Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-07-2019 ]Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện về việc tôi đã có thể tu Nhẫn như thế nào

Bánh trung thu

Một học viên đã đưa cho tôi một hộp bánh trung thu sau khi học Pháp, nói rằng đó là một món quà cho tôi và con gái tôi. Tôi đã nhận hộp bánh và mang nó về nhà.

Vài ngày sau, hai học viên đến nhà tôi và một trong số họ đã mang theo bánh trung thu. Cô ấy cắt nó thành bốn miếng và mời chúng tôi lấy một miếng. Tôi không ăn miếng nào và giải thích rằng tôi cũng đã có mấy chiếc bánh trung thu. Một học viên đã lấy những miếng bánh trung thu còn lại khi họ ra về.

Vài giờ sau khi họ ra về, điều phối viên địa phương đã đến nhà tôi. Bà ấy buồn bã và nói rằng tôi tham lam và háu ăn khi nhận bánh trung thu của hai học viên.

Tôi nói rằng tôi đã không ăn một miếng bánh nào nhưng bà ấy vẫn không nghe. Bà ấy chỉ tay vào tôi và nói, “Bà có tâm tham lam và bà thật háu ăn.”

Tôi vẫn lặng im và lắng nghe. Bà ấy nói thêm vài điều nữa và chuẩn bị rời đi. Khi đến cửa, bà ấy quay lại và lại bắt đầu một đợt chỉ trích mới.

Tôi nói với bà ấy, “Chị à, xin hãy bình tâm. Tôi biết mình không nên nhận những chiếc bánh đó. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ làm theo điều Sư phụ dạy chúng ta.

Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi” (Chuyển Pháp Luân)

Nghe thấy điều ấy, bà ấy đã mỉm cười và rời đi.

Cháu gái tôi đang ngồi ở bàn làm bài tập về nhà. Cháu nhìn tôi và nói, “Bà ơi, bà thật độ lượng! Bà đã hơn 70 tuổi mà bà ấy lại thô lỗ với bà như thế! Đến cháu cũng gần như không thể chịu đựng được việc đó.”

Những lời của cháu tôi đã dấy động lên cảm giác ủy khuất trong tôi. Sau đó tôi nhớ đến những lời Sư phụ giảng,

Là một người tu luyện vì để đề cao nếu không tạo ra môi trường này cho chư vị thì cũng không được. Nếu chư vị không có chuyện phiền phức thì cũng không được, tôi vẫn phải lợi dụng chuyện phiền phức này để đề cao tâm tính của chư vị. Đồng thời với việc đề cao tâm tính bản thân chư vị cũng đang tăng công, tâm tính của chư vị đang đề cao. Ai tạo ra phiền phức cho chư vị thì đồng thời họ cũng đang cấp đức cho chư vị. Chư vị trong thống khổ thì nghiệp lực của bản thân cũng đang chuyển hóa thành đức, chư vị nhất cử tứ đắc, chư vị nên cảm tạ người ta mới phải. Chư vị còn hận người ta, còn không nhẫn nại được với người ta, như thế thì không đúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston)

Tôi nhận ra rằng người điều phối có ý tốt muốn giúp tôi tu luyện. Tôi đã nhận hộp bánh trung thu và tôi rất thèm ăn bánh trung thu. Tôi nên cảm ơn bà ấy đã chỉ ra chấp trước cho tôi.

Một ngày chúng tôi đang phát chính niệm trong buổi học Pháp. Tôi cảm thấy buồn ngủ vì vậy tôi đã mở mắt cho tỉnh táo và lấy lại tập trung. Khi tôi mở mắt tôi thấy rằng một học viên đang nhìn tôi.

Sau khi phát chính niệm xong, cô ấy nói với tôi bằng một giọng nghiêm khắc, “Tại sao cô lại thường xuyên mở mắt và nhìn quanh khi chúng ta đang phát chính niệm vậy? Làm sao cô có thể tập trung để phát chính niệm được chứ?”

Tôi có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt nhưng tôi đã không bảo vệ bản thân mình. Thay vào đó tôi nói, “Cảm ơn vì đã chỉ ra cho tôi. Từ nay tôi sẽ làm tốt hơn.”

Mặc dù vẫn bình tĩnh với giọng điệu ôn tồn, tôi cảm thấy rất khó chịu trên đường về nhà. Tôi cảm thấy cô ấy rất thô lỗ và không tôn trọng tôi, người đáng tuổi mẹ của cô ấy.

Đêm hôm đó, tôi lại cảm thấy khó chịu. Khi hướng nội, tôi phát hiện ra căn nguyên sự tức giận của tôi chính là chấp trước vào danh. Tôi nhớ tới điều mà Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân “Nhất cử tứ đắc…” Chúng ta đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp và tuổi tác không phải là nhân tố quyết định ai đúng ai sai.

Khi đạt được thể ngộ này, tôi cảm thấy một rào cản trong tu luyện của tôi đã bị loại bỏ và tâm tính của tôi đã được đề cao.

Trong buổi học Pháp lần sau, người học viên trẻ đó ngay lập tức đã xin lỗi tôi và nói, “Cô ơi, lần trước cháu thật thô lỗ. Cô gần bằng tuổi mẹ cháu. Cháu xin lỗi ạ.”

Những học viên khác tránh giao tiếp với tôi qua ánh mắt. Tôi biết họ lo rằng sự việc này giữa chúng tôi có thể tạo ra sự hiểu lầm trong nhóm của chúng tôi.

Tôi nói, “Cô nhận lời xin lỗi của cháu. Cô cũng muốn cảm ơn cháu đã chỉ ra thiếu sót của cô. Cô cũng đã đề cao qua sự việc lần này.” Sau đó tôi đã chia sẻ suy nghĩ và thể ngộ của mình với mọi người, bao gồm cả việc nó đã giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình như thế nào.

Sau khi nghe chia sẻ của tôi, các học viên khác đều gật đầu. Môi trường học Pháp nhóm của chúng tôi ngập tràn sự hòa ái và tĩnh lặng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/4/383691.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/23/178550.html

Đăng ngày 07-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share