Bài viết của Tâm Thanh
[MINH HUỆ 10-10-2019] Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu chuyện xảy ra với tôi cách đây khoảng ba năm. Hầu hết mọi người trong làng đều nghĩ rằng tôi sắp chết. Nhưng một vài tháng sau, một người đàn ông trong làng nhìn thấy tôi đang đi bộ ngoài đường. Ông ấy suýt ngã và thốt lên: “Không phải mọi người đều nói rằng bà chết rồi sao. Như thế nào mà bà lại sống được?”
Tôi mỉm cười và kể ông nghe câu chuyện của mình.
Năm nay tôi 69 tuổi và sống ở một làng quê. Năm 1998, một người bạn đã nói chuyện với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng khi một người tu luyện, cả gia đình sẽ được hưởng lợi ích. Tôi nghĩ nếu mình tu luyện Đại Pháp, việc đó có thể giúp ích cho chồng của tôi đang ốm yếu, vì thế tôi đã quyết định học các bài công Pháp. Ngày hôm sau, khối u nang biểu bì ở trên gáy của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu. Tới ngày thứ tư, tôi đã bỏ đi tất cả những thứ mà tôi đã từng thờ cúng trong nhà.
Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã tịnh hóa môi trường trong nhà tôi, và sức khỏe của chồng tôi cải thiện nhanh chóng. Cả hai chúng tôi đều không còn bệnh tật và chúng tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ Lý.
Khoảng ba năm trước, tôi bắt đầu bận rộn với những công việc ngắn hạn để kiếm tiền đến nỗi trong hơn một năm tôi đã không học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp cũng như luyện công. Tôi cũng giết động vật để ăn. Theo cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, các học viên không nên sát sinh. Sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm.
Gia đình đưa tôi đến bệnh viện huyện và bác sĩ kết luận tôi bị viêm phổi thùy. Chúng tôi không có tiền chữa trị, vì thế tôi đã về nhà. Bốn ngày sau, tôi bắt đầu ho không ngớt. Con gái và con rể đưa tôi tới một bệnh viện tốt hơn và ở đây tôi được chẩn đoán bị ung thư phổi. “Bà ấy không sống được lâu nữa, nhiều nhất chỉ khoảng một hay hai tháng,” bác sĩ nói với gia đình tôi. “Mọi người cần được chuẩn bị.”
Tôi trở lại bệnh viện huyện và tình trạng càng lúc càng xấu đi.
Một vài học viên đã nghe về tình huống của tôi, họ tới thăm tôi và chia sẻ suy nghĩ của họ. “Vì các bác sĩ đã bỏ cuộc rồi, tôi nghĩ hy vọng duy nhất chính là Pháp Luân Đại Pháp,” một học viên nói. Tôi đồng ý và trở về nhà.
Các học viên địa phương đã lập ra một kế hoạch thay phiên nhau tới ở cùng tôi. Bảy ngày một tuần, mỗi phiên sẽ có hai học viên. Họ đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và giúp tôi luyện công. Một số người đã phải bắt xe buýt và đi hàng chục dặm đường. Họ cũng giúp tôi lau dọn nhà cửa và đề cao như một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn họ.
Bốn tuần trôi qua nhưng không có nhiều cải thiện. Đến tuần thứ năm, có người nói rằng những nếp nhăn trên trán của tôi đã mất (đây được xem như dấu hiệu rằng cái chết đang cận kề), vì thế gia đình tôi đã chuẩn bị một chiếc quan tài và một tấm vải liệm cho tôi. Thậm chí họ còn bày trí sân để có thêm chỗ phục vụ cho đám tang. Một vài người lớn tuổi khác trong làng cũng sắp qua đời, vì thế mọi người ở sân sau dự đoán xem ai sẽ là người ra đi trước. Một người đã nói có lẽ tôi sẽ là người đầu tiên.
Nhưng các bạn đồng tu đã không bỏ rơi tôi. Họ tiếp tục khích lệ tôi và giúp tôi nhận thức Pháp lý sâu hơn. Họ cũng phát chính niệm thường xuyên. Trong sáu ngày, tôi không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì nhưng sự chân thành và vô tư của các học viên đã khiến tôi xúc động, vì thế tôi ép bản thân phải uống hết một túi sữa. Tôi đã không bị nôn. Sau đó, một học viên nói với con dâu tôi chuẩn bị một ít cháo kê. Tôi lắc đầu, nghĩ rằng như thế là quá nhiều đối với tôi, nhưng lời của các học viên đã khiến tôi cảm động đến mức bật khóc. Tôi thúc đẩy bản thân, cầm bát cháo và đã ăn hết hai bát cháo kê. Lúc đó người tôi đổ mồ hôi, những giọt nước mắt, những giọt mồ hôi rơi xuống bát cháo.
Mọi người chứng kiến cảnh ấy đều vô cùng ấn tượng. “Thật khó tin được rằng có người vẫn có thể ăn sau khi những nếp nhăn trên trán đã mất, chưa nói đến việc ăn được hai bát,” một phụ nữ cao tuổi nói. “Không còn gì phải thắc mắc nữa, các học viên Đại Pháp thật kiên định – thật là phi thường!”
Vì bị ho nên tôi phải uống nước liên tục, có rất nhiều chai lọ rỗng xung quanh giường của tôi. Sau đó tôi có thể ngồi dậy luyện bài công pháp thứ năm của Pháp Luân Đại Pháp. Ngay sau khi có thể đứng lên một chút, tôi bắt đầu luyện các bài công pháp đứng. Chuyển động không thật chính xác vì tôi nửa đứng nửa ngồi, nhưng lúc đó tôi không để tâm lắm. Sau tất cả, tôi vô cùng hạnh phúc vì lại có thể tu luyện!
Ba ngày sau, tôi có thể đứng dậy hoàn toàn và có thể đi cùng các học viên ra tới cửa khi họ ra về. Sau ba tháng rưỡi, tôi đã có thể đi xe máy và đưa một học viên khác tới khu chợ nông sản để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.
Ba năm đã qua và bây giờ tôi rất khỏe mạnh. Con vô cùng cảm tạ Sư phụ Lý đã ban cho con cuộc đời thứ hai. Và tôi cũng vô cùng cảm ơn các bạn đồng tu đã trợ giúp tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/10/394357.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/28/180506.html
Đăng ngày 23-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.