Bài viết của Đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 18-08-2019] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp năm 1996, quay đầu nhìn lại quá trình hơn 20 năm tu luyện, bản thân cách quá xa so với yêu cầu Pháp của Sư tôn, nhưng đã đắc được rất rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Dưới đây tôi xin được viết ra hai sự việc siêu thường mà tôi đã trải qua trong quá trình tu luyện để báo cáo với Sư tôn và cùng giao lưu chia sẻ với các đồng tu.

Một

Một ngày tháng 3 năm 2008, đột nhiên tôi bị ra máu, tới hơn hai tháng liền. Lúc đó, tôi mới mở một trường mầm non, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, không có mấy thời gian học Pháp, hàng ngày đi làm. Mới đầu cũng không để ý, nhưng thời gian dài càng ngày càng chảy nhiều. Mỗi lần thấy máu đỏ tươi, trong tâm lại có chút bất ổn, sao mãi không hết? Nhưng chưa từng cho đây là bệnh, cũng minh bạch đây là tịnh hoá thân thể.

Nhưng người nhà chứng kiến tôi mỗi ngày một tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt, đi đường cũng không có khí lực, cuối cùng đến cả nước cũng không muốn uống. Họ liền khuyên tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi nói tôi hiểu tâm tình của họ, biết họ muốn tốt cho tôi, mọi người yên tâm, tôi sẽ không có bất kỳ chuyện gì đâu. Người nhà thấy tôi nói vậy liền gọi con gái tôi ở miền Nam trở về.

Con gái vừa khóc vừa làm ầm ĩ. Tôi chỉ cùng họ đến bệnh viện kiểm tra, mất hơn 2000 Nhân dân tệ, kết quả không kiểm tra ra bệnh gì. Bác sỹ nhìn tôi nói, vượt quá xa so với người thường, chính là không có máu, còn thấp hơn cả 1/3 mức máu của người thường, lập tức truyền máu. Tôi kiên định không đồng ý truyền máu. Bác sỹ nói: “Nếu không truyền máu sẽ rất nguy hiểm, chị đồng ý tiếp máu cũng không kịp nữa, khí quan đều suy kiệt, người coi như bỏ đi rồi, bệnh tật gì đều tới.” Con gái như phát điên, để tôi ở lại bệnh viện truyền máu. Con rể cũng khuyên tôi.

Con gái khóc nói: “Mẹ, mẹ nghe bác sỹ nói gì rồi chứ?” Tôi cũng khóc nói: “Con à, con yên tâm, mẹ học Đại Pháp nhiều năm rồi, có Sư phụ bảo hộ, con xem chảy máu như thế mà không có bệnh là sao?”

Lúc này, chồng tôi cũng nói: “Mẹ con tu luyện thời gian lâu như vậy, con để mẹ nằm viện truyền máu, thế chẳng phải muốn lấy mạng mẹ sao?” Trong tâm tôi thầm cảm ơn chồng trong thời khắc then chốt có thể tín Sư tín Pháp (vì ông không tu luyện).

Tôi biết rõ đây là Sư phụ mượn miệng của ông để nói! Con gái nghe bố nói vậy, cũng bình tĩnh trở lại. Có thể là nhờ chính niệm này của tôi, sau khi về nhà không bị chảy máu nữa. Thật là quá thần kỳ. Tôi thật sự một giọt máu cũng không truyền. Hiện tại thân thể vô cùng khoẻ mạnh. Cả nhà đều chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp.

Hai

Một ngày tháng 7 năm 2018, chúng tôi học Pháp xong, tôi với một đồng tu trong nhóm tới một nhà máy giảng chân tướng. Giảng xong đã hơn 9 giờ tối. Tôi với đồng tu mỗi người một xe máy, lúc đó xe của tôi không có đèn, tôi đi trước, bà đi đằng sau, lúc gần tới cửa lớn của nhà máy, tôi vừa nhấn ga để ra đường cái, không có nhìn thấy hàng rào sắt ở cửa nhà máy, chỉ nghe thấy “bang” một tiếng, hàng rào tung lên, tôi ngã khỏi xe.

Lúc đó tôi lập tức xuất một niệm: “Sư phụ cứu con, Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi bị ngã xuống đất, ý thức cảm thấy còn rất rõ ràng, thế nhưng liền cảm thấy lơ lửng trong không trung, còn có thể nghe thấy đồng tu và người bảo vệ nói. Nhưng tôi chính là đang lơ lửng, còn cảm thấy thoải mái, trong tâm nghĩ tôi phải xuống thôi! Liền cảm thấy có một đôi bàn tay lớn giữ lấy thân thể của tôi chầm chậm đặt xuống.

Tôi muốn bò dậy, cử động một chút, cảm thấy toàn thân không có khí lực, chân cũng rất đau, ý thức được xe máy đang đè lên trên đùi. Tôi hô đồng tu mau đỡ xe dậy. Đồng tu ngay lập tức dựng xe dậy, nói: “Tôi bị sợ quá đến nỗi không biết xe còn đang đè lên người chị”. Tôi vẫn không đứng dậy được, trong tâm tôi niệm: Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Tôi không thừa nhận hết thảy an bài của cựu thế lực, ai cũng không động được đến tôi, Sư phụ nói mới tính.

Tôi từ từ đứng dậy, đỡ xe máy đứng vững lại, nhìn xuống đất thấy có máu, sờ lên đầu cảm thấy nhớp nhúa, biết là đầu bị chảy máu, miệng rất tê, ói ra toàn là máu, cảm thấy răng rất đau, dùng đầu lưỡi liếm, thấy răng cửa gãy. Tôi dùng tay dựng răng lên nói: “Quy vị nha, không cho phép rớt xuống”. Về sau cắn răng lại, nổ xe máy muốn rời đi.

Đồng tu không yên tâm, nói: “Chị không đi được đâu, chị đừng đi, tôi tìm người chở chị”. Bảo vệ cũng nói tôi không thể lái xe. Tôi nói: “Không sao đâu, yên tâm đi”. Nói xong tôi lái xe đi. Vừa đi chưa được bao xa, một vị đồng tu khác gọi điện nói đang chờ để đưa tôi về, tôi nhất quyết không cần. Đồng tu không yên tâm, cứ đi phía sau xe tôi.

Tôi ngồi trên xe hướng nội tìm: sao lại xuất hiện chuyện lớn này, có thể là không xoá ngay lập tức Wechat, xe lại không có đèn. Hàng ngày đi xe không có đèn, người nhà và đồng tu không chỉ một lần nhắc nhở, tôi luôn nghĩ đệ tử Đại Pháp có chuyện gì chứ, có Sư phụ đang quản, cái loại tâm này với cái người mà Sư phụ giảng:

“Có người trong tay cầm cuốn sách của tôi, trên đường phố lớn vừa đi vừa hét to lên rằng:‘Có Lý Sư phụ bảo hộ thì không sợ xe hơi đâm’ (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ ba) không phải là một dạng sao? Có thể là niệm đầu không chính này bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Không quản là nguyên nhân gì, tuyệt đối không thừa nhận an bài của cựu thế lực.

Về đến nhà, tóc của tôi đều bị vấy máu, đầu bị đâm thủng một lỗ, tôi dùng nước rửa sạch đầu, tôi đã nghĩ đến lên giường nằm luôn. Tôi tự hỏi bản thân thế nào gọi là chính niệm chính hành, thế nào gọi là không thừa nhận, không thể lên giường nằm được, luyện công thôi. Vừa luyện xong bài công pháp thứ nhất, liền cảm thấy tâm khó chịu, đau bụng, nôn mửa, cần phải đi vệ sinh, mơ mơ màng màng đâm vào cánh cửa, làm cho chồng sợ hãi tỉnh dậy. Thấy tôi như vậy, chồng kinh hãi. Tôi dùng tay ra hiệu cho ông đỡ tôi vào nhà vệ sinh. Lúc này bụng của tôi đau kinh khủng, mặt đầy mồ hôi, giống như ngay lập tức không thở được vậy. Tâm nghĩ: Sinh mệnh tà ác chính là không can tâm, vừa mới không can nhiễu được, giờ lại muốn lấy mạng tôi. Ta là đệ tử Đại Pháp, các ngươi không xứng bức hại ta, ta chính là không thừa nhận các ngươi. Trong tâm niệm “Pháp Chính Càn Khôn, tà ác toàn diệt” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II), năm phút sau hết thảy lại bình thường. Một trường chính tà giao đấu dưới sự gia trì của Sư phụ từ bi vĩ đại, đệ tử đã xông qua rồi. Cảm tạ Sư phụ!

Ngày hôm sau, đồng tu tới nhà học Pháp, phát chính niệm cùng tôi, hai tay tôi còn đau đớn không chịu được, giống như bị bỏng nước sôi, hai tay bị đỏ rực, như thiêu như đốt. Tới tối, đồng tu đi giảng chân tướng, không cho tôi đi, tôi nói: “Tôi cứ đi, tay không cử động được, thì đi phát chính niệm”. Đến nơi, đồng tu đưa miếng dán cho tôi, hỏi: “Chị có làm được không?”. Tôi trả lời: “Được”. Tôi nhấc hai tay lên, cẩn thận dán.

Thời khắc đó tôi quên mất đau đớn, thấy “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” phát quang lấp lánh, tôi đứng thật lâu không muốn rời đi.

Hai lần trải nghiệm của tôi đều được Sư phụ gia trì hoá nguy thành an, cũng để người nhà chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Trong gia tộc đều tin Pháp Luân Đại Pháp hảo.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/8/18/391595.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/27/180075.html

Đăng ngày 30-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share