Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh,Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2019] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 8 năm 1998. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của bản thân về việc áp dụng các Pháp lý trong suốt hành trình tu luyện 20 năm của mình. Xin vui lòng bỏ qua mọi hiểu lầm về Pháp mà tôi có thể có.

Buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ được rằng đoạn Pháp trên không chỉ nói về chấp trước vào bệnh tật, mà còn phải buông bỏ cả các chấp trước khác nữa. Tôi có rất nhiều chấp trước của con người, chẳng hạn như mong muốn đạt được lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu và tật đố rất mạnh mẽ.

Tôi làm việc trong một bệnh viện, một nơi nhận hối lộ diễn ra khá phổ biến và gần như xảy ra hàng ngày. Sau khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi đã ngừng nhận hối lộ từ các bệnh nhân của mình. Việc tôi từ chối nhận tiền đã gây trở ngại cho một trong những đồng nghiệp của tôi, vì vậy tôi đã nói với cô ấy: “ Tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi phải yêu cầu bản thân hành xử theo Pháp. Tôi phải buông bỏ lợi ích cá nhân. Vì vậy, tôi sẽ không nhận tiền từ bệnh nhân hoặc lấy bất kỳ khoản tiền nào không thuộc về tôi.”

Sau đó tôi được chuyển đến phòng quản lý y tế. Tất cả các phòng ban đều có chỉ tiêu đánh giá và nhân viên của bộ phận đạt được chỉ tiêu vào cuối năm sẽ được thưởng 100 đô la. Có ba người trong bộ phận của chúng tôi, nhưng thực tế người giám sát không làm gì nhiều, người đồng nghiệp và tôi đã làm hầu hết công việc. Nhưng khi phần thưởng được trao, người giám sát giữ tiền cho riêng mình mà không cho chúng tôi biết.

Người đồng nghiệp đã hỏi tôi: “Phần thưởng đã được trả, và tất cả các bộ phận khác đều nhận được tiền, chị biết không?”

“Không, tôi không biết,” tôi trả lời: “Chỉ là 100 đô la. Tôi cũng không quá bận tâm về nó.”

Người đồng nghiệp đã bức xúc trước việc bị người giám sát lấy toàn bộ tiền thưởng, trong khi chúng tôi đã hoàn thành tất cả công việc.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, vài nhân viên từ các phòng ban khác bước vào. Họ đều nói rằng đã nhận được tiền thưởng. Tôi tự nhắc nhở bản thân, mình là người tu luyện không thể cư xử giống như người thường. Tôi phải từ bỏ ham muốn về lợi ích cá nhân.

Một người bạn cũ đến nói: “Cô ta (người giám sát) đang bắt nạt chị. Làm sao mà chị để yên thế được?“

Đến lúc này, tôi đã hoàn thành công việc và sẵn sàng đối đầu với người giám sát. Nhưng tôi không tìm thấy cô ấy.

Tôi suy nghĩ mãi về vấn đề này sau khi về nhà. Buổi tối hôm đó khi học Pháp, một đoạn Pháp đã tình cờ đập vào mắt tôi:

“…Tuy nhiên chúng ta là người luyện công, thì về lý là do Pháp thân của Sư phụ quản; người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được. Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước;” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi phải hành xử theo Pháp và buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, cũng như tâm tranh đấu và tâm tật đố. Đây là các chấp trước mà tôi muốn buông bỏ.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hoàn toàn để tâm vào vấn đề này. Vì vậy, tôi đã học Pháp nhiều hơn và cảm thấy những cảm xúc con người mạnh mẽ dần dần tan biến và chấm dứt.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công taị Sư Phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã loại bỏ tất cả những cảm xúc tiêu cực cho tôi. Tôi cảm thấy thật mỹ diệu!

Ngày hôm sau tại nơi làm việc, người giám sát nói với tôi về phần thưởng mà cô ấy nhận được. Tôi nói một cách thờ ơ: “Tôi biết, chị có thể tuỳ ý sử dụng. Tôi không có vấn đề gì.”

Cô ấy cảm động đến phát khóc. “Chị đã thay đổi”, cô ấy khóc nức nở. Trước đây, chị sẽ làm lớn chuyện và sẽ làm cho tôi cảm thấy nhục nhã.” Tôi đã nói với cô ấy rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi.

Bình tĩnh khi đối mặt với những lời buộc tội vô căn cứ

Trong đợt dịch SARS năm 2003, tôi đã được chọn làm việc ở biên giới tỉnh, nơi chúng tôi phải đo nhiệt độ của người dân vào tỉnh bằng xe tải và bằng các phương tiện khác.

Vào thời điểm đó, tôi chỉ hỏi một vài câu để hiểu về tình huống này. Nhưng cuối cùng tôi đã nhận được một bài giảng từ giám đốc trong cuộc họp nhân viên. Tôi bị buộc tội không tuân theo mệnh lệnh, nói những điều gây bất lợi cho tinh thần nhân viên, cũng như những điều khác. Ngay lúc đó, tôi nghĩ về những gì Sư phụ nói về việc “nhất cử tứ đắc”, và nhận ra rằng đó là cơ hội để đề cao tâm tính.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự việc đã không kết thúc ở đó. Sau cuộc họp, nhiều đồng nghiệp đã thương hại tôi. Một trong số họ nói: “Chị không nói nhiều hay nói bất cứ điều gì không phù hợp. Tại sao giám đốc lại chọn chị để nói như thế? Như thế chẳng phải là bắt nạt chị sao? Chúng ta sẽ mất việc nếu không cẩn thận.” Tất cả mọi người đều tin rằng những gì giám đốc đã làm là thật kinh khủng.

Tôi nhanh chóng mất bình tĩnh và trở nên giận dữ. Tuy nhiên, tôi giữ vững suy nghĩ rằng: Tôi là một người tu luyện. Sư phụ đã cấp cơ hội này cho tôi để đề cao tâm tính của mình, vì vậy tôi nên xem đây là hảo sự.

Một lần nữa, tôi tập trung hơn vào việc học Pháp và tình cờ đọc được đoạn Pháp này:

“.Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lặng lẽ vượt qua khổ nạn.

Tất cả các đồng nghiệp đều thấy những thay đổi tích cực của tôi, điều này có tác động rất lớn khi tôi nói với họ về Đại Pháp. Tất cả họ đều thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó, và giúp tôi truyền bá về Pháp Luân Đại Pháp.

Một trong những đồng nghiệp của tôi đã nói: “Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người như thế nào. Hoàn toàn không giống như những gì mà chương trình TV nói đến. Tôi tin những gì cô ấy nói.” Một đồng nghiệp thậm chí còn nói với bạn học cũ của cô ấy về việc tôi đã thay đổi nhiều như thế nào kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi là một đệ tử Đại Pháp – Tôi có Sư phụ

Vào tháng 11 năm 2016, cảnh sát nói với chồng tôi rằng họ muốn gặp tôi. Giọng của anh run lên vì sợ hãi khi gọi tôi. Tôi bảo anh đừng sợ, những gì xảy ra với tôi không phụ thuộc vào họ. Tôi đang về nhà.

Tôi hoàn toàn không sợ hãi vì tôi biết Sư phụ đang chính đại khung và chỉ có một mình Sư phụ kiểm soát vận mệnh của tôi và không ai khác có quyền đó.

Sư phụ giảng:

“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra làm hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể. Có chính niệm mạnh bao nhiêu, thì có uy lực lớn bấy nhiêu.” (“Cũng một đôi lời,” Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đang niệm Pháp trên đường về nhà. Khi đi qua đồn cảnh sát, đầu gối trái của tôi đột nhiên khụy xuống và tôi ngã xuống lề đường. Ngay lúc đó, tôi nghĩ đến những lời của Sư Phụ:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị..” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đứng lên và tin rằng không ai có quyền can thiệp, bức hại, hoặc kiểm tra tôi, bởi vì tôi quyết tâm chỉ đi theo con đường do Sư phụ an bài.

Khi tôi trở về nhà, chồng tôi vẫn đang còn sợ và muốn cất giấu mọi thứ.

Sau khi phát chính niệm khoảng 1 giờ 30 phút, tôi cảm thấy trường không gian của tôi đã được thanh lý sạch sẽ, và tâm tôi tĩnh lặng.

Tôi không biết những thiếu sót gì trong tu luyện của mình đã dẫn đến tình huống này, vì vậy tôi đã tập trung vào việc học Pháp. Trong khi học Pháp, tâm trí tôi thanh tỉnh một cách đáng ngạc nhiên, điều đó giúp tôi có được nhiều thể ngộ mới về Pháp.

Bất cứ khi nào gặp phải một vấn đề, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Pháp. Theo cách đó, tôi sẽ được gia trì bởi sức mạnh của Đại Pháp khi vượt quan.

Tôi vẫn còn có rất nhiều chấp trước ẩn giấu cần phải buông bỏ, nhưng tôi sẽ luôn luôn hướng về Pháp và tu luyện vững chắc trong thời gian tới.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/5/8/382032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/16/178096.html

Đăng ngày 08-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share