Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-10-2018] Tôi sinh năm 1963, từ nhỏ tôi đã là người có tính cách sống nội tâm, ương ngạnh, tranh đấu và hiếu thắng. Tôi còn nhớ khi học lớp hai, ba của trường tiểu học, do bị bỏng ở chân sau đó nhiễm trùng nên tôi không thể đi học trong khoảng một tháng. Khi đến kỳ thi cuối năm, tôi nhất định bắt mẹ phải cõng đến trường dự thi. Tôi nhớ rất rõ rằng bài kiểm tra môn toán đạt 98 điểm và bài kiểm tra môn văn đạt 97 điểm. Được thầy cô trong lớp khen ngợi, tôi cảm thấy thỏa mãn cái tâm thích hư danh và tâm hiếu thắng của mình.
Khi tôi trưởng thành và kết hôn, cảm thấy người chồng không như trong tâm mong nghĩ, tôi trách anh ích kỷ, lười biếng và không biết quan tâm đến người khác, luôn cảm thấy cuộc sống không như ý. Thêm nữa mẹ chồng là một người nhiều chuyện, thường gây nhiều rắc rối, do đó nỗi oán giận trong tâm tôi ngày càng nhiều, cuối cùng dẫn đến ly hôn. Năm 1996, mang theo sự oán trách mẹ chồng, tôi rời khỏi ngôi nhà này.
Ngày 3 tháng 9 năm 1997 là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi! Một người bạn giới thiệu với tôi quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân”, nói rằng tôi nhất định phải đọc hết trong một thời gian ngắn. Ngay hôm đó, sau khi đi làm về và ăn tối, làm xong việc nhà, tôi bắt đầu đọc sách. Khi đọc đến phần “Khí công là văn hóa tiền sử”, tôi cảm thấy quyển sách này viết rất hay! Vấn đề trong tâm bấy lâu không hiểu rõ nay đột nhiên minh bạch rõ ràng, rằng Trung Quốc có lịch sử 5.000 năm. Và những di tích văn vật khai quật được đã có từ hàng chục nghìn năm, một trăm mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm.
Tôi tiếp tục đọc, càng đọc càng muốn đọc tiếp, ba ngày thì đọc xong một lượt. Quyển sách quý giá này dạy người ta làm người tốt như thế nào. Đọc xong quyển sách, tôi hiểu rõ rất nhiều đạo lý làm người, cũng hiểu ra nguyên do ân oán giữa người với người. Hóa ra cuộc sống người ta hạnh phúc hay không hạnh phúc có liên quan đến những chuyện tốt, chuyện xấu đã làm trong đời trước… Mỗi từng tế bào trong khắp thân thể tôi dường như đều được tịnh hóa triệt để, tâm tình chưa bao giờ vui sướng, nhẹ nhàng và khoan khoái như vậy. Cơn đau thắt lưng đã làm tôi khó chịu trong nhiều năm cũng biến mất một cách kỳ diệu. Tôi thốt lên từ tận đáy lòng: Tôi muốn học Đại Pháp! Tôi muốn tu luyện!
Từ khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã sửa đổi và chính lại nhân sinh quan của bản thân. Tôi làm việc chăm chỉ, nhẫn nhịn chịu khó, không màng danh lợi, yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Tôi làm việc trong một bệnh viện lớn của tỉnh, từ sau khi tu Đại Pháp, đối với gia đình bệnh nhân, tôi nhẹ nhàng từ chối một cách lịch sự lời mời các bữa tiệc, và đối xử tốt với mỗi người xung quanh. Bất kể là ở nơi làm việc hay ở nhà, tôi đều nỗ lực thể hiện phong thái của đệ tử Đại Pháp. Sự oán trách đối với mẹ chồng trong nhiều năm cũng tan theo mây khói cùng với sự thăng hoa của tâm tính sau khi tu luyện. Tôi cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp!
Sau đó có xảy ra một việc, mẹ chồng tôi bị đầu độc thâm sâu bởi tuyên truyền giả dối của Trung Cộng, cũng khiến bà chuyển biến cách nhìn đối với Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp.
Tôi với chồng cũ đã ly hôn nhiều năm, theo lý thì từ lâu đã không còn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nữa. Vào một buổi chiều mùa xuân năm 2002, mẹ chồng tôi thấy rằng cánh tay phải của bà hơi yếu và lưỡi không linh hoạt. Bà gọi điện thoại cho tôi và nói rằng chẩn đoán của bệnh viện là thiếu ka-li. Tôi nói triệu chứng ấy giống như nghẽn mạch máu não, mời bà đến bệnh viện chỗ tôi khám thử xem. Sau khi bác sỹ kiểm tra, cũng là biểu hiện của nghẽn mạch máu não, đề nghị bà đến truyền dịch vài ngày. Mẹ chồng không muốn nhập viện, chỉ muốn lấy thuốc về, muốn tôi truyền dịch tại nhà cho bà. Thế là tôi đưa bà đến nhà tôi.
Hôm đó, tôi đi làm về muộn, vừa về đến nhà, trước tiên liền truyền dịch cho bà, và sau đó nấu bữa tối. Nghĩ rằng mẹ chồng đã lớn tuổi, buổi tối ăn một ít để dễ tiêu hóa, tôi đã nấu mì. Bữa ăn nấu xong, tôi bón cho bà ăn trước, lúc đó tay của bà vẫn đang truyền dịch. Vừa bón cho bà ăn, tôi vừa nói với con trai ngồi bên cạnh (cậu bé đang học tiểu học): “Bà nội già rồi, bà cần được chăm sóc, chúng ta phải chăm sóc bà cho tốt nhé.” Bà nói: “Con bón cho mẹ ăn, mẹ thật ngại quá không nói được gì.” Tôi tiếp tục nói: “Con đã luyện Pháp Luân Công. Sư phụ dạy chúng con phải làm người tốt theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Nếu không, thì con cũng sẽ không đối xử với mẹ được như thế này.”
Mẹ chồng mỉm cười hài lòng, có thể thấy rằng đó là một nụ cười thật tâm. Bởi vì bà đã thấy sự thay đổi của tôi, bà cảm nhận được sự chân thành và thiện lương của đệ tử Đại Pháp từ chính bản thân tôi.
Tối hôm đó, truyền dịch đến 12 giờ khuya, mẹ chồng không về nhà. Bà ngủ trên giường trong phòng cùng con trai tôi. Còn tôi ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Lúc đó tôi ở nhà thuê. Liên tiếp mấy ngày đều như thế. Cô của con trai tôi cũng vô cùng cảm động, rất vui mừng. Ngay cả những người hàng xóm của mẹ chồng cũng nói rằng người này (chỉ tôi) thật sự tốt!
Thông qua sự việc nhỏ này, mẹ chồng đã thay đổi quan điểm về Pháp Luân Công, không còn tin vào sự phỉ báng và tuyên truyền lừa dối đầu độc nhân tâm của Trung Cộng nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/28/373015.html
Đăng ngày 06-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.