tồi tệ nhất mà ông đã trải qua và làm cho ông sợ hãi tột độ.
Tuy nhiên, niềm tin vào Đại Pháp của ông không suy chuyển. Ông biết rằng Đại Pháp và Sư phụ là tốt, và rằng những học viên không làm điều gì sai trái. Ông nói với chúng tôi: “Bố phải chứng minh cho mọi người thấy rằng Đại Pháp là tốt bằng cách kể về câu chuyện của chính bố.”
Bố tôi học Pháp và luyện công chăm chỉ. Ông phân phát tờ thông tin Đại Pháp và nói với mọi người vẻ đẹp của môn tu luyện, bất kể nguy cơ có thể bị bắt.
Bố tôi tìm thấy một chiếc điện thoại di động trên mặt đất ở gần một ngân hàng. Đó là một chiếc Iphone cao cấp đắt tiền. Ông biết rằng người chủ của nó đang đi tìm nhưng không biết cách nào để liên lạc với người chủ. Sau đó, chiếc điện thoại kêu reng. Đó là bạn của chủ nhân điện thoại đang gọi để định vị nó. Bố tôi nhắn với chủ nhân chiếc điện thoại đến trước ngân hàng gặp ông lúc 7 giờ tối hôm đó.
Bố tôi đến ngân hàng trước. Đó là một đêm Đông lạnh lẽo tối sẫm. Chỉ có ít người và xe thưa thớt trên đường. Một chiếc ô tô đỗ xịch trước của ngân hàng. Một người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống và nói với bố tôi: “Cám ơn ông. Đây là 200 Tệ tiền thưởng.”
Bố tôi nói: “Con trai tôi nói với tôi rằng chiếc điện thoại này trị giá hơn 5000 Tệ. Nếu tôi chạy theo tiền thì tôi sẽ không trả lại cho anh. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy tôi làm điều chân chính. Sao anh không nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cùng với tôi?” Người đàn ông đó đã làm theo bố tôi.
Bố tôi đã bị một chiếc ô tô đâm phải khi đi bộ với mẹ tôi. Người tài xế đã lùi xe lên lối đi bộ và đâm sầm vào bố tôi. Mẹ tôi cũng bị ngã.
Lái xe, là một bà mẹ trẻ, trong tay bế một đứa trẻ bước ra khỏi xe, cô ấy chực khóc: “Cháu vô cùng xin lỗi ông. Cháu đang cố dỗ đứa trẻ nên không chú ý và đụng phải ông bà.” Cô ấy đã vô tình đưa xe về trạng thái lùi thay vì lái xe lên phía trước.
Bố kể với tôi rằng ông ấy bị đâm khá nặng. Khi ông ấy cố đứng dậy, ông nói với người mẹ trẻ: “Bác ổn. Cháu có thể đi.” Đám đông hiếu kỳ đã không thể tin vào mắt họ: “Vì sao ông già này không đến bệnh viện nhỉ?”
Người mẹ trẻ và chồng của cô ấy sau đó đến thăm bố tôi và cố thuyết phục bố tôi đến bệnh viện kiểm tra. Cô ấy nói với bố tôi: “Bác à, cháu có 50 nghìn Tệ bảo hiểm và cháu sẽ lo tất cả chi phí cho bác. Cháu chỉ muốn chắc rằng bác sẽ ổn. Bác hãy đi kiểm tra một lần nhé.”
Bố tôi mỉm cười: “Bác là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và bác sẽ ổn. Không cần thiết phải đến bệnh viện. Bác biết vợ chồng cháu rất bận rộn với một đứa bé vừa thôi nôi. Sao không tiết kiệm một chuyến đi? Chỉ cần niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thường xuyên. Người chồng cám ơn bố tôi và nói: “Cháu sẽ nói mỗi ngày.”
Chiếc xe không đụng vào mẹ tôi và mẹ tôi từ từ ngã xuống nên mẹ tôi ổn. Bố tôi bị thương khá nặng ở ngực và chân. Buổi chiều sau khi xảy ra tai nạn, chân của bố tôi sưng to lên và bầm tím. Bố không thể ngồi song bàn mà chỉ ngồi đơn bàn khi luyện tĩnh công như lúc mới bắt đầu tu luyện.
Để quên cơn đau, bố tôi phải đếm số trong đầu. Ngay khi thấy đỡ đau, bố ngồi song bàn và dùng dây cột hai chân lại. Ban đầu ông chỉ ngồi được 20 phút, rồi 30 phút, sau đó là 40 phút. Bố tôi đã hoàn toàn hồi phục trong vòng một tháng.
Khi tôi kể với đồng nghiệp của tôi về tai nạn này, tất cả họ đều đồng ý rằng người mẹ trẻ ấy thật quá may mắn khi gặp bố mẹ tôi. Cô ấy sẽ gặp rắc rối to nếu cô ấy va phải một người không tu luyện Pháp Luân Công.
Mặc dù phải chịu đựng đau đớn, nhưng bố tôi hoàn toàn hiểu rằng, nếu không có Sư phụ bảo hộ thì một người già 70 tuổi như ông khi bị thương nặng như thế sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy.
Bố tôi trông trẻ hơn tuổi. Có lần có người hỏi ông: “Anh khoảng 60 tuổi phải không?” Bố tôi nói, “Tôi sinh năm Mùi đấy. Còn cậu?” Người ấy đáp: “Tôi sinh năm Ngọ, vậy tôi lớn hơn anh một tuổi.” Bố tôi mỉm cười: “Tôi sinh năm Mùi trước cậu một con Giáp cơ. Tôi lớn hơn cậu 11 tuổi – tôi gần 80 rồi.”
Bố tôi thường phát tờ tơi thông tin Đại Pháp ở lối ra siêu thị. Ông cẩn thận đặt những tờ rơi hoặc những quyển sách nhỏ vào túi đi chợ của mọi người đi ngang qua ông. Khi phát tờ rơi ở những khu dân cư vắng người tôi thậm chí còn sợ hãi. Sự trầm tĩnh của bố tôi phải ánh trạng thái tu luyện của ông.
Một người đã từng tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc rằng học viên Pháp Luân Công được trả tiền để phân phát tờ rơi có lần đã chất vấn bố tôi: “Ông nhận lương hưu từ đâu và làm sao ông có được quần áo trên người?”
Bố tôi đáp: “Cả đời tôi làm việc trong nhà máy và kiếm được lương hưu. Tôi sống dựa vào số tiền tôi kiếm được, và không có gì liên quan đến những việc tôi làm cho Đại Pháp. Vợ tôi là nông dân. Bà ấy có phát nhiều tờ rơi đến mấy thì cũng không nhận được đồng nào.” Người đó đã không nói nên lời.
Bố tôi nói tiếp: “Nhiều Giáo sư đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ là những người có học và thông tuệ. Người nước ngoài ở nhiều quốc gia cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì sao? Bởi vì ai tu luyện cũng đều được thọ ích. Nếu người lớn tuổi như chúng tôi chờ đợi cuộc bức hại kết thúc rồi mới tu luyện thì đã quá muộn.”
Em trai tôi
Em trai tôi rất thông minh và được bố tôi yêu nhất. Trong nhiều năm, bố tôi ao ước em tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Năm cậu ấy học lớp 12 và chuẩn bị thi đại học, cậu ấy chịu áp lực rất lớn. Vì thế cậu ấy không ăn được, không ngủ được và thân thể rất yếu ớt. Bố mẹ tôi đưa cậu ấy đến điều trị ở một thầy thuốc Đông y.
Trong suốt kỳ nghỉ Đông, một bạn học viên đến thăm và biết được tình trạng của em tôi. Cô ấy nói: “Cậu có thể khá hơn mà không cần uống thuốc. Chỉ cần dành thời gian của kỳ nghỉ này để đọc Chuyển Pháp Luân.”
Em trai tôi vừa kết thúc một đợt điều trị và quyết định không cắt thuốc thêm. Thay vào đó, cậu ấy đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối. Ngay lâp tức cậu có cải thiện – cậu ấy đã ngủ được, ăn ngon miệng hơn và đạt điểm số cao hơn. Cậu ấy đã đạt kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh quốc gia và được nhận vào một trường đại học danh tiếng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy chuyển về sống gần gia đình. Cậu ấy xin bố mẹ tôi 100 nghìn Tệ để mua một chỗ làm tại một Công ty lớn trong thành phố. Tuy nhiên, sự việc diễn ra không như cậu ấy dự tính. Sau một tháng cố gắng, số tiền mà cậu dùng làm “quà tặng” đã bị trả lại mà không có kết quả gì về việc làm. Cậu ấy ngồi phịch xuống ghế và không biết phải làm gì tiếp theo.
Sau một lúc, cậu ấy lấy điện thoại ra và liên lạc với một Công ty lớn khác. Thật ngạc nhiên, người quản lý nhân sự của Công ty đó ngay lập tức trả lời và đề nghị cậu gửi bản sơ yếu lý lịch.
Đây là một Công ty lớn tại thành phố lớn. Nhiều người trả hàng trăm nghìn Tệ để mua một chỗ trong danh sách chờ để được xét thành cư dân của thành phố ấy. Không ai trong chúng tôi, kể cả cậu em tôi trông chờ điều đó. Tuy nhiên, quy trình tuyển dụng diễn ra khá nhanh chóng và chẳng bao lâu em trai tôi đã được hẹn phỏng vấn. Sáng hôm sau em tôi đã gọi báo tin tốt – rằng em ấy đã được tuyển dụng. Cậu ấy nói đó là một an bài ngạc nhiên từ Sư phụ.
Một hôm, Giám đốc Công ty của em tôi mời cậu ấy đến bữa tiệc tối với Giáo sư đại học của ông ấy. Ngay khi họ vừa nói chuyện, họ nhận ra rằng vị Giáo sư này cũng đã từng dạy em tôi. Mối liên hệ này làm cho Giám đốc và em tôi trở nên gần gũi hơn.
Người Giám đốc này sau đó đã hỗ trợ em tôi để em tôi nhận bằng tốt nghiệp và không lâu sau đã thăng chức cho cậu ấy. Em tôi, một mình ở thành phố này mà không quen biết ai, quá may mắn khi gặp người giúp đỡ em trong sự nghiệp. Cậu ấy cũng gặp một cô gái sáng sủa xuất thân từ một gia đình danh giá mà sau này cậu ấy kết hôn. Bên nhà vợ cậu ấy rất yêu quí con rể và đã mua cho đôi vợ chồng này một căn hộ và một chiếc ô tô.
Em dâu tôi nói rằng cô ấy có lần đã mua một cây lau nhà mới nhưng rất ngạc nhiên khi thấy em trai tôi đang lau nhà bằng cây lau nhà cũ sau giờ làm việc. Cậu ấy đã nhặt cây lau nhà cũ cạnh thùng rác và nói với vợ rằng họ có thể sử dụng lại được.
Mỗi khi về thăm nhà, cậu ấy chỉ ăn trưa bằng hai mẩu bánh mì, nhưng cậu ấy thường góp tiền để in tài liệu Đại Pháp. Bố tôi luôn luôn để dành tờ rơi cho em trai tôi phân phát khi cậu ấy về thăm nhà.
Có lần trong thời gian về thăm nhà, em tôi nói rằng chân cậu ấy đang bị đau. Tôi tình cờ nói rằng sau khi phát tài liệu thì chân cậu sẽ khá hơn. Mặc dù cậu ấy chỉ vừa mới đến sau một hành trình dài 7 tiếng, cậu ấy đã vác một bao đầy tài liệu và đi ra ngoài. Cậu ấy trẻ trung, nhanh nhẹn và đã phân phát vô số tờ rơi trong những năm gần đây.
Có lần bố tôi trêu cậu ấy rằng trái tai của cậy ấy càng lúc càng to hơn (người Trung Quốc tin rằng trái tai to là dấu hiệu có phúc) và hỏi rằng có phải là do cậu tu Đại Pháp không. Cậu rất nghiêm túc và nói với bố tôi rằng đó là do Sư phụ luôn trông nom cậu ấy.
Con gái tôi
Con gái tôi đã từng có vấn đề về dạ dày. Khi còn bé cháu thường bị trớ khi ăn, và khi lớn lên thỉnh thoảng cháu cũng bị trào ngược dạ dày sau khi ăn xong. Cháu dễ dàng buồn nôn và phải chịu đựng nó. Sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” cháu đã không bao giờ gặp lại vấn đề về dạ dày nữa.
Những năm học cấp hai, con gái tôi thường tình nguyện mua đồ ăn sáng cho các bạn cùng lớp. Mọi người nghĩ rằng là do cháu không thích ở trong lớp, nhưng kỳ thực là cháu đang cố gắng dùng những tờ tiền có ghi thông điệp của Đại Pháp mua hàng để cho nhiều người biết rằng Đại Pháp là tốt.
Cuối năm cấp hai, cháu được lựa chọn vào một trường nghệ thuật và không tham gia kỳ thi tuyển sinh khốc liệt vào cấp ba. Với lượng bài vở lớn trong thời gian học trung học, cháu chỉ có thể nghe được bài giảng của Sư phụ trong lúc vẽ và không có thời gian luyện công.
Sau khi cháu thi trượt đại học trong lần đầu tiên, vợ chồng tôi dành ra 10 nghìn Tệ để gửi cháu vào một trường tư nội trú ở thành phố khác cho cháu học lại lớp 12 để có sự chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi năm sau. Tuy nhiên, năm đó cháu lại trượt vì thiếu một điểm.
Tôi đề xuất rằng cháu nên về nhà, học Pháp và luyện công cùng với tôi. Chồng tôi hoàn toàn ủng hộ. Chúng tôi nhanh chóng lập thành thói quen, mỗi sáng chúng tôi cùng nhau học Pháp trước khi đi học đi làm. Trong giờ nghỉ trưa, chúng tôi luyện một hoặc hai bài động công và ban đêm chúng tôi luyện tĩnh công. Học Pháp đã làm cho con gái tôi thanh tĩnh và luyện công đã khai mở trí huệ của cháu.
Thi trượt đại học hai lần cũng mang đến áp lực cho con gái tôi và cho cả chúng tôi. Nhưng một ngày nọ, tôi tìm thấy một đóa hoa Ưu đàm bên ngoài cửa sổ phòng con gái – Sư phụ đang khích lệ cháu. Với tín tâm vào Sư phụ, gia đình chúng tôi cảm thấy tự tin hơn về kỳ thi sắp tới của cháu.
Không cần học thêm ở ngoài, con gái tôi đã thi đỗ đại học vào lần thứ ba và được nhận vào một trường đại học lớn.
Ở trường Đại học, con gái tôi chép tay quyển Chuyển Pháp Luân và học Pháp bằng quyển sách này. Cháu dùng một chiếc mùng trùm lên giường ngủ để cháu có thể luyện tĩnh công mà không ai thấy. Buổi trưa cháu phát chính niệm ở căng tin và nói rằng việc này giúp cháu tránh được đám đông.
Cháu ăn bất kỳ loại thức ăn nào còn lại ở căn tin và không tiêu quá nhiều tiền. Có lần cháu mua một Tệ thức ăn và người quản lý căn tin nói rằng cháu không cần phải trả tiền. Cháu nói với ông ấy: “Thưa không ạ, xin hãy nhận tiền của cháu. Cháu là một người thực hành theo Chân-Thiện-Nhẫn.” Người quản lý gật đầu: “Tôi biết rằng các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt.”
Có lần Giáo sư của con gái tôi đề cập trong lớp học rằng những giáo viên xuất sắc của trường đã bị bỏ tù vì tu luyện Pháp Luân Công và nhận xét rằng điều đó thật không đáng. Con gái tôi nghe thấy rất buồn và cháu đã đến gặp Giáo sư sau giờ học để nói về những giáo viên bị bắt giữ.
Cháu nói với giáo sư nhiều hơn về Đại Pháp. Có lẽ vì giáo sư đã mệt mỏi sau một ngày làm việc, bà ấy dùng hai cánh tay ôm lấy đầu và nhìn con gái tôi mỉm cười. Cuối cùng, Giáo sư ấy nói: “Bây giờ cô hiểu rồi. Em hãy cẩn thận.” Con gái tôi vốn không nói chuyện lưu loát, nhưng cháu biết rằng Sư phụ đã gia trì cho cháu.
Hai mẹ con tôi thường cùng nhau đi treo biểu ngữ Đại Pháp. Gần đây, khi tôi đi bộ qua những nơi mà chúng tôi đặt áp phích, tôi luôn kiểm tra xem liệu chúng có còn ở đó không. Tôi thường thấy rằng những cái tôi dán đã bị phá hỏng trong khi những cái cháu treo vẫn còn đó. Tôi nghĩ nó có liên quan đến việc cháu có những suy nghĩ thuần tịnh hơn khi cháu treo chúng.
Khi con gái tôi còn nhỏ, cháu thường ngồi sau xe đạp của tôi khi chúng tôi ra ngoài để dán áp phích. Thỉnh thoảng tôi bế cháu lên để treo những tấm áp phích cao hơn trên cột điện thoại. Thời gian trôi nhanh và bây giờ cháu đã là một cô gái trẻ thậm chí còn cao hơn tôi.
Bốn thế hệ gia đình tôi đang tu luyện Đại Pháp và được phúc báo–là nhờ vào Sư phụ từ bi của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/12/392476.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/7/180214.html
Đăng ngày 05-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.