Bài viết của con gái một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-5-2019] Tôi là một công chức 33 tuổi. Hai năm trước, khi tôi đang mang thai ở tháng thứ tám, mẹ tôi đã đi từ quê xa xôi đến để chăm sóc tôi. Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn. Mẹ tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công và việc pháp môn bị bức hại như thế nào cho mọi người mà mẹ tôi gặp, mẹ tôi vẫn tiếp tục làm như thế khi bà đến thành phố xa lạ này để giúp đỡ tôi.

Một hôm, khi mẹ tôi đang giảng chân tướng thì mẹ bị ai đó báo cảnh sát. Họ đã đưa mẹ tôi tới một trại tạm giam. Khi tôi sắp xếp số quần áo của mẹ tôi mà cảnh sát gửi về nhà, tôi đã thấy máu dính trên đó. Tôi đã sốc và sợ hãi. Tôi lo lắng cho sự an toàn của mẹ và khóc cả đêm. Tôi chưa từng trải qua điều gì đáng sợ như thế. Tôi cảm thấy bất lực và không biết nên làm gì.

Một học viên Pháp Luân Đại Pháp địa phương đã tới và nói với tôi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng cháu giải cứu mẹ cháu. Mọi người như là gia đình của chúng tôi.” Mẹ tôi vừa mới tới thành phố này và các học viên địa phương không biết mẹ tôi. Tôi đã khóc với lòng biết ơn! Cuối cùng, đã có một ai đó giúp đỡ tôi. Những học viên đã động viên và nói với tôi đừng sợ hãi. Chúng tôi cần dũng cảm đối mặt với cảnh sát. Mẹ của tôi không làm gì sai. Họ bảo tôi tới chỗ cảnh sát và yêu cầu họ trả tự do vô điều kiện cho người mẹ vô tội của tôi.

Tôi đã không còn cảm thấy hoang mang và lo lắng nữa và tôi đã biết mình nên làm gì. Tôi biết tôi cần đòi công đạo cho mẹ và giải cứu mẹ!

Đương đầu với những kẻ cường bạo ngược đãi mẹ mình

Hai nữ học viên đi cùng tôi tới trại giam. Tôi yêu cầu gặp được gặp giám đốc trại. Khi nhìn thấy giám đốc tôi lập tức chất vấn: “Tại sao có máu trên quần áo của mẹ tôi? Các vị đã làm gì mẹ tôi vậy?” Bà ta không dám thừa nhận bất cứ điều gì. Bà ta chỉ trả lời rằng bà ta không làm điều đó và không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi lập tức lớn tiếng chỉ ra: “Không phải chị đang mặc đồng phục cảnh sát sao? Là lãnh đạo của họ, làm sao chị có thể cho phép họ đánh mẹ của tôi? Các nhân viên cảnh sát của chị tra tấn một phụ nữ cao tuổi không vũ trang vào nửa đêm, đánh rụng răng cửa của bà, và quần áo của bà be bét máu! Chị có cảm thấy mình đã làm một điều đáng xấu hổ không?”

Khi tôi nói chuyện với bà ta tôi đã không hề sợ hãi.

Sau buổi gặp hôm đó, bất cứ khi nào tôi đến trại giam các giám sát viên cảnh sát đều tránh mặt tôi. Khi tôi thấy một nam cảnh sát kéo mẹ tôi đã hét lên: “Đừng có kéo mẹ tôi như thế!” Anh ta ngay lập tức buông tay ra để mẹ tôi đi. Sau đó không ai dám ngược đãi mẹ tôi nữa. Họ còn khen tôi là người con gái ngoan ngoãn và tốt bụng.

Tôi viết cho mẹ tôi một lá thư ngắn và nói: “ Những người bạn của mẹ [các học viên địa phương] và con đang bàn về việc thuê luật sư. Mặc dù họ chưa từng gặp con trước đây, nhưng họ [các học viên] đang cố gắng hết sức để giúp đỡ mẹ. Mẹ phải vững tin! Nếu mẹ cần bất cứ điều gì hãy cho con biết.”

Sau đó tôi biết rằng mẹ tôi vẫn tiếp tục giảng chân tướng Pháp Luân Công bất chấp hoàn cảnh khắc nghiệt đến như vậy. Tôi thực sự thấy tự hào về mẹ của mình. Một đêm, tôi mơ thấy mẹ tôi trở về nhà và Sư phụ (Lý Hồng Chí) đang mỉm cười và vẫy tay chào mẹ tôi. Tôi biết rằng mẹ tôi có thể luôn mỉm cười khi đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.

Tôi từ chối bị tống tiền

Có vài lần một viên cảnh sát phụ trách việc bức hại các học viên đã đe dọa tôi và còn nói rằng ông ta sẽ giam cầm mẹ tôi như thế nào. Tôi được nghe nói rằng viên cảnh sát trên đã bắt giữ phi pháp các học viên Pháp Luân Công trong hơn 10 năm qua và tống tiền gia đình của họ. Rất nhiều học viên bị ông ta ngược đãi đã bị kết án tù oan sai. Ông ta cứ nói bóng gió rằng tôi nên đưa tiền cho ông ta và tôi biết ông là một kẻ vô lại.

Tôi phớt lờ những lời đe dọa của ông ta. Thay vì đưa tiền cho ông ta, tôi đã thuê ba luật sư cho mẹ mình. Mẹ của tôi đã đề nghị các luật sư giúp bà đệ đơn khiếu nại viên cảnh sát đó. Ngay lập tức, tôi và cha đã tới tất cả các cơ quan liên quan tới công an, viện kiểm sát và tòa án với những lá thư phơi bày các tội ác mà viên cảnh sát đó phạm phải. Cha tôi và luật sư đã nhiều lần tới đồn công an để tìm ông ta, nhưng ông ta không dám gặp mặt chúng tôi. Luật sư đã công khai nói với các viên chức ở đồn công an đó: “Chúng tôi đã dự định sẽ đệ đơn khiếu nại ông ấy.”

Cuối cùng viên cảnh sát đó đã bị cách chức. Đúng là “ác hữu ác báo”.

Khi phiên tòa xét xử mẹ tôi diễn ra, công tố viên đã nói rằng tôi là “nhân chứng” cho sự phạm tội của mẹ tôi. Tôi đã giơ tay và nói: “Tôi không thể làm chứng chống lại mẹ của mình. Tôi đã được thụ ích rất nhiều bởi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi mẹ tôi bị ngược đãi và chịu thống khổ, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải cứu bà. Làm sao có thể gọi tôi là một ’nhân chứng’? Điều này chẳng phải hết sức lố bịch sao?”

Mặc dù tôi không phải là một học viên, nhưng tôi đã nhìn thấy các thủ đoạn của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Họ buộc tội mọi người ngay cả khi không có chứng cứ. Đảng dùng mọi lý do để biến những người vô tội thành con dê thế tội. Người ta thường nói bản chất của Đảng cộng sản là giả, ác, đấu quả là không sai.

Công lý thắng thế

Trong ngày diễn ra phiên tòa xét xử, rất nhiều học viên đã tập trung ở phía bên ngoài phòng xét xử. Một vài người không đủ tiền để thuê xe tới nên đã đi bộ nhiều cây số để tới đó. Tôi đã rất xúc động và biết ơn vì sự giúp đỡ của họ, cảnh sát đã ráng sức đuổi họ đi nơi khác nhưng họ đã không sợ hãi do đó không ai rời đi. Tôi có thể cảm nhận năng lượng và sự từ bi của họ. Ngay cả cảnh sát cũng đã rất xúc động! Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp thực sư là hy vọng của nhân loại.

Một năm sau, mẹ tôi đã trở về nhà. Mẹ tôi hỏi: “Con không sợ bị mất việc khi đệ đơn khiếu nại họ sao?” Tôi trả lời: “Con đã nghĩ về điều đó. Nếu điều đó xảy ra, con sẽ bỏ tất cả đến Bắc Kinh để đệ đơn khiếu nại. Con quyết định giải cứu và tìm công lý cho mẹ!”

Mẹ nói với tôi: “Cảnh sát tại trại giam đã quan tâm tới nỗ lực của con. Một nam cảnh sát đã vui vẻ nói với mẹ rằng: ‘Con gái tốt của bà đang thuê một luật sư. Bà thật may mắn!’ Luật sư nói với mẹ: ‘Con gái của chị là một nhà văn giỏi và cô ấy đang làm tất cả để giúp chị.’ Một cảnh sát khác nói: ‘Con gái của bà thật xuất sắc!’”

Khi mẹ tôi bị bắt cóc, tôi đang ở giai đoạn cuối thai kỳ. Gần như ngày nào tôi cũng khóc vì lo lắng. Có thể đó là lý do tại sao con trai tôi sau khi chào đời thì đều gào khóc hàng đêm. Sau khi mẹ tôi được tại ngoại, mẹ đã nhắc nhở tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho con trai. Từ đó về sau, con trai tôi đã không bao giờ khóc vào ban đêm nữa. Pháp Luân Đại Pháp thật sự thần kỳ!

Các học viên nói rằng tôi sẽ được phúc báo vì đã lên tiếng vì mẹ, lên tiếng vì Pháp Luân Đại Pháp. Quả đúng là như vậy, tôi không những không bị mất việc mà còn được chuyển tới bộ phận mà tôi mong muốn. Tôi đã trượt trong kỳ thi tuyển đầu vào của bộ phận này vài năm về trước, nhưng sau sự việc này tôi đã được nhận mặc dù tôi không tham gia bất kỳ đợt thi nào. Gia đình tôi rất hạnh phúc và khỏe mạnh.

Con muốn nói lời cảm tạ chân thành tới Sư phụ vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/10/386070.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/22/177714.html

Đăng ngày 29-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share