Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 11-06-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Khoảng năm 2002 hoặc 2003, anh họ của tôi được một người bạn tặng cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Anh ấy đọc cuốn sách một lần rồi để qua một bên, còn tôi đọc cuốn sách đến ba lần. Sau lần thứ ba, trong tâm tôi vang lên một âm thanh rất rõ ràng: “Đây chính là điều tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay!” Từ đó tôi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tham gia lễ hội đèn lồng

Lễ hội đèn lồng là một sự kiện thường niên có quy mô lớn và quan trọng ở Đài Loan. Lễ hội đèn lồng thường diễn ra vào dịp Tết Nguyên tiêu, và đã được tổ chức tại nhiều huyện thị khác nhau. Thống kê chính thức cho thấy, trong những năm gần đây, mỗi năm có hơn 10.000 lượt du khách tới tham dự sự kiện này. Đây thực sự là cơ hội tốt để thể hiện sự mỹ hảo của Đại Pháp, và tiếp xúc với một số lượng lớn chúng sinh.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thâm nhập vào mọi ngõ ngách trong cuộc sống ở Đài Loan. Mấy năm nay, tình hình tại Đài Loan đã trở nên nghiêm trọng đến mức hòn đảo này tự kiểm duyệt thông tin, và các phương tiện truyền thông địa phương hạn chế đưa tin làm mất lòng ĐCSTQ. Nhiều người Đài Loan có quan hệ kinh doanh với Trung Quốc đã giữ khoảng cách với chúng tôi, mặc dù họ biết rằng Đại Pháp tốt; thậm chí một số người còn từ chối xem chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun. Tuy nhiên, điều thú vị là mọi người dường như không cảm thấy mức độ nhạy cảm tương tự tại lễ hội đèn lồng. Nhiều nhân vật quan trọng thường từ chối tham gia các hoạt động khác của chúng tôi, nhưng lại vui vẻ nhận lời mời của chúng tôi tới lễ hội để thắp đèn lồng.

Tại Lễ hội Đèn lồng Tân Trúc năm 2013, các đồng tu địa phương đã dành bảy tháng để làm một chiếc thuyền đèn lồng ấn tượng: Đó là một chiếc thuyền đèn lồng khổng lồ cho phép du khách bước lên boong tàu. Chiếc thuyền này được đặt tên là Thuyền Pháp.

Sư phụ giảng:

“Không thể vì tác dụng của Thần mà coi tác phẩm vốn không thành thục, không hoàn mỹ là khả dĩ được, tác phẩm hoàn mỹ cộng thêm Thần ở đó thì mới thần thánh hơn nữa”. (Giảng Pháp tại Buổi họp Sáng tác và Nghiên cứu Mỹ thuật [2003]”)

Trước khi các đồng tu địa phương bắt đầu chế tạo chiếc thuyền đèn lồng, đồng tu liên lạc viên đã chia sẻ một giấc mơ, trong đó Sư phụ nói với anh ấy một cách chậm rãi và kỹ lưỡng rằng: “Những gì không đạt tiêu chuẩn thì không được lên Thuyền Pháp”. Sư phụ đã lặp lại câu này ba lần.

Trong khi chế tạo thuyền đèn lồng, các đồng tu thật sự cảm thấy những bộ phận chưa được làm tốt thì không thể lắp vào, cho dù họ cố gắng thế nào. Ngược lại, khi các đồng tu làm việc với tâm thái thuần tịnh, Pháp sẽ ban cho họ trí huệ, và cho phép họ đột phá giới hạn kỹ thuật của người thường. Sau khi hoàn thành, Thuyền Pháp đã khiến chúng sinh vô cùng kinh ngạc. Ngay cả những người làm đèn lồng chuyên nghiệp cũng hết lời khen ngợi tác phẩm.

Vấn đề về địa điểm

Kể từ Lễ hội Đèn lồng Tân Trúc, Thuyền Pháp trở thành một chiếc thuyền vững chãi và an toàn, được trưng bày tại các huyện thị khác nhau ở Đài Loan trong mùa lễ hội đèn lồng thường niên. Hiệu quả hồng Pháp bằng việc sử dụng Thuyền Pháp rất tốt. Tuy nhiên, việc chế tạo Thuyền Pháp hao tốn nhân lực, tài lực và vật lực tương đối lớn. Đặc biệt, vì lễ hội đèn lồng được tổ chức ngay trước chuyến lưu diễn hàng năm của Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun tại Đài Loan. Do đó, các đồng tu thường lưỡng lự về việc làm thuyền đèn lồng. Một mặt, các đồng tu lo lắng sẽ không đủ nhân lực để quảng bá Shen Yun; mặt khác, luôn có vấn đề về nguồn tài trợ cho việc chế tạo thuyền đèn lồng. Vì vậy, trước mỗi dịp lễ hội hàng năm, các đồng tu ở địa phương tổ chức lễ hội đèn lồng đều có những cuộc tranh luận sôi nổi.

Tôi đã tham gia làm các video giảng chân tướng về Đại Pháp trong nhiều năm. Trong bảy tháng đó, tôi đã quay nhiều video tư liệu ghi lại quá trình xây dựng chiếc thuyền đèn lồng. Một đồng tu làm đạo diễn nói với tôi rằng, đây là một chủ đề tuyệt vời để thực hiện một bộ phim tài liệu. Vì thế, chúng tôi đã quyết định cùng phối hợp để sản xuất bộ phim tài liệu này. Kể từ năm 2013, mỗi năm tôi đều đến lễ hội đèn lồng để quay thêm hình ảnh cho bộ phim.

Năm 2017, có hai huyện xin đăng cai tổ chức Lễ hội Đèn lồng Đài Loan 2018. Mọi người đều tin rằng huyện Bình Đông có nhiều khả năng được chọn để tổ chức lễ hội hơn. Lúc đầu, điều phối viên ở huyện Bình Đông vui vẻ đồng ý điều phối việc chế tạo Thuyền Pháp. Tôi rất vui vì người dân tại Bình Đông sắp được ban phước lành. Trong những năm qua, lễ hội đèn lồng ngày càng phổ biến, với ngày càng nhiều du khách đến tham dự mỗi năm. Chỉ cần chúng tôi thu xếp được một vị trí trưng bày Thuyền Pháp tại lễ hội, mọi người sẽ đổ xô tới thăm quan tựa như nước thủy triều, do đó chúng tôi có cơ hội tiếp xúc với một lượng lớn chúng sinh. Đó quả là một nơi vô cùng thù thắng!

Tuy nhiên, điều phối viên tại Bình Đông đột nhiên quyết định không tham dự mùa lễ hội năm 2018. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại thay đổi ý định. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy?

Năm 2017, tôi đã tới Lễ hội Đèn lồng Vân Lâm. Chúng tôi có được một vị trí rất tốt, mặc dù không rộng lắm. Thuyền của chúng tôi chật cứng người, và còn cả một hàng dài du khách đang chờ được bước lên Thuyền Pháp. Tôi ngồi một bên để ghi hình. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi nghĩ trong tâm rằng không có gì là ngẫu nhiên trong thời kỳ Chính Pháp. Lễ hội đèn lồng chỉ diễn ra mỗi năm một lần. Với số lượng người đông đảo như vậy tụ tập ở mỗi kỳ lễ hội, đây chẳng phải là cơ hội để chúng tôi giảng chân tướng cho nhiều chúng sinh? Tôi tự hỏi: “Không lẽ chúng tôi thực sự muốn từ chối cơ hội này?”

Sư phụ giảng:

“Căn cứ theo năng lực của mỗi người, theo sở trường về phương diện cụ thể của mỗi người, hãy phát huy tác dụng của bản thân chư vị. Chẳng hạn như trong giảng chân tướng, có [học viên] làm truyền hình, có [học viên] làm báo chí, hay chọn dùng loại hình thức các loại, cũng có [học viên] trực tiếp phát tư liệu chân tướng ở ngoài phố, cũng có [học viên] tới lãnh sự quán, có [học viên] làm công tác chính phủ, phương diện các loại mà thiếu một cái là không được”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Thể ngộ của tôi là trong thời kỳ Chính Pháp, mỗi hạng mục là một cơ hội cho chúng sinh tại một địa phương cụ thể được đắc cứu. Tôi không chắc mình có thể làm gì, và tôi cũng không nghĩ mình có thể thay đổi quyết định của người điều phối và các đồng tu, nhưng tôi không thể bỏ mặc việc này, dù thế nào thì tôi vẫn muốn thử.

Tôi đã đi hết các quận huyện từng tổ chức lễ hội đèn lồng ở Đài Loan để thực hiện bộ phim tài liệu, do đó, tôi có sự hiểu biết nhất định về sự kiện này. Để giải khai sự băn khoăn của các đồng tu, tôi đã chia sẻ với họ về các kỹ năng đặc biệt liên quan đến việc chế tạo chiếc thuyền đèn lồng. Những gì cần là thợ rèn, thợ điện, thợ mộc…

Tôi nói với họ rằng huyện Bình Đông ở nông thôn, hầu hết các đồng tu đều cao tuổi và không có kỹ năng quảng bá Shen Yun. Vì vậy, nhiều người sẽ muốn tham gia làm Thuyền Pháp. Do đó, chúng tôi không nên băn khoăn trong việc phân bổ nhân lực tham gia hạng mục quảng bá Shen Yun và chế tạo Thuyền Pháp. Nhưng, như tôi dự đoán, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của họ cho dù tôi nói gì đi nữa. Cuối cùng, tôi nói với mọi người rằng: “Hãy để tôi phụ trách sự kiện đèn lồng.”

Chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ

Hàng năm, tại lễ bế mạc của lễ hội đèn lồng, ban tổ chức sẽ công bố huyện nào sẽ tổ chức lễ hội năm tiếp theo. Tuy nhiên, tại lễ bế mạc Lễ hội Đèn lồng Vân Lâm 2017, lần đầu tiên họ đã công bố các huyện đăng cai tổ chức trong hai năm liên tiếp: huyện Gia Nghĩa năm 2018, và huyện Bình Đông năm 2019. Khi nghe kết quả này, tôi biết rằng nhiệm vụ này sẽ phải thực hiện.

Công ty của tôi cần tôi sang Mỹ làm việc cho một dự án trong vòng sáu tháng. Tôi lo ngại rằng, nếu tôi rời khỏi Đài Loan thì tôi sẽ chuẩn bị cho lễ hội đèn lồng thế nào? Tôi không chắc việc nào mới là việc chân chính cần làm. Sau một thời gian băn khoăn, tôi quyết định không lo lắng nữa. Mặc dù vẫn chưa lý giải được rõ ràng, nhưng tôi tin rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ, nên tôi chỉ cần tín Sư tín Pháp và đi theo an bài!

Sau khi đến New York một thời gian, tôi dần minh bạch được dụng ý của Sư phụ. Bởi vì chúng tôi sống tập thể, chúng tôi học Pháp và luyện công vào mỗi buổi sáng, điều đó khiến tôi cảm thấy như mình trở lại tu luyện như thủa ban đầu.

Để làm tốt việc cứu người, trạng thái tu luyện là điều căn bản nhất. Lối sống này, cụ thể là học Pháp và luyện công đều đặn vào giờ cố định, đã củng cố sự tu luyện của tôi. Trên hết, tôi phải ước chế bản thân qua nhiều khảo nghiệm tâm tính. Đặc biệt trong ba tháng cuối, tôi đã gặp phải những mâu thuẫn ở mọi mức độ và hình thức, hết chuyện này đến chuyện khác. Tôi biết Sư phụ muốn tôi đề cao nhanh chóng, bởi vì những gì chờ đợi tôi trong những tháng sắp tới sẽ là một trận chiến gian truân. Đôi khi các khảo nghiệm tâm tính vô cùng đau đớn, tựa như xẻo tim khoan xương. Tuy nhiên, mỗi lần thực sự vượt qua được một quan, tôi cũng có cảm giác thật kỳ diệu.

Một sự cố đáng nhớ là khi tôi đang nói chuyện với một đồng tu, đột nhiên anh ấy mất bình tĩnh và bắt đầu la mắng tôi. Thay vì phản ứng lại và chỉ trích thái độ khó chịu của anh ấy theo cách mà trước đây tôi thường phản ứng, tôi thực sự cảm thấy bình tĩnh. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy mất bình tĩnh, và tôi nhận ra rằng tôi đã hiểu lầm điều gì đó về anh ấy. Anh ấy không thể chịu được khi bị người khác hiểu lầm. Tôi cảm thấy mình có lỗi, và tôi quyết định nhẫn chịu cơn thịnh nộ của anh. Mỗi câu anh ấy nói tựa như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào tôi. Nhưng thật thần kỳ là khi thanh kiếm vừa tiến nhập vào trường không gian của tôi, trên thân thể tôi dường như có thứ gì đó không ngừng tan biến đi. Anh ấy càng đả kích tôi, thân thể tôi càng nhẹ nhõm, tâm tôi càng dễ chịu và thoải mái. Thật không thể tin được. Với một tâm thái tĩnh lặng, tôi đã đạt được một trong những điều cơ bản mà Pháp yêu cầu tất cả các học viên: “Đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Khởi động lại nhiệm vụ

Sau nửa năm làm việc tại Mỹ, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với nhiệm vụ. Phần khó nhất chính là khởi động công việc. Mọi thứ dường như quay trở về điểm xuất phát. Mọi người dường như đã quên mất việc này. Trong các buổi chia sẻ, không ai thảo luận về lễ hội đèn lồng. Tôi không biết làm thế nào để thực hiện nhiệm vụ này. Trong những ngày đó, điều duy nhất tôi có thể dựa vào là “tín Sư tín Pháp”. Mỗi lần xuất hiện niệm đầu sợ hãi muốn lùi bước, tôi cảm thấy như thế giới của tôi sẽ sụp đổ. Khi suy nghĩ của tôi ly khai Pháp, lập tức tà ác sẽ dùi vào, khiến tôi sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy, và áp lực trong tâm lớn đến nỗi tôi khó thở. Tôi biết rằng cứu người không phải là chuyện đùa. Tôi phải theo việc này đến cùng, nếu không, nó sẽ tựa như việc tôi vi phạm thệ ước.

Tôi cố gắng học hỏi từ các lễ hội đèn lồng trong quá khứ. Việc đối nội, tôi nhận thấy các đồng tu cần phải đạt được lý giải và nhận thức chung về nhiệm vụ này. Việc đối ngoại, chúng tôi phải đăng ký với chính quyền huyện và giữ vị trí của chúng tôi tại sự kiện. Nếu những điều này được giải quyết thì triển lãm đèn lồng chắc chắn sẽ thành công. Mỗi năm, tại các địa phương khác nhau, các đồng tu luôn bị chia rẽ về việc nên hay không nên tham gia lễ hội. Cuối cùng, tình huống thường trở nên bế tắc, hai bên giằng co không ngừng.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp khi giúp nhau hồng Pháp, làm các việc Chính Pháp thường hay có tranh luận; tôi nghĩ rằng đó là bình thường; tuy nhiên, tranh luận không ngừng nghỉ, cứng ngắc không hạ, thì đó là có vấn đề. Vì sao? Đảm bảo là chư vị chưa có nghĩ về bản thân”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Florida ở Mỹ quốc [2001])

Các nhân tố tu luyện nằm trong mọi việc chúng ta làm để cứu người. Nếu có thể phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp tại một tầng thứ nhất định, thì chúng ta sẽ bước đi thành công trên con đường tu luyện. Thể ngộ của tôi là, dù gặp bất cứ tình huống nào, tôi nên giữ tâm thái bình hòa, thiện ý lý giải người khác, và thiện ý giải thích cho họ.

Tôi cần nhẫn nại khi các đồng tu bày tỏ sự lo lắng và chưa lý giải được vấn đề; tôi cần cho họ thời gian để lý giải và tiếp nhận. Tôi không thể vội vàng, oán hận, và càng không được ôm giữ các suy nghĩ tiêu cực về phản ứng của họ. Trong tâm, tôi thầm nói với Sư phụ: “Đối với Lễ hội Đèn lồng Bình Đông, tuyệt đối không được xuất hiện hai nhóm đối lập nhau nữa. Chỉ khi chúng con là một chỉnh thể, thì chúng con mới có thể phát huy được lực độ cứu người”.

Điều tôi ấn tượng sâu sắc nhất là, tại một cuộc họp để thảo luận về việc có nên tham gia lễ hội hay không, khi tôi cảm thấy mình không còn gì để nói, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi ngước nhìn chân dung của Sư phụ và thầm nói với Ngài: “Thưa Sư phụ, xin Ngài giúp con được không? Con thực sự không biết phải làm gì?” Ngay sau đó, một vài đồng tu vốn giữ im lặng trong suốt buổi họp bắt đầu lần lượt lên tiếng, và tất cả những gì họ nói chính xác là những gì tôi muốn nói nhưng không thể diễn đạt bằng lời. Họ đã xoay chuyển tình thế. Vào lúc đó, tôi thực sự có thể cảm thấy rằng Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng tôi.

Đối diện với mâu thuẫn

Tôi luôn nhắc bản thân rằng đây không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù tôi không nghe thấy, không nhìn thấy những gì đang diễn ra ở các không gian khác, nhưng tôi luôn biết rằng sự kiện này ở không gian khác là một sự kiện rất lớn. Vì vậy, tôi tự nhủ phải gia tăng năng lực nội tại của tự thân, và giúp các đồng tu tại Bình Đông nhận ra tầm quan trọng của sự kiện này.

Tuy nhiên, tôi lại không chú ý tới việc liên lạc với đồng tu Trần [bí danh], người điều phối chính của hạng mục. Kết quả là anh ấy nghĩ rằng chúng tôi vẫn chưa xúc tiến thực hiện công việc. Chúng tôi cũng chưa bao giờ mời anh ấy đến Bình Đông để giao lưu. Tháng 9 năm 2018, anh ấy nói với tôi rằng anh muốn tổ chức một cuộc họp với điều phối viên tại Bình Đông về hạng mục này. Thời điểm đó, tất cả đồng tu ở Bình Đông đều đang bận quảng bá chương trình biểu diễn của Dàn nhạc Giao hưởng Shen Yun, lần đầu tiên có mặt tại Bình Đông.

Tôi không có kế hoạch làm một chiếc thuyền mới hoàn toàn, mà chỉ tân trang lại chiếc thuyền cũ từ những năm trước. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể bắt đầu thực hiện sau khi chương trình biểu diễn hòa nhạc Shen Yun kết thúc. Tôi biết anh Trần khá nóng tính, nên tôi lo ngại rằng anh ấy và người điều phối địa phương có thể nảy sinh mâu thuẫn, khiến chúng tôi khó hoàn thành hạng mục hơn. Do đó, tôi đã từ chối yêu cầu của anh ấy tổ chức một cuộc họp với điều phối viên tại Bình Đông. Điều này khiến anh ấy bắt đầu hiểu lầm về tôi, anh ấy nghĩ rằng tôi không thực sự chú ý đến hạng mục đèn lồng. Về phần mình, tôi đã không thiện khi nói chuyện với anh ấy, và tôi cũng không suy xét đến tâm lo lắng của anh. Tôi đã không thiện ý giải thích với anh, và chưa biết nghĩ cho anh ấy trước.

Sau khi chương trình hòa nhạc Shen Yun kết thúc, chúng tôi còn ba tháng trước khi bắt đầu quảng bá chương trình Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun. Vì vậy, đây là thời điểm lý tưởng để tân trang chiếc thuyền của chúng tôi. Tôi liên lạc với anh Trần và nói rằng chúng tôi đã sẵn sàng xây dựng chiếc thuyền. Tuy nhiên, anh Trần bảo chúng tôi chờ đến khi ban tổ chức xác nhận vị trí của chúng tôi tại lễ hội đèn lồng. Trong lời nói của anh ấy, tôi biết anh vẫn chưa bỏ qua chuyện trước đây. Tuy nhiên, tôi không biết làm sao để hóa giải sự khác biệt giữa chúng tôi. Vì vậy, tôi quyết định tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Đăng ký vị trí của chúng tôi tại lễ hội đèn lồng là rất cần thiết. Ngoài chúng tôi, các đơn vị tham gia khác đều đã được xác nhận vị trí của họ. Lúc trước, chúng tôi đã đến thăm huyện trưởng khi quảng bá chương trình biểu diễn hòa nhạc của Dàn nhạc Giao hưởng Shen Yun. Khi đó, vị huyện trưởng đảm bảo với chúng tôi rằng vị trí của chúng tôi đã được phê duyệt, và nhà tài trợ đã sắp xếp cho chúng tôi ở cùng khu vực với các tôn giáo khác. Nhưng tại sao chúng tôi vẫn chưa nhận được bất cứ văn bản nào xác nhận vị trí của chúng tôi? Vì vậy, chúng tôi đã tới gặp nhà tài trợ sự kiện. Họ xác nhận những gì huyện trưởng đã nói với chúng tôi, nhưng họ nói rằng phần diện tích giao cho chúng tôi chỉ có 330 mét vuông, bởi vì địa điểm tổ chức lễ hội năm nay không rộng rãi.

Tin tốt là chúng tôi đã biết chắc chắn vị trí của chúng tôi tại lễ hội. Tin xấu là diện tích giao cho chúng tôi quá nhỏ, chúng tôi chỉ có thể để được duy nhất chiếc Thuyền Pháp mà thôi. Khi tôi đang do dự nên làm gì với một khoảng diện tích hạn chế như thế, một đồng tu đã nói: “Chúng ta hãy chấp nhận lời đề nghị này! Có một vị trí tại sự kiện là quan trọng nhất”. Tôi cảm thấy đây là một điểm hóa của Sư phụ. Vì thế, tôi quyết định để Sư phụ an bài mọi việc. Việc chúng tôi có thể đồng hành cùng hạng mục đến đâu, tất cả đều phụ thuộc vào việc chúng tôi có thể đề cao tâm tính đến mức nào. Tôi cảm nhận rằng kích thước vị trí của chúng tôi tượng trưng cho dung lượng tổng thể của chúng tôi.

Ngày càng nhiều học viên tại Bình Đông bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của hạng mục này. Điều phối viên địa phương thông báo rằng tôi sẽ là người liên lạc, và chúng tôi đã được xác nhận vị trí của chúng tôi tại sự kiện. Mọi thứ dường như đang được tiến hành thuận lợi theo đúng hướng. Nhưng trên thực tế, nó lại không phải vậy. Lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi và anh Trần có thể phối hợp tốt với nhau, vì chúng tôi đã biết nhau nhiều năm, và cả hai chúng tôi đều hiểu tầm quan trọng của hạng mục này. Tuy nhiên, không ngờ rằng giữa chúng tôi đã không ngừng phát sinh mâu thuẫn. Khi sự mâu thuẫn giữa chúng tôi tích lũy quá nhiều, tôi bắt đầu oán hận anh ấy, đến mức tôi bắt đầu băn khoăn liệu chúng tôi có nên thực hiện sự kiện này không.

Trải qua nghiệp bệnh

Sau đó, tôi bắt đầu trải qua nghiệp bệnh. Tôi từng bị viêm phế quản, và các triệu chứng này đã quay trở lại, cùng với trải nghiệm bị đau ngực. Cơn đau trở nên tồi tệ tới mức một ngày sau khi xong việc, tôi không thể lái xe về nhà. Tôi không muốn gia đình biết vì họ có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đêm hôm đó, tôi đã ở lại văn phòng. Trong quá khứ, tôi từng trải qua nghiệp bệnh, nhưng nó thường biến mất ngay sau khi tôi luyện công. Nhưng lần này thì không như thế. Tôi không thể hoàn thành một giờ luyện tĩnh công nếu không có sức mạnh của ý chí. Tôi ngủ chập chờn cả đêm, trong khi trải qua những cơn đau nhói ở ngực. Trong trạng thái ý thức rất yếu, tôi nói: “Xin hãy giúp con, thưa Sư phụ. Xin hãy giúp con, thưa Sư phụ”.

Sáng hôm sau, khi đang luyện công, tôi nghĩ lại cơn đau ngực cấp tính mà tôi đã trải qua đêm hôm trước. Nó làm tôi nhớ đến các đồng tu là nạn nhân của việc mổ cướp nội tạng. Tà ác đã lấy nội tạng của họ mà không dùng thuốc gây tê, và chúng trực tiếp cắt huyết quản của họ bằng dao mổ. Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng tà ác chưa bao giờ buông tay, thậm chí chúng còn hết sức điên cuồng. Vậy mà tôi lại sa lầy vào trong mâu thuẫn với đồng tu, đến mức tôi bị dao động tín niệm trong việc hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi thực sự không nên hành xử như thế. Khoảnh khắc tôi nhận ra điều này, tất cả những tư tưởng phụ diện và vật chất tiêu cực đã hình thành để phản đối anh Trần đã biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.

Ngày đầu tiên, chúng tôi bắt đầu phục dựng lại thuyền đèn lồng, buổi chiều sau khi kết thúc công việc, trong khi lái xe trên đường cao tốc để trở về nhà, tôi nhận thấy ánh nắng chiều thật đẹp. Tôi cảm thấy dường như có vô số Phật, Đạo, Thần đang ngồi trên tầng tầng lớp lớp các áng mây trên bầu trời, như được mô tả trong những bức tranh sơn dầu tại Triển lãm Nghệ thuật Chân – Thiện – Nhẫn. Mặc dù đã đắc Pháp hơn 10 năm, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh tượng ở không gian khác. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một cảnh tượng thù thắng như thế. Nó thực sự làm tôi chấn động. Tất cả chư Phật, Đạo, Thần đều mang theo thần sắc vui mừng. Tôi cảm thấy như thể các chúng thần trong vũ trụ đều vui mừng vì hạng mục của chúng tôi có thể được tiến hành thuận lợi.

Sau khi bắt đầu triển khai hạng mục, các đồng tu với những kỹ năng tương ứng lần lượt tới tham gia. Ngay cả những đồng tu không tham gia tích cực vào các sự kiện trước cũng đến tham gia. Họ nói với tôi rằng họ rất vui khi được là một phần của hạng mục.

Không có gì dễ dàng cả

Hai tháng trước lễ hội, việc tân trang cho thuyền đèn lồng đã gần kết thúc, đột nhiên ban tổ chức thông báo với chúng tôi rằng, quy định mới về chiều cao của những chiếc thuyền đèn lồng tại lễ hội không được vượt quá tám mét. Điều này khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ. Thuyền Pháp của chúng tôi cao 18 mét tính cả cột buồm, đã được nêu rõ trong bản kế hoạch khi chúng tôi đệ trình. Chúng tôi không còn nhiều thời gian, và đã cố gắng thương lượng với chính quyền huyện, nhưng không có kết quả.

Trong một chuyến thăm của chúng tôi đến văn phòng chính quyền huyện, chúng tôi đã may mắn gặp được người phụ trách lễ hội đèn lồng. Chính ông ấy là người đã đặt ra quy định về chiều cao tối đa của những chiếc thuyền đèn lồng. Sau khi trao đổi với ông ấy, ông đồng ý cho thuyền của chúng tôi đạt chiều cao tối đa là 10 mét. Thư ký của ông ấy cố gắng hòa giải và nói: Hiện giờ giám đốc đã cho chúng tôi một ngoại lệ, chúng tôi cũng nên lùi một bước, như vậy là tốt rồi.

Ngồi cạnh tôi là đồng tu Bạch [bí danh], anh ấy nói: Giám đốc chịu trách nhiệm cho một sự kiện như vậy quả thực là có áp lực vô cùng lớn. Lời nói nhu hòa của đồng tu Bạch khiến thái độ của vị giám đốc chuyển biến. Tình hình đang rất căng thẳng, nhưng ông ấy bỗng dịu giọng xuống và trở nên dễ chịu hơn nhiều. Trường chính niệm của người tu luyện có thể khiến người thường thay đổi lớn như vậy. Những gì chứng kiến thực sự làm tôi kinh ngạc. Tôi cảm thấy vị giám đốc đó có thể là một chúng sinh đang chờ được đắc cứu.

Lần tiếp theo, khi đồng tu Bạch hẹn gặp ông ấy, ông đã đồng ý ngay lập tức. Tuy nhiên, khi họ vừa ngồi xuống và bắt đầu nói vào chủ đề, ông ấy tựa như lại biến thành một người khác, giống như một ngày đẹp trời bị một cơn cuồng phong ập tới. Vị giám đốc bắt đầu liệt kê những điều chúng tôi chưa làm tốt. Ông nói rằng, về mặt chính trị, chúng tôi đã khiến ông rất căng thẳng.

Tiến hành sửa lại thuyền

Ông ấy nói rằng ông đã đến xem Thuyền Pháp tại Lễ hội Đèn lồng Gia Nghĩa, và đó là một tác phẩm tuyệt vời; ông ấy đã biết sự thật về Đại Pháp tại các điểm giảng thanh chân tướng của chúng tôi; ông cũng đã đọc sách và tâm đắc những gì được giảng trong sách. Tuy nhiên, ông ấy thấy các hành vi gần đây của chúng tôi không giống như những gì được dạy trong cuốn sách. Các quan chức ở các huyện khác cũng nói với ông ấy rằng, để đạt được mục đích của chúng tôi, hàng năm chúng tôi đều đến gặp các nghị sỹ, các nhân sỹ có tầm ảnh hưởng, các nhà lập pháp, và thậm chí cả giới truyền thông.

Tôi tự hỏi chúng tôi rốt cuộc đang làm gì đây? Tại sao chúng tôi có thể để một sinh mệnh hiểu lầm về Đại Pháp nghiêm trọng đến thế?

Sư phụ giảng:

“Biểu hiện của những người tu luyện như chư vị [cần phải] là thuần chính; có bao nhiêu người đang nhìn vào biểu hiện của chư vị mà rằng chư vị chính là tốt. Nếu như lúc bình thường chư vị không chú ý đến hành vi của bản thân, như thế người thường khi thấy biểu hiện của chư vị, [bởi vì] họ không lý giải được chư vị giống như nhờ học Pháp thâm sâu mà có, nên họ nhìn vào hành vi của chư vị. Một câu nói hay một biểu hiện của chư vị có thể làm cho họ không thể độ được nữa, tạo thành ấn tượng không tốt về Đại Pháp”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002 – Giảng Pháp tại các nơi II)

“Giảng chân tướng” – chính xác thì “chân tướng” là gì? Tôi nhận ra mỗi lời nói và hành động của chúng ta là một phần của chân tướng về Đại Pháp. Trong nhiều năm, các đệ tử Đại Pháp có thể vượt qua các khảo nghiệm và khổ nạn, chứng thực Pháp, và cứu chúng sinh. Đó là bởi vì tất cả mọi thứ trong tu luyện của bản thân biểu hiện xuất ra đều là một trường thuần chính, khiến chúng sinh cảm thụ được sự từ bi của chúng ta, do đó họ sẵn sàng ủng hộ và giúp đỡ chúng ta.

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi quyết định rằng tôi không thể làm các việc bằng phương thức của người thường, nó không phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Chúng tôi phải để vị giám đốc cảm thụ được sự thiện lương của người tu luyện. Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy, tôi nhận được tin nhắn từ một đồng tu, anh ấy nói rằng chiều cao thực tế của Thuyền Pháp là 14 mét chứ không phải 18 mét.

Sau khi đo lại một lần nữa, chúng tôi thấy rằng chiều cao chính xác của thuyền là 14,5 mét. Như vậy, thiết kế lại chiều cao của chiếc thuyền để đáp ứng quy định mới không còn quá khó với chúng tôi nữa. Sau khi thảo luận, các đồng tu ở huyện Bình Đông cho rằng, chúng tôi không nên khăng khăng làm chiếc thuyền cao hơn quy định, gây khó chịu cho chính quyền địa phương. Có nhiều chúng sinh làm việc cho chính phủ đang chờ được đắc cứu. Chúng tôi chỉ cần thiết kế lại chiều cao của chiếc thuyền, và vấn đề sẽ được giải quyết suôn sẻ.

Theo thông lệ của lễ hội đèn lồng Đài Loan, Tết Nguyên tiêu là ngày chính thức khai đăng. Trước ngày khai đăng bốn ngày là thời gian vận hành thử nghiệm. Hai ngày thử nghiệm đầu tiên, thuyền của chúng tôi vẫn chưa hoạt động, bởi vì chúng tôi phải điều chỉnh lại chiều cao cột buồm, và sắp xếp lại dây điện. Tại thời điểm này, tất cả các thuyền đèn lồng khác đã sẵn sàng, ngoại trừ thuyền của chúng tôi. Các đồng tu phụ trách kỹ thuật phải chịu áp lực rất lớn. Chúng tôi không ngừng phát chính niệm tại địa điểm tổ chức, và liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ chúng tôi.

Vào ngày thứ ba của giai đoạn thử nghiệm, nhờ sự nỗ lực to lớn của các đồng tu, cuối cùng chúng tôi đã giải quyết được khó khăn kỹ thuật và thắp sáng thành công Thuyền Pháp. Đúng như dự đoán, các chúng sinh tràn vào địa điểm của chúng tôi như thủy triều, và xếp hàng dài để được lên Thuyền Pháp. Không chỉ có các du khách Đài Loan, mà còn có rất nhiều người tới từ các quốc gia khác nhau.

Khi tôi đứng đó, tôi thấy mọi người nhìn chăm chú vào các ký tự trên thuyền đèn lồng của chúng tôi, hoặc đọc to biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Một số người phản hồi với chúng tôi rằng, khi họ bước trên các bậc thang để lên thuyền, họ cảm thấy rất mệt, nhưng sau khi xuống thuyền, không hiểu sao họ lại cảm thấy một loại cảm giác rất nhẹ nhàng.

Một người đàn ông lớn tuổi nói với chúng tôi rằng, ngày nào ông ấy cũng đến để ngắm Thuyền Pháp; mỗi lần bước lên thuyền, ông ấy luôn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Vì thế, ngày nào ông ấy cũng tới để leo lên Thuyền Pháp, ông cảm thấy thân thể càng ngày càng khỏe ra. Một người hàng xóm của tôi nói với tôi rằng, khi anh ấy tới thăm quan khu vực của chúng tôi, dòng người chờ lên Thuyền Pháp quá dài, anh ấy đã thưởng thức màn trình diễn trống lưng do các học viên biểu diễn trong khi đứng chờ. Anh ấy nói buổi trình diễn rất tuyệt vời.

Một số thể ngộ đạt được trong tu luyện

Rất nhiều sự việc đã xảy ra trong hai năm qua. Đặc biệt mẹ tôi phải phẫu thuật cột sống đúng vào khoảng thời gian chúng tôi tân trang lại Thuyền Pháp. Thật khó khi phải đồng thời phân chia thời gian cho công việc, lễ hội, và gia đình. Tuy nhiên, tôi không thể trốn tránh sứ mệnh của mình và để tình thân quyến cản trở – có lẽ đây cũng là một khảo nghiệm dành cho tôi. Vì vậy, tôi quyết định làm những gì tôi cần làm, và để phần còn lại giao cấp cho Sư phụ. Mẹ tôi hồi phục nhanh chóng khiến cho tất cả hàng xóm của chúng tôi đều ngạc nhiên; thậm chí bà còn tới lễ hội đèn lồng để thăm quan Thuyền Pháp.

Lễ hội đèn lồng ở Đài Loan thường kéo dài hơn 10 ngày. Chúng tôi đã có thể tiếp cận được với một số lượng lớn chúng sinh, điều này thật phi thường. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã bảo hộ và gia trì cho chúng tôi; nhờ đó tôi mới có thể vượt qua nhiều khảo nghiệm và tiến một bước dài trên con đường tu luyện của mình, tôi cũng đã khôi phục được trạng thái tu luyện như thưở ban đầu, và đã có được thể ngộ sâu sắc hơn về “tín Sư tín Pháp” cũng như hai chữ “tu luyện”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/11/388357.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/14/178063.html

Đăng ngày 18-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share