Viết bởi Thường Huệ Phù
[MINH HUỆ 27 – 12 – 2009] Tổ chức Thế giới về Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc (WOIPFG) báo cáo ngày 12 tháng 12 năm 2009, điều tra viên đặc biệt của WOIPFG đã có cuộc đối thoại gần 30 phút với một nhân chứng đã từng làm việc trong hệ thống cảnh sát ở tỉnh Liêu Ninh. Người đàn ông tiết lộ anh ta đã chứng kiến một trường hợp mổ lấy tạng từ học viên Pháp Luân Công còn sống như thế nào. Bối cảnh anh ta miêu tả quay về năm 2002. Cuộc đối thoại làm anh có cảm giác như mình đang nghe thấy những giọng nói và đang nhìn thấy cảnh ấy.
1. Nạn nhân – một học viên Pháp Luân Công
Trường hợp này nạn nhân là một nữ học viên Pháp Luân Công khoảng 30 tuổi. Cô bị tra tấn tàn bạo cả tuần lễ và bị bức thực. Thân thể cô đầy những vết bầm tím và vết cắt. Khi con dao cắt vào ngực cô, cô ấy đã la lên thảm thiết. Cô nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nói một vài điều như là: “ông giết một người như tôi và làm sao ông có thể giết nhiều người khác nữa đang bị ngược đãi vì niềm tin của họ.”
Nhân chứng nói: “Người học viên này là giáo viên trung học. Năm nay con trai cô có lẽ khoảng 12 tuổi. Chồng cô ấy chỉ là công nhân và không có ảnh hưởng gì trong xã hội.” Những gì nhân chứng nêu ra ám chỉ rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có những điều luật nhất định về thu hoạch nội tạng. Những quy định này cơ bản dựa trên tình hình của nạn nhân và tình trạng xã hội. Có bao nhiêu nguy cơ liên quan đến việc thu hoạch nội tạng? Điều này tùy thuộc vào chỉ tiêu của ĐCSTQ. Miễn là các nạn nhân đạt yêu cầu các quy định của ĐCSTQ, vậy là được. Trước đây, việc thu hoạch nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công được giới hạn trong những người đến từ nông thôn hoặc những ai từ chối khai tên của mình là được chấp nhận rộng rãi. Tuy nhiên, với những ai tu tập tại nhà, ai nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, và ai đến từ các thành thị cũng có thể trở thành nạn nhân của việc mổ lấy nội tạng của ĐCSTQ.
Khi cuộc Cách mạng Văn hóa đang diễn ra tại Trung Quốc, điều đó đã được hình thành trong trường tiểu học ở mỗi ngôi làng và trường trung học tại mỗi thị trấn, nền giáo dục Trung Hoa hiện nay vẫn đang trong tình trạng như vậy. Vì vậy nếu nạn nhân đến từ nơi có trường trung học, nơi đó sẽ không còn là làng hoặc thị trấn nữa. Cũng vậy, chồng nạn nhân làm việc trong nhà máy. Thông thường nhà máy không nằm ở khu vực xa nông thôn. Dường như nạn nhân là công dân thành phố. Điều đó nói rằng: “chồng cô ấy không có ảnh hưởng gì trong xã hội” ngụ ý anh ấy không có lai lịch đặc biệt, sống nhờ tiền lương, và có thể là một trong những người công nhân nằm trong tầng lớp xã hội thấp nhất trong thành phố, luôn luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập. Vì vậy các quan chức ĐCSTQ không quá lo lắng về những hậu quả nếu họ lấy đi nội tạng của vợ anh ta. Người không có vai trò gì trong xã hội hoặc liên hệ nhiều về tiền bạc để hối lộ các quan chức khác giúp đỡ vợ anh ta hay chống lại những kẻ chịu trách nhiệm. Chúng ta phải chú ý tới điều luật thu hoạch nội tạng này của ĐCSTQ bởi vì nó đồng nghĩa với việc thu hoạch nội tạng có thể xảy đến với bất kỳ ai, không chỉ các học viên Pháp Luân Công hay những ai đang chịu án tử hình.
Nhiều học viên có kinh nghiệm về việc bị bắt giữ bất hợp pháp ở Trung Quốc đề cập đến một hiện tượng lạ: đó là tất cả những lính gác và những người đứng đầu trại giam đều nghĩ về địa vị của các gia đình nạn nhân. Đây không phải là sự thông cảm, mà là nó sẽ xác nhận thái độ của họ đối với tù nhân. Nếu gia đình ai giàu có, quyền lực hoặc giao thiệp rộng, người đó sẽ không phải chịu ngược đãi nào. Những ai không có nhiều người đến thăm, không có tiền để đưa cho lính gác hoặc người đứng đầu trại giam, hoặc không có địa vị xã hội cao, đều phải chịu tra tấn nhiều hơn hoặc sự ngược đãi khác. Đánh đập họ sẽ không mang đến hậu quả nghiêm trọng gì. Đánh đập những ai có mối liên hệ hoặc có bạn bè thuộc các nhóm tội phạm có tổ chức hay có địa vị xã hội cao có thể mang đến phiền toái lớn.
Nhiều người có thể hỏi: “Có quá nhiều người bị lấy đi nội tạng. Tại sao thân nhân của họ không đứng về phía họ?” Một trong những lý do là do “điều luật” này của ĐCSTQ. Nó không quan tâm đến các điều luật hoặc lương tri của con người mà chỉ quan tâm đến lợi ích của nó hoặc những gì mà nó bị mất. Vì vậy, nó thường hay sợ hãi những ai có vật lực hoặc tài lực phơi bày nó ra công chúng. Không phải toàn bộ các thành viên gia đình hay họ hàng của các học viên đến từ nông thôn đều tập luyện Pháp Luân Công. Họ thường đe dọa và gọi những học viên là “kẻ thù của xã hội” và chống đối Đảng Cộng sản. Chính sách “khủng bố đỏ” và liên đới lâu dài của ĐCSTQ thường là lý do làm họ im lặng, cho dù họ biết những thân nhân của họ đang bị hại. Cảnh sát địa phương thường từ chối cho hay nơi giam giữ các nạn nhân khi có người đến hỏi nơi giam giữ người thân của mình, trừ phi hối lộ cho họ. Sau nhiều lần cố gắng và thất bại, cuối cùng nhiều người không thể làm chủ tinh thần và/hoặc tài chính, và từ bỏ nỗ lực tìm kiếm những người thân đang bị giam giữ bất hợp pháp.
2. Nhân viên y tế có liên quan đến việc thu hoạch nội tạng
Nhân chứng cho biết 2 nhân viên y tế có liên quan đến việc thu hoạch nội tạng, anh ấy nói: “một người từ Quân y viện tổng hợp Thẩm Dương và người kia tốt nghiệp trường Quân y viện số 2. Một người lớn tuổi hơn cùng với một người trẻ.” Sau khi mổ ngực nạn nhân: “nhân viên y tế đó do dự một hồi. Anh ta liếc tôi, rồi đến cấp trên của tôi. Cấp trên của tôi gật đầu. Sau đó anh ta tiếp tục thao tác trên các mạch máu…lấy tim ra trước sau đó đến thận”.
Thông thường, như một phần huấn luyện, trong cuộc phẫu thuật bác sĩ trẻ hơn thường được chỉ định mổ trước. Bởi vì anh ta còn trẻ, anh ta có thể thấy không thoải mái khi người học viên la lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, điều đó làm cho anh ta băn khoăn và nhìn những người khác. Anh ta không muốn chịu trách nhiệm giết người. Các trường quân y của chế độ ĐCSTQ nói chung kém hơn các học viện khác. Từ khi được quản lý theo cách thức quân đội và có nhiều điều bị hạn chế và che kín, hối lộ, xu nịnh, nhấn mạnh về quan hệ xã hội và những khía cạnh tiêu cực khác làm chúng tồi tệ hơn các nơi khác tại Trung Quốc nhiều. Môi trường tham nhũng làm cho chuẩn mực đạo đức con người nhanh chóng tuột dốc và là yếu tố chính để nhận thức đúng sai. Phòng cấy ghép nội tạng là một nơi đặc biệt trong khu y khoa. Bệnh nhân ghép tạng thường có thể chất yếu ớt và đòi hỏi một lượng lớn thuốc cầm miễn dịch và chăm sóc đặc biệt. Nội tạng được ghép có thể bị đào thải bất cứ lúc nào. Người bác sĩ đó phải đối mặt với nguy cơ rủi ro và áp lực cao, và được yêu cầu khả năng thành công phải cao. Thường thì, người bác sĩ trẻ trong phòng sẽ không được khen nếu anh ta thành công, bởi vì anh ta dự kiến làm được, nhưng anh ta sẽ bị khiển trách thậm chí vì một lỗi nhỏ và bị phòng trên chuyển công tác nếu phạm sai lầm lớn.
Một thanh niên ôm ấp hoài bão và lòng nhiệt tình thấu hiểu sự đen tối của trường quân y viện và cuối cùng làm việc trong phòng ghép tạng, thường cảm thấy thất vọng khi được bảo làm các loại công việc tầm thường như xác định xem lượng nước tiểu của bệnh nhân mỗi giờ sau khi ghép thận. Trong hệ thống quân đội Trung Quốc, một người không thuộc tầng lớp gia đình có ảnh hưởng thường hiểu rõ hơn con đường khó khăn trong việc trèo lên nấc thang danh vọng trong xã hội và đứng bên ngoài những người khác. Khi anh ấy cuối cùng có thể cấy ghép nội tạng nhưng phải tiến hành trên một người còn sống, điều ấy cũng tương đương với phạm tội giết người, anh ta sẽ đối mặt với cú sốc bất thường. Khi anh ta mổ nhát dao đầu tiên, lương tâm của anh ta đang bắt đầu chết đi.
Nhân chứng nói: “tôi được huấn luyện thành cảnh sát vũ trang, sử dụng súng, tham gia tập luyện với đạn thật và thấy nhiều cái chết. Tôi thật sự “khâm phục” các nhân viên y tế. Đôi tay của họ thật quá vững đến độ không run gì cả. Người quân nhân già đó vô cảm khi đối diện với sự đau đớn tột cùng, tiếng gào thét và nhuốm máu của nạn nhân, bởi vì anh ta đã được huấn luyện và giáo dục trở thành như thế dưới hệ thống của ĐCSTQ, từ không bị lương tâm cắn rứt, đến vô lương tâm và cuối cùng trở nên vô cảm. Làm điều đó càng nhiều hơn chỉ vì tiền thưởng và thăng cấp trong quân đội. Trong khu ghép tạng, người ta ganh đua số lượng tạng đã ghép. Một người làm nhiều hơn, anh ta quan tâm đến nhiều kinh nghiệm hơn và kỹ năng phẫu thuật tốt hơn. Hạ Cường, giám đốc trung tâm ghép tạng sống bệnh viện Nhân Tế, có quan hệ với Đại học y dược Thượng Hải số 2, nói: “ Tôi phát điên với ghép tạng sống và trở nên nghiện nó! Tôi không cảm thấy an tâm nếu tôi bỏ lỡ chuyến thăm hàng ngày đến các xã, phường. Tôi sẽ làm ít nhất hai hoặc năm cuộc cấy ghép mỗi tuần. Tôi không sợ bị thất bại. Tôi đã rút kinh nghiệm từ thất bại. Ngày hôm sau tôi sẽ làm nữa.” Như người mà ĐCSTQ mong muốn. Khi ai đó leo lên cao hơn và xa hơn trong hệ thống huấn luyện của ĐCSTQ, anh ta sẽ ngày càng mất thêm lương tri và nhân tính và ngày càng đầy ma tính và quỷ quái.
Các sĩ quan quân đội, các bạn đã được cha mẹ nuôi dưỡng và vài người trong số các bạn là bậc cha mẹ. Trước kia các bạn nhiệt tình và có ý nghĩ chữa người bị thương và cứu nguy khỏi cái chết, và vì thế các bạn trở thành bác sĩ. Chế độ Cộng sản Trung Quốc đã biến các bạn thành công cụ của quỷ. Các bạn cũng là nạn nhân. Mặc dù các bạn ngược đãi những học viên Pháp Luân Công, họ sẽ không ghét bỏ hay tìm cách chống trả lại các bạn, là vì họ tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bất kể họ đã chịu đựng bao nhiêu, tương lai của họ là vĩnh viễn và tuyệt vời. Tuy nhiên, tương lai của các bạn sẽ bị hủy hoại từ khi ĐCSTQ huấn luyện các bạn, biến các bạn trở thành ma quỷ trong bộ đồng phục trắng. Khi Trời tiêu diệt ĐCSTQ, những tội ác của các bạn sẽ bị ghi lại tất cả và các bạn sẽ phải chờ xuống địa ngục. Dù vậy, các bạn vẫn có cơ hội làm theo lẽ phải. Hãy cố gắng hiểu sự thật về Pháp Luân Công! Hãy phơi bày những tội lỗi và chứng cứ phạm tội này ra thế giới! Giúp đỡ chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công! Điều này không phải cho Pháp Luân Công mà cho lợi ích của các bạn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/27/215127.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/13/113862.html
Đăng ngày: 07– 02 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.