Bài viết của Tân Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-04-2019] Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã tận lực để hành xử theo tiêu chuẩn của Đại Pháp để trở thành người tốt. Hiện tại tôi đã 73 tuổi. Đây là một vài thí dụ cách mà tôi chứng thực Đại Pháp thông qua hành động của mình.
Bị xe hơi đâm
Có một lần, một chiếc xe hơi đã đâm vào tôi từ phía sau khi nó đang lùi lại. Tôi đã ngã lăn ra đất, nhưng tài xế không phát hiện ra và tiếp tục lùi xe. Anh ấy không dừng lại cho đến khi vai của tôi nằm dưới xe. Sau khi chiếc xe dừng lại, tài xế và vị khách ngồi yên trong xe mà không ra ngoài.
Một người đàn ông cao niên đã chứng kiến những gì xảy ra và bước tới chỗ họ. Ông đã lớn tiếng mắng họ: “Sao các anh có thể làm vậy chứ?! Các anh đã đâm một bà lão thành ra như vậy mà các anh thậm chí còn không xuống xe”. Cuối cùng, vị khách trong xe đã ra ngoài và kéo tôi ra. Toàn thân tôi run rẩy và tôi khó có thể đứng vững. Cánh tay phải và vai trái của tôi không thể cử động. Người đó dìu tôi chậm rãi đi lại mấy vòng.
Tôi nói với họ: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ không vòi tiền của các anh. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các anh sẽ không thể rời khỏi đây mà không bồi thường cho tôi 30.000 nhân dân tệ. Giờ các anh có thể đi được rồi”
Khi về đến nhà, tôi nằm trên giường và không thể cử động. Trong hai ngày, tôi không ăn không uống và chỉ nằm trên giường. Sau đó, tôi thầm nghĩ: “Mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mình sẽ không có bệnh. Mình sẽ ổn.” Tôi đã tự mình lăn ra khỏi giường và đứng lên. Dần dần tôi đã có thể cử động. Hai ngày sau, con trai muốn tôi về quê cùng cháu. Tôi đi ra ngoài sân nhưng không thể tự bước vào trong xe hơi. Con trai của tôi đã hoảng sợ: “Chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy?” Con trai tôi đã bế tôi lên xe. Bởi tôi sống một mình nên tôi đã không kể cho con tôi nghe về vụ tai nạn. Hàng ngày tôi nhịn đau và vẫn kiên trì học các bài giảng của Sư phụ và luyện công. Trong vòng một tháng tôi đã phục hồi hoàn toàn.
Bị xe máy đâm
Lại một lần khác, một phụ nữ đã lái một chiếc xe mô tô lao nhanh về phía tôi và đâm vào ngực tôi. Tôi ngã gục xuống. Cô ấy đã đỡ tôi dậy. Quần của tôi đã bị rách ba chỗ. Tôi nói với cô ấy tôi ổn, nhưng ai đó đã đưa con trai tôi tới. Con trai tôi giữ lấy chiếc xe của người phụ nữ đó và không để cô ấy rời đi. Tôi bảo con trai: “Để cô ấy đi đi. Mẹ không sao mà.” Sau đó vài ngày, tôi gặp lại người phụ nữ đó. Cô ấy nói: “Cháu thật quá xui xẻo. Ngày hôm đó, cháu đã đâm phải một người khác. Người đó đã tới bệnh viện và cháu phải chi trả 2.000 nhân dân tệ.” Cô ấy đã biếu tôi mấy quả lê.
Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những học viên chúng tôi sẽ không lấy những thứ của người khác”
Cô ấy nói: “Cháu tu luyện một pháp môn khác. Nhưng cháu không tốt bụng được như các bác. Càng nghĩ cháu càng thấy các bác [học viên Đại Pháp] tu luyện thật tốt”
Trả lại những đồ cho người đánh mất
Một ngày, tôi nhìn thấy một người đàn ông đã để ba cây chổi mới và một túi xách ở bên ngoài trước khi cậu ấy đi vào trong cửa hàng để mua đồ. Khi trở ra, cậu đã cầm ba cây chổi nhưng lại quên túi xách. Tôi nhìn thì thấy trong túi có 10 bao thuốc lá. Nhưng người đàn ông đó đã rời đi.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy sớm và đi bộ theo hướng mà người đàn ông đó đã đi trong ngày hôm qua. Sau đó, tôi nhìn thấy ba cây chổi ở bên ngoài một cánh cổng. Tôi đi vào trong và tìm thấy người đàn ông đó. Anh ấy rất hạnh phúc và muốn cho tôi năm nhân dân tệ. Tôi nói với anh ấy: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Tôi sẽ không lấy những thứ của người khác”.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/15/385137.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/12/178039.html
Đăng ngày 30-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.