Bài viết của Vũ Tân, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-09-2019] Năm nay tôi 61 tuổi và đã về hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. Vào ngày 22 tháng 11 năm 2018, khoảng 1 giờ chiều, tôi đang lái xe máy băng qua đường thì bị một chiếc xe tải chở hàng đụng phải và bị văng ra xa hơn 4 mét. Tôi cảm thấy khó chịu và bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi không biết thời gian đã bao lâu rồi. Tôi nghe một người nào đó hỏi: “Bà ổn chứ? Bà ổn không?” Một giọng nói khác reo lên, “Cánh tay của bà ấy đã cử động rồi! Cánh tay đã cử động!” Lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi đã bị xe tải đụng. Tôi mở mắt và trả lời: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ ổn.” Người tài xế giúp tôi đứng dậy.

Tôi thấy chiếc xe tải nằm giữa đường. Phần trên của mui xe lõm một lỗ to có kích thước bằng chậu rửa mặt. Chiếc xe máy mới toanh của tôi nằm trước mặt nó, sườn xe bị uốn cong ra và các bộ phận nằm rải rác khắp nơi. Điện thoại di động của tôi văng sang bên đường cách đó khoảng ba mét.

Khi tôi cố gắng đứng lên, hai người lao tới đỡ tôi. Tôi không thể di chuyển chân phải hoặc gượng dậy được bằng chân phải. Tôi cảm thấy có thứ gì đó nặng nề bên má trái. Mi mắt trái sưng to và căng phồng làm tôi không nhắm được. Tôi cố gắng dùng tay phải để gỡ nó ra thì phát hiện có một chỗ sưng kích thước như cái bánh bao.

Một người phụ nữ nhặt chiếc điện thoại của tôi và đưa nó cho tôi. Tôi cố gắng đưa tay trái ra cầm nhưng không nhấc cánh tay lên được. Nó chỉ đung đưa trong không khí.

Tim tôi đau nhói và tôi không thể thở được. Tôi choáng váng, tay chân yếu ớt. Thân thể thì run rẩy. Nếu tôi không cẩn thận, có lẽ tôi sẽ té ngã. Rồi tôi không thể đứng vững và muốn ngồi xuống. Nhưng vì tôi đã nói với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi không thể ngồi. Ý niệm này đã làm cho những cảm giác đau đớn kia tan biến, và tôi đứng vững, cao lớn như một người khổng lồ.

Nhiều người đến tụ tập chung quanh chúng tôi. Chủ yếu là hàng xóm và những người quen. Tất cả họ đều biết về Đại Pháp và về cuộc bức hại. Họ hét lên: “Đến bệnh viện đi! Nhanh lên!” Người tài xế sợ hãi, và tay anh ta run lên. Anh ta nhìn tôi chăm chú và nói: “Dì hãy đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương ở đâu không nhé!”

Tôi nói với họ: “Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ ổn. Tôi cần đi về nhà và luyện công.” Tôi nghĩ rằng tôi để tay trái mình lủng lẳng, nên tôi để tay trái lên tay phải, nâng hai cánh tay lên, và đặt hai tay lên đầu. Tôi nói với tài xế: “Tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi sẽ ổn. Hãy đi đi. Tôi biết anh cũng không có ý muốn đâm vào tôi. Cứ đi đi.”

Sau đó, tôi đặt hai cánh tay xuống và phát hiện ra tôi có thể di chuyển cánh tay trái dễ dàng. Một vài người nói: “Nhìn xem! Chỗ sưng trên má của bà ấy giờ nhỏ lại rồi!” Tôi cảm nhận được nó và chắc rằng bây giờ nó chỉ bằng quả trứng. Tôi cũng có thể cử động chân phải và bước đi trên mặt đất. Tôi bắt đầu đi khập khiễng. Mọi người nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Họ dường như đang hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra? Dì đã hồi phục ư?!”

Tôi hoàn toàn cảm thấy khỏe khoắn. Tôi đi tới đi lui vài bước, vung vẩy hai cánh tay. Tôi mỉm cười và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật siêu thường!” Những người chứng kiến rất kinh ngạc. Người tài xế thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tái xanh của anh ấy đã hồng hào trở lại.

Lúc này, có hai người từ công ty bảo hiểm đến hiện trường. Người tài xế nói với họ: “Tôi chịu trách nhiệm vụ này.” Họ đã xem xét hiện trường và có được thỏa thuận với tài xế.

Sau đó họ quay sang tôi. Có lẽ họ thấy nửa mặt trái của tôi vẫn còn sưng nên họ bảo: “Dì hãy đến bệnh viện khám đi.” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ổn. Không cần kiểm tra.” Họ nói: “Tốt hơn là dì nên kiểm tra. Nó hoàn toàn miễn phí.” Tôi bình tĩnh đáp: “Tôi ổn. Tôi thực sự rất ổn. Không cần đâu.” Họ hỏi: “Dì có thêm yêu cầu nào không?”

Đám đông càng lúc càng đông, và đây là cơ hội tốt để nói với mọi người về Đại Pháp. Tôi muốn mang đến cho mọi người một điều tốt đẹp. Tôi cũng muốn họ biết nhiều hơn về học viên Đại Pháp, chúng ta cũng giống như mọi người như thế nào, chúng ta cũng đi làm đi học như thế nào, chúng ta chăm sóc gia đình ra sao, và chúng ta cân nhắc đến người khác trước, không giống như những hoang ngôn của ĐCSTQ rằng chúng ta bỏ mặc mọi thứ và tự thiêu.

Tôi nói với họ, “Tôi cần một chiếc xe máy và không cần gì khác.” Một trong hai người đàn ông hỏi: “Dì đã mua chiếc xe hết bao nhiêu tiền?” Tôi nói: “Khoảng 2.300 USD.” Người đàn ông quay sang tài xế và hỏi: “Anh có mang đủ tiền chứ? Hãy đưa cho dì ấy và chúng tôi sẽ hoàn lại cho anh sau.” Tài xế nói rằng anh ấy không mang đủ tiền nhưng anh ấy có mang theo thẻ ngân hàng. Người đàn ông bảo anh ấy hãy đưa cho tôi chút tiền mặt, và người tài xế đã đến ngân hàng bên kia đường để rút tiền cho tôi.

Đám đông có vài tiếng xì xào: “Sao dì đòi ít tiền vậy?” “Dì cảm thấy bây giờ thì ổn, nhưng tưởng tượng dì sẽ bị tai nạn vào một tháng nữa. Liệu họ sẽ chăm sóc cho dì không?” Một vài người tình nguyện gọi điện thoại cho chồng tôi, nhưng tôi không đồng ý. Tài xế quay lại và đưa tiền cho tôi trước mặt mọi người. Mọi người nói với tài xế: “Hôm nay anh gặp quý nhân rồi đấy!” Tôi nói: “Anh đã gặp một đệ tử Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi không lợi dụng hoặc lừa dối người khác và luôn luôn nghĩ cho người khác trước.”

Người đàn ông từ công ty bảo hiểm bảo tôi và tài xế đi đến văn phòng của họ. “Dì cần phải ký một văn bản rằng dì đã nhận 2.300 USD từ tài xế. Tài xế cũng sẽ cần ký hồ sơ để sửa chữa ô tô của anh ấy.” Họ muốn ngăn ngừa những rắc rối trên đường.

Họ đưa tôi lên xe ô tô để về văn phòng. Một người đàn ông nói: “Tôi không thể nào hình dung được thời buổi này mà vẫn còn người như bà.” Tôi nói: “Đệ tử Đại Pháp tất cả đều như thế. Nếu ĐCSTQ không bức hại Pháp Luân Đại Pháp và nếu mọi người đều giữ mình theo Chân-Thiện-Nhẫn thì xã hội chúng ta chắc chắc sẽ tốt đẹp hơn.” Ông ấy nói: “Đúng, đúng.”

Tôi ký hồ sơ, rời khỏi văn phòng và đi taxi về nhà. Tôi đứng trước gương và nhìn thấy nửa mặt trái còn sưng bầm. Mắt trái của tôi bị lệch, và bên trái cổ, ngực, nách và đến hết xương sườn của tôi cũng bị bầm tím. Tôi không thể nhìn thấy lưng tôi. Đằng sau vai trái của tôi có một vết sưng lớn cỡ một cái bát.

Tôi không nghĩ về bất kỳ điều gì. Tôi chỉ lắng nghe bài giảng của Sư phụ và luyện công vào đêm hôm đó. Tôi thức dậy với cơn đau khắp người và cảm thấy như khung xương rã rời. Tôi luyện tĩnh công và thấy tốt hơn. Tôi làm bữa sáng cho chồng và đi phương tiện công cộng đến nhà con gái để chăm sóc cháu ngoại. Sau 6 ngày tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Chồng tôi không hiểu vì sao tôi không muốn nhận đền bù tai nạn. Ông ấy không vui về thỏa thuận với công ty bảo hiểm. Tôi đọc Pháp của Sư phụ cho ông ấy nghe:

“Kỳ thực chư vị đừng tưởng đụng một cái chư vị chả sao cả; nhưng [thực tế] chư vị đã quả thật chết đi một chư vị, là cái chư vị cấu thành từ nghiệp lực. Hơn nữa trên thân thể có các tư tưởng cấu thành từ nghiệp lực bất hảo, có [các] tâm, có tứ chi, đã đụng chết rồi, thế nhưng nó toàn do nghiệp lực cấu thành. Chúng tôi đã làm cho chư vị một chuyện tốt lớn nhường ấy, đã trừ bỏ nghiệp lực lớn đến thế, dùng nó để đền mạng; không ai làm chuyện này đâu. Chính vì chư vị có thể tu luyện, chúng tôi mới làm như vậy; đợi khi chư vị biết được, chư vị cũng không có cách nào cảm ơn tôi” (Giảng Pháp tại buổi tọa đàm ở New York – Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc [1997])

Tôi nói với chồng tôi: “Nếu Sư phụ không làm điều đó và không gánh chịu mọi việc, em vẫn có thể còn sống không? Có lẽ em đã nằm liệt giường nửa đời còn lại và sẽ không thể làm được chuyện gì ở nhà. Và anh sẽ không phải chịu đựng điều đó sao? Tiền bạc quan trọng hơn sinh mệnh ư?” Anh ấy im lặng và âm thầm chấp nhận những gì tôi nói.

Sư phụ từ bi vô lượng. Con không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả lòng biết ơn của con. Con đội ơn ân điển của Sư phụ và con sẽ tinh tấn hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/29/393732.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/21/180422.html

Đăng ngày 24-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share