Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-04-2019]

Hỗ trợ gia đình đồng tu bị giam giữ

Vợ chồng anh Trần và chị Lý đến từ nông thôn. Vì tu luyện Pháp Luân Công, họ đã bị giam giữ phi pháp và phải nhận một bản án rất nặng. Đến mùa thu hoạch, cánh đồng ngô của họ không có ai thu hoạch. Tôi đã nói chuyện với các đồng tu mà tôi biết và đề nghị họ giúp đỡ.

Vào ngày thu hoạch, khoảng 30 đồng tu đã xuất hiện, một số người đến từ thành phố, một số người đến từ các thôn làng lân cận. Các đồng tu ở nông thôn có nhiều kinh nghiệm làm nông nghiệp hơn các đồng tu ở thành phố. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều đồng tâm hiệp lực, tận tâm tận lực vào công việc. Một đồng tu lớn tuổi đã mua rất nhiều bánh và trái cây và gửi tới cho chúng tôi mặc dù bà không đến được. Tôi đã cảm động rơi nước mắt khi biết được điều này. Những người khác cũng đem theo nhiều loại thực phẩm đến.

Gia đình của đồng tu bị giam giữ đã vô cùng cảm kích. Mọi người trong thôn đều cảm thấy ấn tượng. Một số đồng tu hỏi đường tới ruộng ngô vì họ không biết đường, họ được người dân trong thôn chỉ rằng: “Hãy cứ tiếp tục đi cho đến khi nhìn thấy nhà nào có đông người nhất”.

Vào buổi trưa, hơn 30 người chúng tôi ngồi xuống phát chính niệm. Cảnh tượng thật vô cùng uy nghiêm. Chúng tôi ngồi đả tọa như kim cương bất động. Mỗi khi nhớ lại, tôi luôn cảm động trước sự an bài của Sư phụ, và sự phối hợp vô tư vô ngã của các đồng tu. Nhìn thì có vẻ như chúng tôi đang hỗ trợ đồng tu; kỳ thực, đây là cơ hội để chúng tôi phối hợp với nhau. Chúng tôi đã chứng thực Pháp bằng hành động của mình.

Phối hợp giải cứu đồng tu

Khi nghe tin đồng tu Vương ở thị trấn lân cận bị bắt giữ, bị bức hại và phải nhận một bản án tù phi pháp, chúng tôi đã quyết định thuê luật sư cho anh ấy, đồng thời đi giảng chân tướng cho chính quyền địa phương để giải cứu anh ấy. Tôi cũng đã xin nghỉ làm để đi tới thị trấn của anh Vương.

Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ xem tôi nên phát chính niệm trợ giúp đồng tu, hay tôi sẽ đi giảng chân tướng trực diện cho cảnh sát. Tôi cảm thấy sợ hãi, vì tôi nghe nói cảnh sát ở khu vực đó rất tà ác. Nhưng tôi nhận ra mình là một đệ tử Đại Pháp, và tôi cần tin vào an bài của Sư phụ.

Tôi gặp vợ của anh Vương ngay khi vừa xuống xe buýt. Cô ấy đã minh bạch chân tướng và ủng hộ Đại Pháp. Các đồng tu lần lượt có mặt. Một đồng tu chỉ vào tôi và hai người khác rồi nói: “Các bạn sẽ đi nói chuyện với cảnh sát, những người còn lại sẽ phối hợp phát chính niệm ở bên ngoài”.

Tôi biết đây là an bài của Sư phụ để giúp tôi loại bỏ tâm sợ hãi. Đồng tu Vương đã phải chịu bức hại rất tàn khốc; còn cảnh sát ở đây đang hại người và hại chính mình mà không biết. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phối hợp vô điều kiện và phải đi ngay chính con đường của mình.

Chúng tôi đi vào trong và yêu cầu được gặp viên cảnh sát phụ trách trường hợp của anh Vương. Anh ta miễn cưỡng gặp chúng tôi, nhưng rất hằn học và muốn đuổi chúng tôi ra ngoài. Thậm chí anh ta còn chụp ảnh để đe dọa chúng tôi. Chúng tôi bất động tâm và tiếp tục giảng chân tướng cho anh ta.

Khi chúng tôi ra ngoài, rất nhiều cảnh sát đã xuất hiện và bắt đầu dựng hàng rào để cách ly khu vực. Họ có mặt ở khắp nơi, trên đường phố và ở trạm xe buýt. Chúng tôi nhận ra đó là do chúng tôi không duy trì được chính niệm. Ngay lập tức chúng tôi củng cố chính niệm để giải thể tà ác ở các không gian khác. Dưới tác dụng của chính niệm, các nhân tố tà ác nhanh chóng bị giải thể, và cảnh sát lần lượt rời đi.

Sau đó, chúng tôi quyết định quyên góp tiền để thuê luật sư biện hộ cho anh Vương, vì gia đình anh ấy không đủ khả năng chi trả. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn thiếu 10.000 Nhân dân tệ. Tôi đã nghĩ tới khoản tiền tiết kiệm 10.000 Nhân dân tệ của gia đình mình, đó là tất cả những gì chúng tôi có, vì chúng tôi vừa mới trả một khoản tiền lớn để thuê một căn hộ trong thành phố. Lúc đầu, vợ tôi (cũng là một đồng tu) miễn cưỡng đề nghị rằng chúng tôi chỉ nên góp 5.000 Nhân dân tệ thôi. Tôi không nói gì cả, tôi biết rằng cuối cùng cô ấy sẽ đưa ra được một lựa chọn đúng đắn.

Quả nhiên, ngày hôm sau cô ấy nói: “Hãy góp toàn bộ số tiền. Việc của đồng tu cũng là việc của mình. Đồng tu đã chịu đựng thống khổ nhiều như vậy, vậy mà em vẫn chưa buông bỏ được một chút tiền này. Liệu em còn là một đệ tử Đại Pháp không?”

Tôi ngộ ra rằng trạng thái vô tư vô ngã mới là ngay chính nhất. Bạn sẽ không vì thế mà mất đi điều gì cả. Sau này chúng tôi đã tích luỹ được nhiều tiền tiết kiệm hơn, và đã mua được một căn hộ và một chiếc xe. Cuộc sống của chúng tôi ngày càng được cải thiện.

Hỗ trợ một đồng tu trẻ

Cuối năm ngoái, một đồng tu trẻ có cha mẹ bị giam giữ phi pháp đã có trạng thái không tốt. Cậu ấy về nhà sống cùng bà ngoại trong kỳ nghỉ mùa đông. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, cậu ấy quyết định quay lại trường học và nói rằng cậu sẽ không về nhà vào dịp Tết Nguyên đán. Bà của cậu đã rất lo lắng và nhờ tôi giúp đỡ, bởi vì bình thường cậu ấy khá nghe lời tôi.

Khi tôi tới đó, tôi nhận thấy cậu ấy đã đóng gói đồ đạc và quyết tâm rời đi. Tôi mời cậu ấy đến nhà tôi, và cậu đã đồng ý. Ngay khi đến nhà tôi, cậu ấy nằm xuống ghế một cách vô hồn. Vợ tôi và tôi liên tục nói chuyện, khích lệ và quan tâm tới cậu ấy. Khi đến giờ học Pháp nhóm buổi tối, lúc đầu cậu ấy không muốn tham gia, nhưng sau khi học Pháp một hồi, cậu ấy đã ngồi ngay ngắn và trở nên tràn đầy năng lượng. Sau khi học xong một bài giảng Pháp, cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi. Cậu ấy mỉm cười và có thiện chí nói chuyện.

Từ hôm đó, cậu ấy ở lại nhà chúng tôi, và học Pháp luyện công cùng chúng tôi. Chúng tôi đối xử với cậu ấy như con của mình, và cậu cũng cảm thấy như đang ở nhà. Cậu ấy giúp chúng tôi làm một số việc nhà sau bữa tối, và cư xử rất lễ phép. Nhà chúng tôi thường có nhiều đồng tu tới thăm. Một số người mang cho cậu thức ăn, một số người cho cậu tiền, nhưng cậu đều từ chối, trừ khi chúng tôi cho phép cậu nhận chúng.

Một ngày, cậu ấy nói với vợ tôi: “Sau này, khi nào kiếm được tiền, cháu sẽ trả lại tiền cho các bác”. Chúng tôi giúp cậu ấy quay về trước dịp Tết Nguyên đán, bởi vì gia đình bên ngoại của cậu ấy rất nhớ cậu. Khi tôi gặp chú và dì của cậu, họ đều rất kính trọng tôi. Tôi tin rằng việc giúp đỡ đồng tu trẻ đó cũng là một cách để chứng thực Pháp.

Phối hợp chỉnh thể

Cách đây không lâu, một đồng tu đã nhờ tôi trợ giúp. Anh ấy còn dư nhiều tấm giấy đề-can lấp lánh để làm các miếng dán giảng chân tướng. Vì anh ấy phải chuyển nhà nên không có chỗ cất giữ, và trong khu vực của chúng tôi lại không có ai làm việc này; do đó anh ấy hỏi xem tôi có thể tiếp quản các tấm giấy đó không, nếu không dùng đến thì sẽ rất lãng phí, và cũng không an toàn. Vì vậy, tôi đã đi ra ngoài thị trấn để hỏi đồng tu Đông, người vốn làm hạng mục này bấy lâu nay. Tuy nhiên, đồng tu Đông đã không còn làm hạng mục này nữa. Sau khi tôi giải thích tình hình, anh ấy đã đồng ý phối hợp, nhưng anh cần một con dao cắt đặc biệt.

Tôi quay về thị trấn để lấy con dao. Các đồng tu ở khu vực của tôi nói: “Sau khi dùng xong thì anh nhớ trả lại con dao nhé, sau này có thể chúng tôi sẽ làm hạng mục này”. Tôi cảm thấy không hài lòng bởi vì tôi đã hứa đưa con dao cho đồng tu Đông. Tôi nghĩ trong tâm: “Lúc đầu các bạn không làm, đến khi chúng tôi phối hợp làm thì lại yêu cầu tôi mang con dao về, có lẽ sau này các bạn vẫn không làm. Tôi đã dành rất nhiều thời gian đi đi lại lại để phối hợp trong việc này. Sao các bạn lại không quý trọng phó xuất của đồng tu như thế?” Sau khi về nhà, tôi phàn nàn với vợ tôi về việc đó. Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra rằng mình đã không giải quyết mâu thuẫn một cách đúng đắn. Tôi cần phải loại bỏ tâm oán hận và chỉ cần phối hợp vô điều kiện mà thôi.

Thời gian này, nhà và xe của tôi trở thành nhà kho tạm thời cho hạng mục. Đúng thời điểm đó, hai đồng tu ở gần khu vực của tôi bị bắt giữ phi pháp; trong đó có một học viên tương đối mới và đã từng đến nhà tôi. Dưới sự uy hiếp của cảnh sát, cô ấy đã khai ra tên của khá nhiều đồng tu. Trong tâm tôi có chút lo lắng, nhưng tôi đã tống khứ quan niệm này ngay lập tức. “Tôi đang làm một việc ngay chính, và không có gì có thể ảnh hưởng đến tôi”, tôi tự nói với bản thân mình.

Bước cuối cùng trong quá trình sản xuất các miếng dán giảng chân tướng được làm tại nhà tôi. Các miếng dán lấp lánh màu sắc rất bắt mắt và đẹp, và chúng trở nên phổ biến trong các đồng tu. Tôi thực sự hạnh phúc vì chúng có thể khởi tác dụng cứu người.

Nhờ có an bài của Sư phụ, những việc tưởng chừng như bất hảo và phiền toái hoá ra lại là những việc tốt đẹp nhất. Tôi hy vọng rằng các đồng tu đều trân quý cơ duyên tu luyện mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta. Mọi việc sẽ không thành nếu không có sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/22/383996.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/18/178122.html

Đăng ngày 19-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share