Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-3-2019] Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta đều nhận thức được tầm quan trọng của việc cân bằng tốt các mối quan hệ gia đình.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Người trong nhà, chư vị có thể bảo họ tu luyện là tốt nhất; họ không thể tu luyện thì chư vị cũng nên để họ làm một sinh mệnh mà [sẽ] được cứu, ít nhất làm một người tốt, họ mới có thể đắc phúc báo.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)

Cháu ngoại tu luyện Đại Pháp

Sau khi tôi và vợ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con gái chúng tôi cũng đã quyết định bước vào tu luyện vào năm 2000. Con gái nhờ chúng tôi chăm sóc cháu ngoại gần 1 tuổi. Việc đó không hề dễ dàng, bởi đứa bé ốm yếu và bệnh tật. Chúng tôi đồng ý giữ bé, bởi học viên chúng ta nên nghĩ cho người khác, và có thể đứa bé có mối quan hệ tiền duyên với chúng tôi.

Cháu trai của tôi học thuộc Hồng Ngâm khi bé được 4 tuổi. Cháu bắt đầu tu luyện thực sự khi cháu được 5 tuổi.

Khi học lớp một, cháu trải qua một quan nghiệp bệnh khá lớn, cháu bị sốt cao nguy hiểm trong khoảng bốn ngày. Cháu ngủ li bì suốt ngày. Vợ chồng tôi và một học viên khác, ngồi kế bên cháu và phát chính niệm, học Pháp, và hướng nội tìm chấp trước suốt cả đêm. Chúng tôi để ý thấy chúng tôi có tâm sợ hãi, bao gồm cả việc sợ bị chỉ trích từ cha của cháu.

Sư phụ giảng:

“Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường, là việc mà người tu luyện nhất định phải đối diện, là nhân tâm lớn nhất mà người tu luyện cần phải bỏ.” (Học Pháp cho tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Chúng tôi nhận ra các tâm chấp trước của bản thân, và với sự giúp đỡ của Sư phụ, cháu trai của tôi đã hồi phục khỏi nghiệp bệnh cùng thời điểm cha cháu về nhà.

Khi cháu trai học lớp ba, vợ tôi bị giam giữ phi pháp tại đồn công an địa phương vì đã nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đưa cháu đi theo đến đồn công an, yêu cầu họ thả vợ tôi.

Một cảnh sát lớn tiếng quát: “Ngay cả một đứa bé như thế này mà các ông cũng dạy nó luyện [Pháp Luân Công]!“” Tôi nói: “Cậu thực sự không hiểu chuyện rồi! Chúng tôi là ông bà ngoại của cháu. Sao chúng tôi có thể dạy cháu làm điều xấu chứ? Môn tu luyện này ích lợi cho chúng tôi, và không gây hại cho ai cả.” Viên cảnh sát không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó vợ tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức, và tôi đưa cháu theo khi đến thăm bà ấy hai lần. Đứa bé này rất kiên cường và không bao giờ khóc. Trước khi rời đi, cháu đưa bàn tay nhỏ bé lên vẫy chào tạm biệt bà của cháu.

Con rể thay đổi thái độ

Con rể của tôi không thể lý giải được việc vợ tôi bị giam cầm. Cháu cố dùng nhiều cách để buộc con gái tôi từ bỏ tín ngưỡng. Cháu quỳ gối và cầu xin con gái tôi, than khóc, và đe dọa giết vợ cháu, và cũng dọa ly dị. Cháu gọi điện cho tôi và yêu cầu giao đứa bé lại cho cháu.

Tôi bảo con gái giữ bình tĩnh, hướng nội, và phát chính niệm và sau đó con rể tôi đã bình tĩnh lại. Tôi luôn tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Pháp, và không bao giờ ngăn cháu trai học Pháp và luyện công.

Con rể của tôi đã chứng kiến sự thiện lương và tấm lòng rộng mở của các học viên. Dần dần, cháu đã thay đổi thái độ. Cháu đến trại lao động cưỡng bức để thăm vợ tôi. Cháu bắt đầu nhận thức Đại Pháp và đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Cháu cũng đem theo bùa hộ mệnh Đại Pháp trong ví của cháu.

Con trai tôi và gia đình cháu bắt đầu tu luyện Đại Pháp

Con trai tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1999. Cha vợ của cháu tin vào tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ và không thể tiếp nhận chân tướng Đại Pháp. Vợ của cháu cũng không hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp nhiều lắm. Mẹ vợ của cháu mắc nhiều loại bệnh và trong nhà còn thờ phụng một tượng Bồ Tát . Mặc dù bà ấy lúc nào cũng dâng hương trước bức tượng, nhưng bệnh của bà ấy vẫn không khỏi.

Vợ chồng tôi nhận ra Sư phụ đã sắp xếp cho chúng tôi hình thành một chỉnh thể tu luyện nhỏ bao gồm những người này. Con trai tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho mẹ vợ và thuyết phục bà ấy bỏ tượng Bồ Tát, đưa sách Chuyển Pháp Luân cho bà ấy và dạy bà ấy luyện công. Sau hai tháng tu luyện Đại Pháp, mẹ vợ của cháu đã hồi phục khỏi mọi bệnh tật. Con trai tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng sâu hơn cho vợ và cha vợ của cháu, và họ cũng bắt đầu tu luyện.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Con dâu của tôi sinh được một bé gái. Khi đứa bé được 1 tuổi, cháu bị viêm phổi. Cháu bị ho, nôn mửa, và bị sốt cao.

Vợ chồng tôi, con trai, con dâu, và bà thông gia cùng nhau chăm sóc đứa bé. Chúng tôi học Pháp nửa tiếng, phát chính niệm nửa tiếng, và cứ liên tục lặp lại quy trình này.

Gần sáng, cháu gái của tôi ra nhiều mồ hôi, và ngừng thở hổn hển. Cơn sốt biến mất. Cháu uống một ít nước, sau đó phục hồi. Chúng tôi đã trải nghiệm uy lực của Đại Pháp.

Trong những năm qua, chúng tôi cũng chăm sóc cho cháu gái. Một số đồng tu nói rằng chúng tôi đã quá chấp trước vào tình cảm gia đình. Họ nói rằng làm ba việc mỗi ngày đã khiến chúng tôi đủ bận rộn, vậy mà chúng tôi vẫn còn nấu ăn cho bọn trẻ, là điều họ nghĩ không phù hợp với Pháp. Một học viên nói: “Tình là thứ khó dứt bỏ trong tu luyện.”

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Dựa trên Pháp mà Sư phụ giảng, chúng tôi nhận ra gia đình chúng tôi không phải là một gia đình thông thường – đó là một nhóm các đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi hạ xuống thế gian không phải vì để làm người, mà là để trợ Sư chính Pháp. Chúng tôi đóng những vai trò khác nhau trong gia đình để đảm trách những nhiệm vụ khác nhau, và không nên có tâm vị tư, ích kỷ. Cân bằng tốt mối quan hệ gia đình là một phần trong tu luyện của chúng tôi.

Một gia đình các học viên Pháp Luân Đại Pháp hòa thuận

Trong nhiều gia đình, con dâu thường có mối quan hệ căng thẳng với mẹ chồng. Nhà chúng tôi thì ngược lại. Con dâu thường hay khen vợ tôi với đồng nghiệp, họ hàng, và bạn bè của cháu. Chúng tôi là một gia đình hòa ái.

Các học viên khác đến nhà tôi, nhà con trai tôi, và nhà bà thông gia để học Pháp, luyện công, sản xuất tài liệu Đại Pháp, hoặc làm các hạng mục Đại Pháp khác, và luôn bình an vô sự. Người thân và bạn bè của chúng tôi đã nghe chúng tôi giảng chân tướng Đại Pháp và thoái ĐCSTQ.

Các thành viên trong gia đình chúng tôi học Pháp vào buổi sáng và ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp vào buổi chiều. Họ hàng của chúng tôi hiểu và ủng hộ chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và họ không bao giờ làm phiền chúng tôi.

Trải qua 20 năm thăng trầm trong tu luyện, những ngôn từ và hành xử của chúng tôi đã được quy chính lại nhờ Pháp và hoàn cảnh gia đình chúng tôi hòa thuận là nhờ trí huệ của Đại Pháp. Có Pháp trong tâm và nghĩ cho người khác, chúng tôi không trì hoãn trong bất kể việc gì. Giúp người nhà đắc Pháp và giúp chúng sinh liễu giải chân tướng Đại Pháp là sứ mệnh của chúng tôi.

Như Sư phụ giảng:

“Khi chư vị biến đổi thần tình trở thành tươi tỉnh thảnh thơi, tấm lòng rộng mở, lạc quan, thì chư vị phát hiện rằng hoàn cảnh chung quanh cũng khác rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Cân bằng tốt các mối quan hệ gia đình đã đem đến cho chúng tôi hạnh phúc ngập tràn. Chính Đại Pháp đã ban cho chúng tôi trí huệ. Trong quá trình chúng tôi đề cao như một chỉnh thể, chúng tôi đã cảm nhận sâu sắc sức mạnh vĩ đại của từ bi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/16/383937.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/3/176707.html

Đăng ngày 14-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share