Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-02-2019] Tôi mắc bệnh bạch biến khi ở độ tuổi hai mươi. Ban đầu, những mảng trắng xuất hiện trên ngực tôi và cuối cùng lan sang toàn bộ thân thể. Những phụ nữ trẻ thường chú ý ngoại hình của mình, nên tất nhiên là tôi cảm thấy rất đau khổ.
Tôi bị ám ảnh bởi việc tìm cách chữa trị. Tôi đã thử từng phương pháp điều trị từ y học cổ truyền đến Tây y nhưng không phương pháp nào mang lại hiệu quả. Việc uống lượng thuốc lớn và thử nhiều môn khí công lại càng gây hại. Cuối cùng thân thể tôi yếu ớt và xấu tính cáu kỉnh, oán trời trách người.
Khi tình huống của tôi dường như vô vọng thì tôi đã may mắn có được một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc một mạch hết cuốn sách và vô cùng chấn động. Từ sâu thẳm nội tâm tôi nghe một tiếng nói: “Con sẽ khỏe mạnh trở lại!”
Lúc ấy tôi thấy rất hoang mang nhưng cũng thấy rất thần kỳ, cảm giác được khích lệ tinh thần. Bây giờ tôi hiểu rằng lúc đó Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) đã bảo hộ tôi và đã dẫn dắt tôi đến với Đại Pháp.
Học Pháp và luyện công đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi. Được bao bọc bởi dòng năng lượng thuần chính và tường hòa, tôi cảm thấy êm ả và hạnh phúc. Cuối cùng bệnh tật của tôi cũng biến mất.
Từ muốn ép tôi chuyển hóa đến bảo vệ tôi
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động bức hại tàn bạo Pháp Luân Công và các học viên. Trường học luôn là đối tượng mục tiêu hàng đầu cho những tuyên truyền tẩy não của ĐCSTQ. Lúc đó tôi là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường trung học.
Hiệu trưởng trường tôi được triệu tập để dự một cuộc họp tại Cục Giáo dục vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sau đó, ông ấy chia sẻ nội dung cuộc họp với tôi và gây áp lực để tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công.
Lúc ấy tôi rất hoang mang, Pháp Luân Công dạy chúng tôi trở thành người tốt, vậy tại sao đột nhiên chúng tôi lại bị đàn áp và cấm tu luyện? Giống như mọi người dân Trung Quốc, tôi được nuôi dưỡng dưới sự ảnh hưởng của ĐCSTQ, và do đó tôi đã bị tẩy não. Tôi đã không tin ĐCSTQ xấu tệ đến thế, rằng nó có thể bịa đặt, phản bội và làm hại người tốt. Nội tâm tôi rất mâu thuẫn. Lúc đó tôi nhìn xuống cuốn sách Anh ngữ mà tôi đang cầm, và bất ngờ thấy một hàng chữ biến thành lớn đang nhúc nhích, dòng chữ đó đại ý là: “Họ sẽ phải hoàn trả hết thảy những gì họ làm.” Tôi cảm thấy Sư phụ Lý đang cố gắng điểm hóa cho tôi.
Tháng Chín, ĐCSTQ tăng cường gây áp lực để buộc người dân ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Không chỉ quát vào mặt tôi và đập tay vào bàn, vị hiệu trưởng còn kêu gọi thêm các viên chức khác của trường đến giúp ông ấy. Tôi không được phép dạy học và chứng minh thư của tôi bị tịch thu. Họ thường xuyên kéo đến sách nhiễu gia đình tôi. Để bản thân và gia đình không còn bị áp lực, đi ngược với lương tâm của mình, tôi đã viết một bức thư phỉ báng Pháp Luân Công và Sư phụ Lý. Việc sách nhiễu đã dừng lại.
Không lâu sau tôi nhận ra những gì mình đã làm và tâm tôi như bị dao cắt, thống khổ vạn phần. Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi, nhưng tôi đã phản bội Ngài và Đại Pháp.
Một tháng sau, lãnh đạo nhà trường bảo tôi viết một “báo cáo tư tưởng” về Pháp Luân Công. Tôi quyết định rằng việc lên tiếng vì Đại Pháp thì quan trọng hơn sự an toàn và thoải mái của tôi. Tôi đặt lá thư của mình trên bàn của vị hiệu trưởng và nói: “Tôi không muốn lừa dối ông; Tôi muốn là chính mình. Tu luyện Pháp Luân Công không có gì sai cả. Một ngày nào đó cả thế giới sẽ biết sự thật về cuộc bức hại!”
Bình thường, vị hiệu trưởng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai bất đồng ý kiến với ông ấy. Tôi ngạc nhiên bởi ông ấy không những không báo cáo tôi, mà ông ấy không bao giờ sách nhiễu tôi vì tín ngưỡng của tôi nữa. Có lần ông ấy thậm chí còn cố gắng cảnh báo tôi trước về vụ bắt giữ. Ông ấy cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết tôi an toàn.
Sư phụ giảng:
“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
“Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp; chỉ cần người tu luyện chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà giữ vững tâm tính, vứt bỏ các tâm chấp trước, trong tu luyện mà vứt bỏ tất cả các truy cầu không thích đáng, thì sẽ ‘nhất chính áp bách tà’, tà ma nào cũng đều phải sợ chư vị, ai không liên quan đến việc đề cao của chư vị cũng không dám xâm nhiễu chư vị.” (Đại Viên Mãn Pháp)
Tôi nỗ lực chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công tại đơn vị công tác. Tôi liên tục được phân công dạy lớp tốt nghiệp trong nhiều năm. Có lần vị hiệu trưởng nói với tôi rằng ông ấy chỉ định con trai của ông vào học lớp tôi bởi tôi là giáo viên giỏi nhất của bộ môn tiếng Anh.
Thậm chí khi cuộc bức hại diễn ra nghiêm trọng nhất, tôi vẫn được đề cử và nhận giải giáo viên xuất sắc nhất liên tục trong ba năm liền.
Sư phụ giảng:
“Nhưng cảnh giới trong tu luyện của chư vị, trạng thái tu luyện của chư vị, sẽ thể hiện vào trong công tác, sẽ làm được rất tốt, đặt chư vị ở đâu thì cũng đều là một người tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])
Bí thư nhà trường cải biến
Năm 2004, trường chúng tôi sáp nhập với một trường khác. Ban lãnh đạo mới không gây áp lực để tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công cho đến năm 2006.
Tháng 9 năm 2006, con trai tôi bắt đầu học lớp 7 ở trường tôi dạy. Sau khi con trai tôi dùng cụm từ: “Chân-Thiện-Nhẫn” trong một bài kiểm tra thì ban lãnh đạo nhà trường đã hoảng sợ. Bí thư nhà trường đã hỏi tôi và tôi trả lời: “Con trai tôi từ nhỏ được dạy dỗ và luôn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người, và cháu đã không làm gì sai khi viết những từ đó trong một bài kiểm tra. Về căn bản cháu không biết cái gì là vấn đề ‘nhạy cảm về chính trị.’ Bí thư, sống chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn là sai sao?” Bí thư trả lời: “Nó không có gì là sai hết, nhưng chị không thể nói hoặc viết chúng ra.” Tôi hỏi: “Ông thấy điều này có kỳ cục không?” Ông ấy không trả lời.
Trước buổi họp, ông ấy cảnh báo tôi rằng bởi áp lực từ các viên chức nhà nước cấp cao, ông ấy phải: “Nói về vấn đề Pháp Luân Công của tôi.” Tôi từ bi nhìn ông ấy và nói: “Nếu ông làm vậy, thì nó có lợi cho ông hay cho các giáo viên khác hay không?” Ông ấy không nhắc đến điều đó trong cuộc họp.
Trong một cuộc họp khác, vị bí thư đó bắt đầu đọc một văn kiện lăng mạ Pháp Luân Công do chính quyền ban hành. Tôi tình cờ ngồi kế bên ông ấy và đưa ông ấy một tờ giấy. Trên đó tôi viết rằng Pháp Luân Công là chính Pháp và hiện tại toàn thiên hạ đã biết sự thật về cuộc bức hại. Sau đó ông ấy bảo tôi rằng ông ấy chỉ làm theo “quy định.” Tôi hối tiếc vì đã không đủ can đảm để đứng lên và phản biện ông ấy trong cuộc họp.
Sau đó tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Công nhiều hơn và đưa ông ấy phần mềm vượt tường lửa. Sau đó, tôi không bao giờ nghe ông ấy nói lời không tốt về Đại Pháp nữa.
Sư phụ giảng:
“Trong giảng chân tướng, khi xúc động [đến được] vấn đề căn bản của người ta, đồng thời khi cảm thấy được đệ tử Đại Pháp thật sự đang cứu họ, tôi nghĩ rằng phía minh bạch của người ta sẽ biểu hiện ra.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu 2003)
Hiệu trưởng mới dang tay giúp đỡ
Hiệu trưởng mới đã đưa ra một thông báo tại cuộc họp khoa của chúng tôi: “Học sinh không được phép tu luyện Pháp Luân Công, đặc biệt là con em của giáo viên.” Tôi biết tuyên bố của ông ấy là nhắm trực tiếp vào tôi.
Sau cuộc họp, tôi đã nói chuyện với ông ấy. Tôi kể với ông ấy về việc tôi đã vật lộn với bệnh tật ra sao và tôi đã thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công như thế nào. Tôi cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cắt đứt mọi sự ràng buộc đối với các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Thái độ của ông ấy đã cải biến. Ông ấy nói ông ấy hiểu và khen ngợi đạo đức nghề nghiệp của tôi.
Tôi bị bắt vào tháng 7 năm 2009 khi giảng chân tướng Pháp Luân Công tại nơi công cộng. Vị hiệu trưởng mới này đã dùng tiền riêng của mình mời các viên chức Phòng 610 ăn bữa tối và giúp tôi được thả khỏi trại tạm giam. Tôi cám ơn ông ấy và nói: “Ông và gia đình sẽ đắc phúc báo vì đã thiện đãi Đại Pháp và tôi!” Trưởng đồn cảnh sát địa phương nói: “Hiệu trưởng của chị luôn cố gắng ngăn cản mỗi khi chúng tôi đến trường học để kiểm tra chị. Ông ấy cũng nói nhiều điều tốt đẹp về chị.”
Vị hiệu trưởng này đã được thăng chức và rời trường chúng tôi vào năm 2017. Tôi đã gửi một tin nhắn đến ông ấy và tất cả nhân viên của nhà trường rằng: “Cám ơn bạn vì những gì bạn đã làm cho tôi! Nhất định sẽ được Trời sẽ ban hạnh phúc và bình an cho bạn và gia đình!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/10/382582.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/20/176207.html
Đăng ngày 29-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.