Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2009] Trong năm vừa qua tôi đã thực sự ngộ ra rằng sau khi hình thành các nhóm học Pháp, chúng ta có thể phối hợp chỉnh thể với nhau tốt hơn, đề cao bản thân nhanh chóng và làm ba việc tốt hơn. Dưới đây là một ví dụ.
Vài tháng trước, một học viên lớn tuổi tại nhóm học Pháp của chúng tôi và con gái của bà, học viên L, đã bị công an An ninh Quốc gia trong vùng bắt giữ trong khi giảng chân tướng và sản xuất tài liệu Pháp Luân Công. Nhờ có tín tâm vào Sư phụ và Pháp, và nền tảng tu luyện vững chắc, học viên lớn tuổi đã sớm rời khỏi đồn công an. Nhưng cô con gái L vẫn bị giam giữ tại trại tạm giam địa phương.
Dưới đây là cách mà nhóm học Pháp của chúng tôi đã làm để phản bức hại và những thể ngộ của cá nhân tôi.
Khi hay tin các học viên bị bắt, tôi đã lập tức phơi bày tội ác của tà ác trên trang web Minh Huệ. Đồng thời, tôi đã chia sẻ những nhận thức của mình với các đồng tu dựa trên Pháp. Các học viên đều tin rằng đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể và việc của bạn cũng là việc của mình. Chúng tôi cần phải giải cứu học viên L và giải thể sự bức hại. Đây là trách nhiệm của chúng tôi.
Học viên D trong nhóm học Pháp của chúng tôi đề nghị rằng chúng tôi nên phối hợp với đồng tu cao niên để thuê một luật sư để bào chữa vô tội, và giúp chúng tôi giảng chân tướng hiệu quả hơn với công chúng cũng như những người trong hệ thống tư pháp. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi không dựa vào luật sư để giải thể bức hại cho mình, mà là để giúp anh ấy và những người khác minh bạch chân tướng. Khi họ bảo vệ chúng ta, họ cũng đang lựa chọn tương lai tốt nhất cho mình.
Học viên cao niên đã làm rất tốt. Trong một thời gian rất ngắn, bà đã tới hầu hết các công ty luật trong vùng và giúp họ nhận thức về cuộc bức hại. Trong khi đó, các học viên khác phát chính niệm, nhắm vào Đội An ninh Quốc gia, Viện kiểm sát và tòa án, những đối tượng mà đã tham gia vào cuộc bức hại các học viên. Đồng thời, chúng tôi gửi thư cho Đội An ninh Quốc gia khu vực sở tại, Viện kiểm sát và Tòa án.
Chúng tôi đã phơi bày tội ác của ĐCSTQ trên trang web Minh Huệ. Học viên D đã soạn nhiều tài liệu giảng chân tướng để vạch trần cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Học viên L và chúng tôi phát những tài liệu này trong vùng. Khi học viên cao niên đến trại tạm giam để yêu cầu thả học viên L, viên công an phụ trách vụ việc đã tránh gặp mặt bà hoặc đẩy trách nhiệm cho người khác. Thái độ của họ không còn quá tự tin hay ngang ngược nữa.
2. Hướng nội tìm, buông bỏ tâm sợ hãi và đảm nhận trách nhiệm
Sau khi học viên L bị bắt và bị bức hại, chúng tôi nhận ra rằng nhóm học Pháp chúng tôi đã có sơ hở và bị tà ác lợi dụng. Chúng tôi hướng nội và tìm những chấp trước và sơ hở của mình. Cá nhân tôi nhận ra rằng mình có nhiều vấn đề về tâm tính, một vài thứ trong đó rất nghiêm trọng.
Học viên L đã nhiều lần chỉ ra rằng tôi có tâm coi thường người khác. Trong thâm tâm tôi đã không thừa nhận điều đó. Thay vào đó, tôi thấy rằng học viên L có một số thành kiến đối với tôi. Trước đây khi tôi dạy cho học viên L một số kỹ năng kỹ thuật, tôi đã thiếu kiên nhẫn vì cô ấy tiếp thu hơi chậm. Sự thiếu kiên nhẫn của tôi khiến cô ấy bất bình và hai chúng tôi đã nảy sinh một số bất đồng.
Tôi hướng nội và thấy rằng mình thực sự có tâm coi thường người khác. Tôi nhận thấy học viên L không chú ý đến diện mạo của mình, làm mọi việc chậm chạp và không tập trung khi tôi dạy cô ấy các kỹ năng kỹ thuật. Trong khi tôi đang hướng dẫn cho cô ấy thì cô ấy lại tán chuyện với các học viên khác, điều đó khiến tôi cảm thấy không được tôn trọng.
Kể từ đó, khi cần phối hợp với cô ấy, tôi đều cảm thấy không tốt. Vô tình tôi đã thể hiện điều này và cô ấy đã cảm nhận được. Khi học viên L cần loại bỏ một chấp trước, tôi đã chỉ ra cho cô ấy. Tuy nhiên, tôi đã buộc tội cô ấy theo cách của người thường, thay vì từ bi chỉ ra điều đó. Dần dần, sự khác biệt giữa chúng tôi ngày càng sâu sắc và gián cách của chúng tôi ngày càng lớn. Mặc dù tôi đã cố gắng giữ hòa khí trên bề mặt, nhưng tâm của tôi đã bị xáo động. Tôi thực sự đã đi chệch khỏi con đường tu luyện chân chính là thực tu và hướng nội. Tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng, mà không nhận ra điều đó.
Vì tôi không hướng nội và tu luyện bản thân, tôi cũng gia tăng các tâm oán hận và tật đố. Tôi luôn cảm thấy rằng những việc học viên L đã làm là sai còn tôi làm là đúng. Khi nghe nói học viên L bị bắt và bức hại, thậm chí có một ý niệm lóe lên trong đầu tôi lúc đó: “Tôi đã có thiện ý nhắc nhở cô chú ý đến an toàn. Bây giờ hãy nhìn vào những gì đã xảy ra đối với cô, là do cô không lắng nghe tôi.” Khi một học viên chịu khổ nạn, trong tâm tôi vẫn cố gắng chứng minh là mình đúng. Điều đó thậm chí còn tệ hơn phản ứng của một người thường, thực sự xấu hổ và ích kỷ.
Bây giờ tôi nhận ra tâm coi thường người khác của mình, vốn đã được học viên L chỉ ra, thực ra là một kiểu chứng thực bản thân. Nó bắt nguồn từ bản chất căn bản của cựu vũ trụ, là vị tư. Trên bề mặt, nó có biểu hiện là tôi luôn sử dụng các quan niệm của mình để đánh giá người khác, xem mình là hoàn hảo và bảo vệ bản thân bằng bất cứ giá nào. Nếu các học viên không buông bỏ vị tư, làm sao chúng ta có thể cứu độ chúng sinh và phối hợp với nhau như một chỉnh thể? Tôi quyết định tống khứ chấp trước này.
Sau khi học viên D đề nghị thuê luật sư, tất cả các học viên trong nhóm học Pháp đều giúp đỡ. Học viên D lặng lẽ trả tất cả các khoản phí luật sư, tìm và giảng chân tướng cho họ.
Tôi cũng điều chỉnh tâm thái của mình và nhận trách nhiệm truyền tin tức ra bên ngoài. Tôi đã cập nhật tiến trình bào chữa của luật sư, phơi bày thông tin các quan chức và cơ quan chính phủ liên quan lên mạng, cung cấp thông tin cho các học viên để phát chính niệm, và gửi đi các tài liệu giảng chân tướng.
Tôi có thể nhớ lại rằng một ngày, tôi đã tới nhà của học viên cao niên ba lần để xác nhận một số thông tin sẽ được công bố trên mạng. Đó là vào giữa mùa hè và rất nóng. Tôi cũng lo lắng rằng công an đang theo dõi nhà bà, vì một số học viên đã cảnh báo tôi về khả năng đó.
Tôi đã lo lắng và có chút sợ hãi, vì vậy tôi bắt đầu nhẩm bài thơ của Sư phụ “Phạ Xá?” trong Hồng Ngâm II để khích lệ bản thân và tăng cường chính niệm. Trong khoảng thời gian đó, tôi dần dần buông bỏ chấp trước sợ hãi. Cũng trong thời gian này, tôi đã đến nhà của học viên cao niên gần như một lần một ngày để có được thông tin mới nhất.
3. Đề cao chỉnh thể
Một lần khi tôi tới nhà học viên cao niên để thảo luận với bà một số việc. Bà nói với tôi rằng: “Cuộc bức hại nghiêm trọng này đã xảy ra với gia đình tôi. Có điều gì không đúng sao? Cô có thể giúp tôi tìm xem liệu có bất kỳ sở hở nào trong tâm tính của tôi không? “Tôi nói với bà ấy rằng bà có một chấp trước mạnh mẽ vào con cái, trước đây tôi đã chỉ ra điều đó cho bà.
Học viên cao niên này đã vay gần 100.000 Nhân dân tệ từ hai học viên khác cho con trai bà (là người không tu luyện) để làm kinh doanh, nhưng con trai bà không minh bạch về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Đôi khi anh ấy có thái độ không tốt đối với các học viên đến nhà bà. Thậm chí anh ta còn không cho phép họ vào nhà. Tôi cảm thấy rằng học viên cao niên này hẳn đã chịu áp lực to lớn vì nợ quá nhiều và đã bị can nhiễu nghiêm trọng bởi việc này. Có phải vụ bắt giữ này là do chấp trước vào tình của bà với con cái hay không? Có phải đó là một trong những lý do chính khiến tà ác tìm ra một cái cớ để bức hại gia đình bà?
Khi tôi nói với bà về những suy nghĩ của mình, tôi cảm thấy rằng đó là sự giúp đỡ rất chân thành, nhưng ngay lập tức học viên cao niên đã phản ứng lại sau khi nghe tôi nói. Bà nói: “Có lẽ tôi nên chấp nhận mình chỉ có thể tu luyện được đến đây.” Một lúc sau, bà lại nói: “Nếu không thể viên mãn, có lẽ tôi nên chấp nhận làm một người thường. Sao cũng được!” Tôi cảm thấy bà không vui và rất không hài lòng với mình. Khi tôi rời đi, bà nói: “Tôi sẽ chiến đấu đến cùng.”
Tôi đã không biết mình đã đi xuống cầu thang nhà bà như thế nào, vì trong tâm chứa đầy những lời bà vừa nói. Tôi sững sờ đạp xe trở về nhà. Sau khi về tới nhà, tôi không thể luyện công và không thể tĩnh tâm học Pháp. Tôi nghĩ: “Bà ấy nói thế có nghĩa là sao? Bà muốn tranh đấu với ai? Chỉ có bà ấy và mình trong phòng. Những lời nói đó chắc hẳn đã nhắm vào mình rồi. Mình đã mạo hiểm vì sự an toàn của bản thân để giúp bà ấy, và đây là lời cảm ơn mà mình nhận được ư?” Đầu óc tôi nhốn nháo và tôi đã không thể ngủ được đêm đó.” Sự bất bình và quan niệm người thường của tôi đã nổi lên bề mặt.
Một vài ngày sau, tôi đã tham gia nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm của mình với các đồng tu. Tôi nhận ra rằng một học viên Đại Pháp không nên bị can nhiễu bởi những lời nói, và tâm tính của tôi cách quá xa so với yêu cầu của Sư phụ đối với chúng ta. Chỉ một vài từ có thể khiến tâm tôi xáo trộn. Đó chỉ là những gì mà tà ác muốn nhìn thấy, và đó là can nhiễu ngăn chúng ta giải cứu Học viên L. Tôi không thể rơi vào bẫy của cựu thế lực. Tôi nên đặt việc chứng thực Pháp và giải cứu học viên lên hàng đầu. Tôi không thể để tà ác phá hủy những nỗ lực của nhóm học Pháp chúng tôi trong việc giải cứu đồng tu như một chỉnh thể.
Quan trọng hơn, đó không phải ngẫu nhiên mà học viên lớn tuổi đã nói những lời đó với tôi. Khi tĩnh tâm và hướng nội, tôi thấy rằng mình thiếu từ bi. Tôi không thể nhẫn và luôn nhìn vào những thiếu sót của người khác. Tôi không thể nhìn thấy ưu điểm của họ. Vì vậy, khi chỉ ra những sơ hở của các học viên khác, tôi cũng thường đưa ra những lời cáo buộc và phàn nàn, điều đó không mang lại cho học viên cao niên ấy bất kỳ sự tốt đẹp và ấm áp nào mà bà có thể cần trong khổ nạn. Nhưng tôi lại tự coi mình là “thẳng thắn” và “chân thật”.
Trong khi chia sẻ kinh nghiệm tại nhóm học Pháp, học viên cao niên cũng nhắc nhở tôi: “Trong Pháp, Sư phụ đã dạy chúng ta rằng ‘Chân’ cũng bao gồm ‘Chân-Thiện-Nhẫn’. Chân của chúng ta cũng nên có thiện và nhẫn.”
Bà đã đúng. Tôi nên học Pháp tốt hơn và hình thành cơ chế “lúc nào cũng hướng nội vô điều kiện” trong quá trình tu luyện trong tương lai. Tôi nên thấu hiểu và bao dung đối với các đồng tu, điều này cũng giúp tôi mở rộng tâm và cứu giúp nhiều chúng sinh hơn.
Sau đó, các học viên khác đã chia sẻ kinh nghiệm của họ với học viên cao niên, và bà cũng rất vui khi nhận ra những chấp trước và thiếu sót của mình. Bà cũng đề cập rằng hôm đó, bà đã bộc lộ ma tính và rằng bà cần phải chú ý đến việc tu luyện bản thân. Khi mọi người hướng nội, nhiều mâu thuẫn đã được giải quyết. Chúng tôi đã chính lại cách phối hợp cùng nhau, tiếp tục làm việc để giải cứu Học viên L và giảng chân tướng.
Sư phụ giảng:
“Từ nay trở đi chư vị sẽ là như thế, dẫu chư vị đúng hay không đúng, vấn đề [đúng-sai] ấy đối với một người tu luyện mà giảng là hoàn toàn không trọng yếu. Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])
Khi tôi đối chiếu những lời nói và hành động của mình với yêu cầu của Sư phụ đối với chúng ta, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 10 năm, nhưng vẫn không thể hướng nội một cách tự nhiên. Tâm chứng thực bản thân vẫn còn rất mạnh. Các chấp trước khác của tôi lúc mạnh lúc yếu, nhưng tôi đã không loại bỏ chúng từ gốc rễ. Thời gian Sư phụ kéo dài cho chúng ta tu luyện tinh tấn và cứu độ chúng sinh còn rất ngắn.
May mắn thay, tôi là thành viên của một nhóm học Pháp và tất cả chúng tôi có thể khích lệ lẫn nhau, kịp thời tìm ra vấn đề của mình và chính lại bản thân dựa trên Pháp. Tôi phải trân quý cơ hội cuối cùng của Chính Pháp, thực tu, hướng nội và cố gắng hết sức để làm tốt ba việc. Chỉ khi làm như vậy, tôi mới xứng đáng với kỳ vọng của chúng sinh và xứng đáng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trong Thời kỳ Chính Pháp
Trên đây là thể ngộ của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp. Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/16/212227.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/7/112885.html
Đăng ngày 05-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.