Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, từ năm 1996, cách đây hơn 20 năm. Hiện nay tôi đã 60 tuổi, nhưng thân thể còn khỏe mạnh hơn so với hồi còn trẻ, một ngày tôi chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ nhưng chưa từng cảm thấy mệt mỏi. Mỗi khi nhớ tới Sư phụ từ bi, tôi lại cảm ân nước mắt không cầm được.

Được tịnh hoá

Thời còn đang lớn, tôi trông rất ốm yếu xanh xao. Tôi luôn mặc một chiếc áo khoác dày, ngay cả khi trong nhà đang bật máy sưởi. Một trong những căn bệnh mà tôi mắc phải đó là hội chứng tăng sản tuyến vú mức độ nghiêm trọng. Sau đó, tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Với kết quả này, tôi bị suy sụp tinh thần và hy vọng về một cuộc sống hạnh phúc đã tan vỡ.

Một ngày kia, một đồng nghiệp cho tôi mượn hai cuộn băng các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Cô ấy khuyên tôi nên nghe thử xem liệu tôi có duyên phận hay không. Tôi không hiểu ý của cô ấy nhưng chỉ sau 10 phút nghe giảng tôi đã cảm thấy thoải mái và ấm áp.

Sư phụ giảng:

“Vậy Phật Pháp là gì? Đặc tính căn bản nhất trong vũ trụ này là Chân Thiện Nhẫn” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi nghe được câu này, trong lòng tôi cảm thấy chấn động, tôi nghĩ: “Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu mọi người đều chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn?“

Đồng nghiệp của tôi phải trả lại mấy cuộn băng cho chủ sở hữu trước khi tôi kịp nghe hết các bài giảng. Tôi kể cho cô ấy nghe cảm nhận của mình trong khi nghe các bài giảng và cô ấy khuyên tôi nên đến công viên cùng cô vào sáng hôm sau để học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi đến điểm luyện công ở công viên, tôi cảm nhận thấy có một trường năng lượng mạnh và toàn thân tôi cảm thấy ấm áp thoải mái giống hệt như lúc tôi nghe các bài giảng từ cuộn băng ngày trước đó, nhưng nó mạnh hơn.

Tôi nghĩ sẽ rất khó để có thể luyện được các bài công pháp khi đang mặc chiếc áo khoác dày nên tôi đã cởi nó ra, mặc dù sáng hôm đó thời tiết đang ở mức âm độ. Thật ngạc nhiên, tôi không cảm thấy lạnh trong trang phục mỏng manh. Phụ đạo viên đã vài lần khuyên tôi nên mặc áo khoác vào nhưng tôi khẳng định với cô ấy rằng tôi vẫn đang cảm thấy ấm.

Phụ đạo viên dạy tôi cả bốn bài công pháp đứng, tôi thấy các động tác đơn giản và dễ học. Tôi vẫn cảm thấy ấm áp khi về đến nhà và thầm nghĩ: “Môn tập này thật thần kỳ, Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt. Ông ấy giúp rất nhiều người mà lại không thu phí.” Khi nhận ra mình vừa trải nghiệm điều mà chỉ có thể mô tả như một phép màu, tôi đã khóc và cảm thấy vô cùng biết ơn.

Trong khi đang ăn trưa, mắt tôi nhìn thấy rất nhiều lọ hoa cắm rất nhiều bông hoa đẹp. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nghĩ đó là ảo giác, mặc dù tôi biết nó có liên quan đến Đại Pháp. Nó hệt như đang xem một thước phim, nhưng có vẻ thực.

Vào ngày thứ ba, thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ và không còn đau nhức hay khó chịu gì nữa. Lúc đó, tôi thậm chí còn không biết rằng còn có bài công pháp ngồi nữa. Tôi còn chưa đọc bất kỳ bài giảng Pháp nào của Sư phụ Lý, tuy nhiên Ngài đã tịnh hoá thân thể và loại bỏ tận gốc mọi bệnh tật của tôi.

Một sự lạc quan mà tôi chưa từng biết lớn lên trong tâm tôi và tôi đã có được một cái nhìn hoàn toàn mới về cuộc sống. Không lâu sau, tôi bắt đầu nghiêm túc học các bài giảng của Sư phụ. Cuộc sống của tôi mang một ý nghĩa hoàn toàn mới vì tôi đã hiểu mục đích thực sự của việc làm người là gì.

Bốn tháng sau khi bắt đầu tu luyện tôi đã được công ty xếp lịch cho đi kiểm tra sức khoẻ. Trong phòng ban của mình, tôi là người nhiều tuổi nhất, tuy nhiên kết quả kiểm tra của tôi lại tích cực nhất. Nhờ chiểu theo Chân–Thiện–Nhẫn trong mọi quan hệ với các đồng nghiệp, nên tôi đã được trao tặng danh hiệu “nhân viên ưu tú” trong nhiều năm liền.

Người thân và bạn bè của tôi chứng kiến những thay đổi về tâm tính và sức khoẻ của tôi; nhiều người cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Kết thúc bi thảm cho kỷ nguyên vàng

Pháp Luân Công được giới thiệu ra công chúng ở Trung Quốc vào năm 1992 tại Hội chợ Sức khỏe Đông Phương Bắc Kinh. Môn tu luyện từng được Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trao tặng danh hiệu “Minh Tinh Công Phái,” chỉ sau bảy năm đã có 70 đến 100 triệu người Trung Quốc thực hành môn tu luyện này.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công và những học viên thực hành môn tu luyện này. Ý định của Giang là xóa bỏ môn tu luyện này sau ba tháng. 20 năm sau, cuộc đàn áp vẫn tiếp diễn và cái giá phải trả là hạnh phúc của hàng chục triệu người dân Trung Quốc vô tội.

Cổ nhân có câu: “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo.” (Ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền) Sư phụ đã cứu mạng tôi! Mọi bệnh tật của tôi, ngay cả bệnh bạch cầu, đều đã biến mất, tâm tính cũng đang thăng hoa. Làm thế nào tôi có thể báo đáp Sư phụ điều mà Ngài đã làm cho tôi? Nhưng đột nhiên cuộc đàn áp toàn quốc này lại xảy ra và tôi được cho biết rằng tôi không thể tu luyện Đại Pháp, môn tu luyện đã cứu sống tôi.

Qua chiến dịch đàn áp, tất cả người dân khắp Trung Quốc đều bị ngập trong những lời dối trá độc hại do ĐCSTQ ngụy tạo để đưa dư luận đối nghịch với Đại Pháp. Tôi đã sử dụng thời gian nghỉ phép của mình để đến Quảng trường Thiên An Môn và nói cho mọi người biết sự thật rằng: Pháp Luân Đại Pháp hảo!

Khi đến quảng trường, cảnh sát đã lục soát túi của tôi và tìm thấy một băng-rôn có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Tôi bị kéo vào một chiếc xe cảnh sát và bị đưa đến một đồn cảnh sát ở gần đó. Sau đó, có người ở nơi làm việc của tôi đã đến và đưa tôi quay lại quê nhà. Tôi bị đưa vào một trung tâm tẩy não, ở đó họ cố gắng ép buộc tôi phải tố cáo Sư phụ Lý và Đại Pháp. Tôi bị đuổi việc và không còn thu nhập để phụ giúp gia đình nữa.

Các lính canh ở trung tâm tẩy não đã dùng rất nhiều loại hình tra tấn khác nhau để cố gắng “chuyển hoá” tôi. Tôi kể cho họ nghe về những lợi ích mà tôi đã nhận được thông qua tu luyện Đại Pháp và rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tín tâm của mình vào Sư phụ Lý và Đại Pháp.

Một lính canh nói chuyện với tôi về việc mọi người đã xem thường cậu ta như thế nào. Tôi nói chuyện với cậu ta như một người mẹ nói chuyện với con trai mình, dần dần dạy cậu ta trở thành một người tốt. Sau đó cậu ta bảo tôi rằng: “Chưa từng có ai đối xử tốt với cháu như vậy.” Sau khi cậu ta minh bạch chân tướng về Đại Pháp và phân biệt được tốt xấu, cậu ta đã chủ động đứng canh trong khi các học viên chúng tôi luyện công.

Có một lính canh 18 tuổi thường hay mượn tiền của các học viên nhưng không bao giờ trả. Khi cô bé hỏi mượn tiền tôi, tôi đã nói: “Nếu cháu thực sự cần tiền, cô sẽ có thể cho cháu mượn một ít và cháu có thể trả lại cô sau. Nếu cháu không trả lại cho cô, thì cũng không sao nhưng để cô nói cho cháu nghe nguyên lý ‘bất thất bất đắc.’ Nếu cháu mượn tiền mà không trả, cháu sẽ bị mất đức. Nếu không có đức, cháu sẽ không thể có phúc báo. Cô nói cho cháu nghe điều này vì cô quan tâm đến cháu. Nên hãy giữ đức của mình. Một khi đã mất thì sẽ rất khó để lấy lại.”

Cô bé hiểu ra được chân lý này và đã trả lại tiền mà mình đã mượn từ những học viên khác. Khi tôi được thả, cô bé đã bỏ công việc làm lính canh và đến nhà tôi để cảm ơn vì đã giúp đỡ. Cô bé nói: “Dì ơi, nếu dì không bảo cho cháu nghe nguyên lý về đức, thì cháu đã làm hại những học viên Đại Pháp và kết cục là trở thành một người xấu.” Tôi đã dạy cho cô bé luyện các bài công pháp và chúng tôi đã giữ liên lạc với nhau kể từ đó.

Không lâu sau chuyến viếng thăm của cô bé, có hai cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi. Họ nói với tôi rằng họ được nơi làm việc trước đây của tôi yêu cầu “chuyển hoá” tôi. Tôi đã mời trà và gọt cho mỗi người họ một quả táo. Tôi nhìn họ và nói: “Các vị có mặt ở đây chính là duyên phận, chính là để minh bạch chân tướng về Đại Pháp. Nếu Pháp Luân Đại Pháp không bị đàn áp, các vị sẽ không đến đây để nói chuyện với tôi ngay cả khi tôi mời các vị tới.”

Một người trong số họ nói: “Bác có danh tiếng rất tốt tại nơi làm việc. Nếu bác viết một lá thư tuyên bố rằng mình sẽ không tu luyện môn này nữa, thì bác có thể đi làm lại.”

Tôi đã mỉm cười và nói: “Cháu là người biết luật. Vậy cháu có thể nói cho bác nghe xem bác đã vi phạm điều luật nào? Hiến pháp của chúng ta quy định rằng chúng ta có quyền tự do tín ngưỡng và có quyền khiếu nại. Bác tuân thủ theo Chân–Thiện–Nhẫn và luôn hành động theo luật pháp. Bác dùng những ngày nghỉ của mình để đi chứng thực Đại Pháp, điều bác đã làm là một việc tốt!

Giờ cháu đến và yêu cầu bác phải viết một lá thư nói xấu Sư phụ Lý, hứa sẽ ngừng tu luyện Đại Pháp? Cháu có thực sự nghĩ rằng điều này là hợp lý? Bác từng bị bệnh bạch cầu! Căn bệnh đã được chữa lành sau khi bác bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên Sư phụ của bác chưa từng yêu cầu bác phải trả một xu nào. Thử hỏi xem có ai khác trên thế giới này sẽ làm một việc như vậy? Bác sẽ không bao giờ phản bội lại Đại Pháp và Sư phụ của mình. Bác sẽ không viết lá thư đó ngay cả khi cháu cầm súng chĩa vào đầu bác. Tất cả các cháu đều biết câu ‘Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo.’ Sư phụ của bác đã cứu sống bác. Sao bác có thể phản bội Ngài được? Các cháu thấy có đúng không?“

Cả hai người họ mỉm cười và cuộc trò chuyện kết thúc một cách vui vẻ.

Khổ nạn lớn

Năm 2005, tôi cảm thấy mình có một khối u ở phần bụng dưới. Nó không ngăn cản được tôi tiếp tục làm ba việc, vì thế tôi không chú ý đến nó và vẫn tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người.

Vào một buổi chiều đầu năm 2006, khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài để tặng tài liệu giảng chân tướng thì đột nhiên khối u rơi ra từ nửa thân bên dưới. Nó không hoàn toàn dứt ra; có một cái gì đó trông giống như dây rốn vẫn còn giữ nó nối với thân thể tôi. Tôi giữ cục u trên tay và gọi cho chồng.

Chồng tôi nhanh đến và thấy tôi đang ngồi trên một vũng máu trước ảnh Sư phụ. Ông ấy lập tức gắn tai nghe vào tai tôi để tôi có thể nghe Sư phụ giảng Pháp. Ông ấy phát chính niệm nhưng máu vẫn tiếp tục chảy. Tôi cảm thấy đau đớn tột cùng và thấy các cơ quan nội tạng của mình như thể sắp rơi ra.

Chồng tôi đặt một cái chăn bông để lót bên dưới người tôi nhưng nó cũng đã nhanh thấm đẫm máu. Tôi nhờ ông dùng kéo để cắt phần mô liên kết nhưng ông không dám làm. Tôi đã cầu xin Sư phụ cứu tôi.

Chồng tôi bắt đầu hoảng sợ và nói rằng ông sẽ gọi cho bác sĩ. Sau đó ông nói rằng ông sẽ gọi cho con trai của chúng tôi. Tôi rất bình tĩnh và nói với ông rằng: “Tôi chỉ làm theo Sư phụ và Pháp. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu tôi. Tôi đã phó thác sinh mệnh của mình cho Sư phụ và tôi sẽ không rời bỏ thân người này.” Tôi biết rằng có rất nhiều người đang đợi tôi giúp họ minh bạch chân tướng. Có Sư phụ có Pháp ở đây, có gì phải sợ? Tôi có Sư phụ quản và sẽ không sao.

Bất chợt hai chữ “lưỡi dao” hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhờ chồng tôi đưa ngay cho tôi một con dao sắc. Tôi cảm tạ Sư phụ và cầu xin Ngài cứu tôi khi tôi cắt khối u khỏi sợi mô liên kết của nó.

Khi con trai tôi đi làm về và gặp tình huống này, cháu đã ngồi xuống sàn và phát chính niệm. Tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn và muốn được ăn tối. Con trai tôi nói: “Con nghĩ là mẹ sẽ ổn thôi.”

Sáng hôm sau, tôi đã có thể ngồi dậy và luyện công cùng gia đình. Sau khi luyện công xong, tôi đã cân khối u và thấy nó nặng 1,2kg.

Tôi biết chính Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi bờ vực tử thần. Cảm ân Sư phụ, tôi đã khóc mà không cầm được nước mắt. Từ bi của Sư phụ, đệ tử không biết dùng ngôn từ nào để biểu đạt. Đệ tử chỉ có thể làm tốt ba việc, tu tốt bản thân và cứu thêm nhiều người để báo đáp ân Sư. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/18/382863.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/5/177939.html

Đăng ngày 16-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share