Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-10-2019] Lớn lên trong xã hội cộng sản vô Thần, khi còn trẻ, tôi là một người không biết sợ là gì cả. Những hành động của tôi bốc đồng và thiển cận. “Cách mạng Văn hóa” diễn ra trong suốt những năm tôi học trung học. Giống như nhiều học sinh khác ở tuổi của tôi, tôi được đưa về vùng nông thôn để làm việc như nông dân.
Đến lúc được về nhà, tôi đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Cơn đau do viêm đường tiêu hóa mãn tính cùng các vấn đề tim mạch đã khiến tôi mất ngủ suốt cả đêm.
Vào mùa thu năm 1998, tôi bắt đầu nôn ra máu. Sau bảy ngày không ăn gì, tôi phải nhập viện. Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm của tôi và nói với vợ tôi: “Đưa anh ấy về nhà đi. Cố gắng để anh ấy được thoải mái và nấu cho anh ấy bất cứ thứ gì anh ấy muốn.”
Đêm hôm ấy tôi nằm trên giường và cảm thấy tuyệt vọng. Vợ tôi là một học viên Pháp Luân Công đã nói với tôi: “Anh hãy nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí đi. Dường như không ai có thể làm gì cho anh được nữa rồi. Chỉ có Sư phụ Lý và Đại Pháp mới có thể cứu anh!”
Khi nằm xuống và nghe, tôi nghĩ: “Những điều Sư phụ Lý giảng thật dễ hiểu. Những điều ấy thật tốt.” Sau đó tôi chìm vào một giấc ngủ sâu. Tôi thức dậy và cảm thấy đói, và bữa sáng hôm ấy tôi đã ăn một bát phở lớn. Tôi muốn ăn nữa nhưng vợ tôi nhắc tôi không nên ăn quá nhiều vì tôi đã không ăn gì trong nhiều ngày.
Ngày hôm sau tôi quay trở lại với công việc. Các đồng nghiệp của tôi cảm thấy hoang mang và nói: “Anh đang làm gì ở đây? Không phải anh cần ở nhà nghỉ ngơi sao?” Ngày hôm ấy sau khi về nhà, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Công như thế.
Ngón tay bị thương hồi phục sau bảy ngày
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi biết Pháp Luân Công đang bị vu khống phỉ báng, và vì tôi là ví dụ sống cho việc Pháp Luân Công kỳ diệu như thế nào, nên lên tiếng bênh vực môn tu luyện là trách nhiệm của tôi. Tôi đã lên Bắc Kinh, gặp chủ tịch tỉnh cùng các quan chức trong tỉnh chúng tôi.
Tôi bị bắt, bị đưa vào trại cưỡng bức lao động. Ở đó, tôi bị ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần trong một năm.
Sau khi được thả, tôi làm việc tại một nhà máy nhỏ.
Một ngày khi đang vận hành máy ép, đầu ngón tay trỏ trái của tôi bị cắt đứt. Máu chảy lên máy và dính khắp chiếc tạp dề của tôi. Tôi nghe ai đó kêu lớn: “Cứu! Cứu!” Ngay sau đó các đồng nghiệp vây quanh tôi. Có người đã xé miếng vải thành dải và quấn chặt cánh tay tôi. Mọi người lấy nhiều vải để quấn quanh ngón tay bị thương của tôi. Máu vẫn không ngừng chảy. Tôi nghe mọi người kêu lên: “Nhanh! Đưa anh ấy đến bệnh viện đi!” Giám đốc nhà máy tới. Trong lúc mọi người đang bận rộn thảo luận nên đưa tôi tới bệnh viện nào, tôi nhảy lên chiếc xe đạp của mình và đạp xe về nhà.
Vợ tôi giúp tôi rửa sạch mỡ và máu trên tay. Khi đã rửa sạch sẽ và ngón tay được băng cẩn thận, tôi kể với vợ việc mình bị thương như thế nào.
Giám đốc nhà máy và các đồng nghiệp tới thăm tôi. Họ cố gắng thuyết phục tôi đi bệnh viện. Tôi nói với họ rằng không cần thiết, vì hai vợ chồng tôi đều là các học viên Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho nhà máy. Họ mang đồ ăn và tiền đến cho tôi. Tôi nhận đồ ăn nhưng trả lại tiền.
Bảy ngày trôi qua. Tôi kiên trì luyện công và tăng cường học Pháp thật nhiều. Tôi hồi phục và muốn quay trở lại làm việc. Các đồng nghiệp nghĩ rằng tôi đang nói đùa và đến thăm xem tôi thế nào. Họ kiểm tra ngón tay của tôi kỹ lưỡng và nói: “Sao có thể hồi phục nhanh đến thế nhỉ? Như thể chưa từng bị cắt… Thật không thể tin nổi!” Họ khăng khăng rằng tôi cần nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa. Khi họ rời đi, tôi nghe họ nói: “Điều này thật không giống những gì truyền hình đã nói. Các học viên Pháp Luân Công là những người rất tốt!”
Sáng hôm sau tôi trở lại làm việc và các đồng nghiệp tò mò đã vây quanh tôi: “Chúng tôi nghe nói tay của anh đã hồi phục? Điều đó là sự thật sao? Đưa chúng tôi xem nào!” Tôi nói: “Chắc chắn rồi! Bây giờ nó không có vấn đề gì cả, mọi người xem này…”
Ngón tay của tôi chưa bao giờ được chú ý nhiều đến thế. Các đồng nghiệp xem xét nó rất kỹ càng và tuyên bố rằng Pháp Luân Công thật kỳ diệu. Một vài người đã nhờ tôi chỉ cho họ cách tu luyện Pháp Luân Công.
Vào ngày nhận lương, tôi được nhận hai phong bì tiền. Một là tiền lương hàng tháng của tôi và phong bì còn lại là tiền bồi thường cho những ngày tôi nghỉ ốm ở nhà. Tôi trả lại số tiền bồi thường và cảm ơn lòng tốt của giám đốc. Tôi nói với anh ấy rằng tôi thấy mình không nên nhận số tiền ấy vì trong những ngày đó tôi không làm việc.
Tôi biết mình vẫn còn cách xa so với mong đợi của Sư phụ. Thể ngộ của tôi là nếu tôi tu luyện tinh tấn, tôi đã không phải chịu vết thương này. Tôi sẽ nỗ lực tu bản thân mình nhiều hơn nữa và sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/4/-394162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/15/180340.html
Đăng ngày 30-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.