Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Đã 10 năm [tính đến năm 2009] kể từ khi trang web Minh Huệ được thành lập. Minh Huệ là nơi mà Sư phụ công bố các bài giảng của Ngài; Minh Huệ là sân giao lưu của các đệ tử [Đại Pháp] cả trong và ngoài Trung Quốc, là nơi để các học viên có thể chia sẻ cũng như trao đổi những thể ngộ và kinh nghiệm của mình trong tu luyện; Minh Huệ là hạng mục trọng điểm trên mạng [Internet] giúp chúng ta trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh; Minh Huệ đóng một vai trò không thể thay thế trong việc giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công đối với người dân thế giới. Ở Trung Quốc Đại lục, trong thời điểm đen tối nhất, Minh Huệ là ánh sáng dẫn đường cho các học viên chúng ta. Trong 10 năm qua, tôi đã hình thành một mối liên hệ chặt chẽ với Minh Huệ.

Minh Huệ công bố các bài giảng của Sư phụ chỉ dẫn chúng ta thoát mê

Tôi và chồng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1998, nhưng chúng tôi hiếm khi tham gia học Pháp chung ở địa phương và luyện công tập thể với lý do rằng chúng tôi có con nhỏ và bận việc nhà. Bây giờ nhìn lại, chúng tôi thực sự hối tiếc. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, chúng tôi gần như đã từ bỏ tu luyện, vì chúng tôi học Pháp chưa sâu và nhận thức Pháp chưa vững. Chúng tôi cũng không biết ĐCSTQ tà ác như thế nào. Chồng tôi từng mắc một căn bệnh rất nặng, và bác sĩ của anh ấy đã nói rằng anh chỉ còn có thể sống được vài tháng nữa. Chính Sư phụ từ bi của chúng ta đã cứu chúng tôi. Vào tháng 3 năm 2000, chúng tôi bắt đầu quay lại tu luyện Pháp Luân Công.

Thời điểm ấy, bầu trời luôn xám xịt; mặt trời trông giống như mặt trăng và thỉnh thoảng lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Tất cả các phương tiện truyền thông đều lan truyền lời dối trá và nhiều đồng tu đã bị bắt giữ bất hợp pháp. Chúng tôi không dám nói chuyện với các đồng tu khi chúng tôi gặp nhau trên phố.

Khi dịp Tết Nguyên đán năm 2000 đến gần, tôi đã lấy hết dũng khí để đến thăm một nữ học viên lớn tuổi. Tôi nghe nói rằng tám nhân viên từ Uỷ ban thành phố, Phòng 610, phòng an ninh và đồn cảnh sát địa phương đang theo dõi các hoạt động của bà ấy. Tuy nhiên, bà ấy kiên định với đức tin của mình và mạo hiểm sinh tử để giúp tìm một học viên có thể sao chép nhạc luyện công cho tôi. Bà ấy cho tôi xem một tờ giấy trên đó là bản viết tay bài thơ của Sư phụ “Tâm tự minh” (Hồng Ngâm II), bà nói rằng bài thơ đó do một học viên là sinh viên đại học gửi qua điện thoại. Cậu sinh viên đó nói rằng bài thơ được tải xuống từ trang web Minh Huệ. Giống như trong đêm tối thấy được ánh sáng, tôi nhớ ngay cái tên “Minh Huệ” và nghĩ rằng mình phải tìm cơ hội để truy cập trang web này, để có thể đọc các bài giảng của Sư phụ.

Lần đầu tiên truy cập Minh Huệ

Lúc đó tôi đã có máy tính xách tay riêng, nhưng tôi lại không biết cách sử dụng nó. Công ty của tôi đã sắp xếp cho nhân viên học cách sử dụng máy tính, nhưng tôi lại có tâm sợ hãi rất lớn. Tôi nghĩ rằng nếu tôi biết cách sử dụng máy tính, tất nhiên tôi sẽ truy cập thông tin về Đại Pháp trên đó và sẽ muốn sản xuất các tài liệu giảng chân tướng, và vì vậy sẽ bị bức hại khi làm việc này. Vì nỗi sợ này, tôi hiếm khi tham gia vào các buổi đào tạo học cách sử dụng máy tính tại nơi làm việc của mình.

Năm 2004, các điểm sản xuất tài liệu chính tại địa phương chúng tôi bị ĐCSTQ đóng cửa. Tôi nghĩ trách nhiệm của mình là gọi cho các đồng tu từ một thành phố khác và nhờ họ vạch trần thủ phạm của cuộc tấn công tà ác và hiểm độc này. Sau đó, tôi nhận ra rằng việc đó là để tôi tiếp cận với Minh Huệ, và tôi không nên chờ đợi cũng như dựa vào người khác nữa.

Chất lượng và thông số kỹ thuật trên máy tính xách tay của tôi không được tốt lắm, và tôi luôn cảm thấy khó khăn khi đăng nhập vào trang web. Cuối cùng, tôi cũng vào được Minh Huệ bằng cách sử dụng phần mềm Dynamic Net. Những gì tôi thấy trước mắt là trang chủ đơn giản và yên bình của Minh Huệ với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp minghui.ca” và hoa sen vàng. Tôi nín thở và nhìn chăm chú bức ảnh Sư phụ đang tĩnh quan, nước mắt tôi lăn dài trên khuôn mặt. Giống như một đứa trẻ bị lạc đường, cuối cùng tôi đã tìm được nhà của mình. Tôi đã tải xuống bài giảng mới nhất của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004”, nhưng sau đó tôi nghĩ, làm thế nào tôi có thể giúp các học viên khác có được một bản của bài giảng này? Vào thời điểm đó, có khoảng 30 học viên mà tôi biết đã bị bắt giữ và sự giám sát của ĐCSTQ đối với các học viên là rất gắt gao. Điều này khiến nhiều học viên bắt đầu dao động.

Tôi xuất niệm mạnh mẽ muốn giúp các học viên khác có được bài giảng của Sư phụ, và phát chính niệm. Tôi đã đến một cửa hàng để mua máy in phun mực nhỏ, nhưng tôi lại không thể cài đặt được phần mềm của nó. Sau khi đọc kỹ hướng dẫn của máy in một lần nữa, tôi thấy rằng nguyên nhân là nó yêu cầu một máy tính có bộ nhớ tối thiểu là 64MB. Máy tính xách tay của tôi đã lỗi thời và không đáp ứng được những yêu cầu này.

Tôi sẽ phải làm gì để có thể khắc phục vấn đề này? Tôi đứng trước ảnh của Sư phụ, hai tay hợp thập trước ngực và cầu xin Ngài giúp đỡ: “Sư phụ, xin hãy giúp con cài chiếc máy in này. Con cần nó để in các bài giảng mới!” Tôi đặt giấy vào trong máy in và nhấn nút “In.” Sau đó hai bản của bài kinh văn mới được in ra. Hai bản kinh văn đã nhanh chóng được lưu truyền giữa các đồng tu và rất mau truyền đến nhiều học viên. Dần dần, ngày càng nhiều học viên bắt đầu sản xuất tài liệu Đại Pháp. Ngay cả ĐCSTQ cũng không thể ngăn việc chúng tôi kết nối với Minh Huệ, Sư phụ và các đồng tu ở ngoài nước.

Lần đầu tiên gửi bài cho Minh Huệ

Khi đọc các bài viết từ Tuần báo Minh Huệ, tôi luôn đọc chúng rất nhanh và chưa bao giờ đọc lại nội dung. Tôi cũng cảm thấy mình có học thức cao và nghĩ rằng những bài viết đó thiếu tính văn chương.

Mùa hè năm 2006, tôi đã in hai bản các bài viết chọn lọc chia sẻ kinh nghiệm “Hồi tưởng những năm đầu Sư phụ truyền Pháp ở Trung Quốc.” Tôi đã gửi một bản cho một đồng tu và giữ một bản cho mình rồi đưa cho mẹ tôi đọc. Vì các chữ tương đối nhỏ nên mẹ tôi nhờ tôi đọc cho bà nghe. Lần này khi đọc cho bà, tôi phải đọc cẩn thận từng chữ một và [lúc đó] tôi đã rất chấn động. Tôi nhớ rất rõ rằng tập tài liệu ấy có hai trang bị lộn ngược và tôi định sửa lại sau khi đọc xong. Chỉ có điều, tôi đã rất ngạc nhiên rằng sau khi đọc xong, hai trang đó đã được sửa trong khi tập bài chia sẻ chưa rời khỏi tay tôi một phút nào.

Tôi nhận ra Sư phụ đang triển hiện thần tích cho tôi thấy, để tôi [có thể] thay đổi quan niệm người thường của mình. Khi nhìn lại, tôi có thể thấy rằng tư tưởng của mình đã bị học thuyết vô thần của ĐCSTQ đầu độc nặng và thể ngộ của tôi về tu Phật rất nông cạn. Tôi đã viết lại tình huống này ngay lập tức và gửi cho Minh Huệ. Tôi rất vui khi thấy bài viết được đăng hai ngày sau đó.

Với bài đăng này tôi cảm thấy tự tin hơn để viết thêm bài chia sẻ. Tôi đã viết một bài khác nói về công việc của bản thân và cách mà tôi đã chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để dạy học sinh của mình, kết quả là bọn trẻ đạt được tiến bộ lớn trong công việc của chúng. Chỉ trong hai ngày, bài chia sẻ đó đã được đăng lên Minh Huệ và cũng được đưa vào “mục đề xuất.” Khi cẩn thận đọc lại bài chia sẻ của mình, tôi thấy rằng biên tập viên đã có một vài điều chỉnh với cấu trúc bài viết của tôi để giúp người đọc dễ hiểu hơn, bài viết cũng thuần tịnh hơn và có thể chạm đến tâm của mọi người. Tôi thường rất tự hào về bản thân và là một người khá kiêu ngạo, nhưng khi tôi thấy những những gì mà các biên tập viên Minh Huệ đã chỉnh sửa, tôi tin rằng những thay đổi đó tốt hơn nhiều so với những gì nguyên gốc ban đầu mà tôi đã viết.

Thực hiện mong nguyện trở thành một phóng viên của Minh Huệ

Có rất nhiều câu chuyện cảm động từ các học viên xung quanh tôi. Tôi phỏng vấn họ, viết ra câu chuyện của họ và gửi chúng cho Minh Huệ.

Trong dịp Tết Trung thu, tôi đã đến thăm nhà của một đồng tu cùng một ít bánh và trái cây. Học viên này trước đây đã từng bị kết án bốn năm tù. Anh ấy sống trong một ngôi nhà cũ kỹ và đổ nát với người mẹ già tóc bạc trắng cùng một người vợ ốm yếu cần chăm sóc. Họ dựa vào lương hưu ít ỏi của người mẹ già và bán trứng để kiếm sống. Mặc dù họ gặp khó khăn và chỉ đủ tiền để duy trì cuộc sống, nhưng họ vẫn từ chối quà của tôi và học viên khác. Họ biết rằng cuộc đàn áp của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Công đã gây ra khó khăn riêng cho hầu hết các học viên.

Một đêm năm mới trong lớp tuyết rơi dày đặc, người mẹ già lảo đảo đi đến nhà của bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp luật để khiếu nại cho con trai ra tù. Tuy nhiên, tại nhà của vị bí thư, có rất nhiều người liên tục đến mang theo nhiều quà tặng. Người phụ nữ lớn tuổi này đã bị đẩy sang một bên và không ai chú ý đến bà. Bà cũng nhiều lần đến Phòng 610 để nói với các nhân viên cảnh sát ở đó rằng con trai bà là một công dân tốt, và chỉ làm những việc tốt kể từ khi anh tu luyện Pháp Luân Công. Bà yêu cầu họ nhanh chóng thả con trai bà ra. Vợ của học viên đó cũng bị đánh đến thâm tím cả người khi cô cố gắng bảo vệ chồng mình khỏi bị bắt. Sau khi anh bị cầm tù, cô mắc phải một căn bệnh rất nghiêm trọng, nhưng cô vẫn đến đồn cảnh sát địa phương và Phòng 610 để yêu cầu thả chồng mình. Nhiều lần cô đã ngất ở đó, nhưng các cảnh sát và nhân viên không hề giúp đỡ cô.

Tôi cũng phỏng vấn các học viên mà gần đây mới ra tù. Những học viên này trông vững vàng và mạnh mẽ hơn, khuôn mặt họ cũng rất bình hoà và điềm tĩnh. Nhưng vô số vết sẹo trên cơ thể họ đã tiết lộ sự tàn bạo và hung ác mà họ phải chịu đựng. Trong các cuộc phỏng vấn, họ đã nói về cách mà họ hướng nội và tìm ra những chấp trước của bản thân từ gốc rễ, cũng như lòng biết ơn vô hạn của họ đối với sự từ bi và bảo hộ của Sư phụ. Hơn nữa, họ cố gắng hết sức để trợ Sư Chính Pháp và làm tốt ba việc. Chính niệm chính hành của họ đã làm ĐCSTQ khiếp sợ.

Trong số các học viên tôi đã phỏng vấn, có cả học viên tu lâu và học viên mới, có rất nhiều điều thần kỳ đã xảy ra. Ví dụ, một học viên bị văng ra khỏi xe máy của mình xa hơn 30 mét lúc anh bị tai nạn, nhưng anh không hề bị thương. Một học viên khác đã khỏi bệnh ung thư giai đoạn cuối bằng cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Nhiều chúng sinh khác đã trải nghiệm sức khoẻ tốt hơn và gặp nhiều may mắn sau khi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi có học viên nào bị bức hại, chúng tôi sẽ sử dụng tất cả các phương thức có thể để tìm hiểu thông tin chính xác liên quan đến tình hình của anh ấy hay cô ấy, và phơi bày những kẻ bức hại trên Minh Huệ. Mục đích là để vạch trần những kẻ ác liên quan. Trong quá trình đó, tôi đã loại bỏ những quan niệm người thường như tâm nóng giận, oán hận, tranh đấu và hả hê khi thấy những người xấu bị quả báo. Thay vào đó, lòng từ bi của tôi ngày càng lớn hơn.

Một lần, tôi đã phỏng vấn một nữ học viên, cô ấy đã kể với tôi về việc cô đã bị bức hại như thế nào. Năm 2001, cô được một học viên đưa cho một vài tờ tài liệu chân tướng, về vụ tự thiêu giả mạo ở quảng trường Thiên An Môn. Khi cô bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát địa phương, họ đã cố gắng ép cô phải nói ra nơi cô lấy tài liệu và người mà cô định đưa cho họ. Cô không nói gì, và bị đánh bằng dùi cui của cảnh sát cho đến khi bất tỉnh. Cô vẫn còn những vết sẹo trên cơ thể. Chồng và anh trai cô đã đến thăm cô, nhưng họ không dám nói chuyện với cảnh sát và chỉ cố gắng thuyết phục cô nói với cảnh sát những gì họ cần biết. Nhưng học viên ấy thà chết còn hơn là đưa ra một cái tên cho cảnh sát. Cô thậm chí còn nói với chồng cách xử lý đám tang của chính mình.

Tôi đã đọc quá nhiều trường hợp các học viên bị bức hại, một số thậm chí còn tàn bạo hơn thế này. Nhưng tôi thấy câu chuyện của học viên này đặc biệt cảm động. Cô là một bác sĩ trong bệnh viện. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cô đã thay đổi rất nhiều về tính khí và cách cô đối xử với bệnh nhân. Cô bắt đầu đối xử nhẹ nhàng và chu đáo với tất cả bệnh nhân của mình, giống như họ là người thân của cô. Quan trọng hơn là cô chiểu theo các Pháp lý và nghe lời Sư phụ. Cô nhớ rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta cân nhắc đến người khác và từ chối tiết lộ thông tin cho cảnh sát, điều ấy sẽ khiến những người khác bị bức hại. Cô cũng tiếp xúc với hai cảnh sát. Sau đó, một trong số họ đã ngừng bức hại các học viên, nhưng viên cảnh sát kia tiếp tục thực hiện các hành vi tra tấn tà ác cho đến năm 2007.

Tôi chợt nhận ra rằng chúng ta phải làm theo những gì Sư phụ yêu cầu:

“Vạch trần cảnh sát tà ác và kẻ xấu, công bố ở xã hội những hành vi ác của họ, cách làm đó là có tác dụng làm những kẻ ác không còn lý tính kia phải kinh hãi vô cùng, đồng thời giảng chân tướng tại địa phương [của tà ác] cũng khiến cho dân chúng thấy rõ và nhận thức một cách trực tiếp được bức hại của tà ác, đồng thời cũng là biện pháp rất tốt để cứu độ dân chúng bị vu khống đầu độc và lừa dối. Hy vọng toàn thể đệ tử Đại Pháp cũng như học viên mới ở Trung Quốc đều làm thật tốt việc này.” (Vạch trần tà ác cho dân chúng ngay nơi tà ác sinh sống – Lời bình của Sư phụ)

ĐCSTQ thực sự sợ hãi khi bị phơi bày trước người dân. Khi chúng ta không lên tiếng trước việc tà ác bức hại chúng ta, điều này sẽ dẫn đến một bầu không khí bất chính mà tà ác có thể dễ dàng lợi dụng, và điều đó càng dẫn đến việc chúng ta liên tục bị bức hại.

Trên Minh Huệ có rất nhiều câu chuyện về các học viên đi ra ngoài để giảng chân tướng cho chúng sinh và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mình cần có một bước đột phá trong vấn đề này. Trong nhiều năm, vì sợ mất mặt, tôi luôn sợ bị từ chối hoặc chế giễu. Tôi biết rằng loại tư tưởng này không phải là của một học viên chân chính, vì vậy tôi quyết định cố gắng giảng chân tướng cho mọi người.

Một ngày nọ, khi tôi nói chuyện với một phụ nữ lớn tuổi về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, bà ấy nắm lấy tay tôi và lấy ra một cuốn sách nhỏ Chuyển Pháp Luân từ trong túi của bà. Tôi nghĩ: “Ồ, bà ấy cũng là một học viên!” Bà hào hứng nói với tôi rằng chồng bà đã phục hồi từ căn bệnh thập tử nhất sinh vì có nhận thức tích cực về Pháp. Tôi đã rất xúc động. Khi trở về nhà, tôi đã viết ra câu chuyện của bà. Khi đọc lại bài viết tôi đã xúc động rơi nước mắt bởi đức tin chân chính của người phụ nữ lớn tuổi đó đối với Đại Pháp. Con tôi rất ngạc nhiên và đã đọc bài viết đó, rồi nói: “Đó là một câu chuyện thần thoại phiên bản hiện đại.” Bài viết này đã nhanh chóng được đăng trên Minh Huệ và được chọn để đưa vào Tuần báo Minh Huệ.

Khi đọc Minh Huệ, tôi nhanh chóng tan chảy vào đó, cảm thấy như thể tôi thực sự đang quét sạch bụi bẩn của thế giới con người này. Hai năm trước, tôi ra tù lần thứ hai, cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao mình lại bị bức hại. Đó là vì tôi chưa đủ kiên định tín Sư tín Pháp, và đã cố gắng sử dụng những cách thức của người thường để bảo vệ bản thân khỏi bị bức hại. Ngoài ra, tôi đã không phối hợp tốt với các đồng tu của mình để hình thành một chỉnh thể. Ngay khi được thả ra, tôi đã mua một máy tính mới, cài đặt Internet tốc độ cao và tinh tấn làm những gì mà một học viên nên làm.

Vì tôi đã bị bức hại hai lần, chồng tôi sợ rằng tôi sẽ sử dụng máy tính cho công việc Đại Pháp. Anh sẽ mất bình tĩnh mỗi khi thấy tôi ngồi trước máy tính. Vì vậy, trong thời gian dài, tôi đã cố gắng tránh anh. Kể từ khi chúng tôi kết hôn, tôi luôn lắng nghe và xem trọng anh. Tôi đã lấy chồng làm cái cớ để không gánh vác trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tâm tôi thật dơ bẩn! Tôi quyết định mình không thể cứ như thế này mãi được. Tôi cần có trách nhiệm với bản thân và với chồng, không để anh ấy đứng về phía tà ác vì sợ hãi. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ và loại bỏ những nhân tố tà ác can nhiễu, điều khiển tư tưởng của anh và cứu độ anh.

Tôi bắt đầu làm mọi việc một cách đường đường chính chính. Khi anh ấy đến để xem những gì tôi đang làm, tôi sẽ chỉ cho anh và hỏi ý kiến của anh. Lúc đầu anh ấy vẫn rất tức giận và nói rằng tôi sẽ bị tống vào tù. Sau đó, anh chửi rủa tôi, đánh tôi và nóng nảy ném đồ đạc. Tôi không để tâm đến những gì anh làm và tiếp tục giảng chân tướng cho anh. Không lâu sau, anh không còn quan tâm đến việc tôi làm gì nữa. Sau đó, anh bắt đầu đọc những gì tôi viết và đưa ra những bình luận tích cực. Thông qua hành xử của mình, tôi đã tạo ra một môi trường gia đình tốt hơn và thái độ của anh đối với Đại Pháp đã xoay chuyển và trở nên rất tích cực.

Bây giờ, tôi không quan tâm đến những ngày nhạy cảm của ĐCSTQ. Tôi bình thản làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp nên làm.

ĐCSTQ thực sự sợ Minh Huệ

Lần đầu tiên bị bắt giữ là khi tôi đang treo biểu ngữ để phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Giám đốc Phòng 610 đã nói xấu Minh Huệ. Ông ta nói rằng trang web đó là giả và tôi đã bị lừa. Mặc dù thời điểm đó tôi chưa đọc Minh Huệ, tôi nói: “Nếu ông nói đó là giả, vậy hãy công khai cho mọi người xem những bài báo đăng trên đó là gì. Sau đó, họ có thể so sánh những gì được báo cáo với những gì đã xảy ra. Chẳng hạn như ai đó đã chết, họ chết như thế nào, và những gì mà các nhân viên an ninh nội địa đã làm với họ. Sau khi thực hiện một so sánh đơn giản, mọi người sẽ dễ dàng hiểu được sự thật hơn. Khi đó, ông không cần phải chi quá nhiều tiền để chặn Internet. Điều đó sẽ tránh được rất nhiều rắc rối!” Mặt ông giám đốc trở nên đỏ bừng, rồi tái mét, và ông ta cảm thấy chán nản.

Các lính canh nhà tù đã ra lệnh cho một số tù nhân bức thực tôi một cách tàn nhẫn và nói rất nhiều lời bất hảo với tôi. Tôi hỏi họ: “Ai bảo các bạn làm điều này? Hãy cho tôi biết tất cả tên của họ, và tôi sẽ báo cáo tất cả cho Minh Huệ!” Sự kiêu ngạo độc ác của họ ngay lập tức biến mất và tất nhiên họ không dám nói cho tôi biết tên.

Tôi từng nghe người bảo vệ của một trung tâm giam giữ phàn nàn với một số cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương: “Đừng đưa những học viên Pháp Luân Công đến đây. Trước khi họ đến, các đồng tu của họ bên ngoài Trung Quốc đã biết tên của chúng tôi và thường gọi [điện thoại] cho chúng tôi rồi.”

Khi một học viên bị bắt và đưa đến một nhà tù, vì phân phát tài liệu giảng chân tướng và khuyên mọi người thoái ĐCSTQ, ngay khi cô bước vào cửa trại tạm giam, cô đã nói to với các lính canh: “Các học viên Đại Pháp đến đây để cứu tất cả các bạn! Xin hãy nhanh chóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ! Xin hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Các bạn sẽ được cứu khi đại họa đến.” Ba ngày sau, học viên này rời đi với chính niệm tràn đầy và giữ một danh sách dài tên những người muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô đã khuyên mọi người mà cô gặp thoái ĐCSTQ. Buổi đêm khi trở về nhà, cô đến nhà của một lính canh, người đã bức hại cô trong trại tạm giam và giảng chân tướng cho tất cả các thành viên trong gia đình ông cũng như giúp họ thoái ĐCSTQ. Ngày hôm sau, cô tiếp tục phân phát tài liệu và giảng chân tướng.

Khi giám đốc Phòng 610 địa phương đột ngột qua đời mà không chẩn đoán ra bất kỳ bệnh nào, thị trưởng thành phố đã rất sợ hãi và nói: “Đừng để Pháp Luân Công biết tin này, nếu không họ sẽ báo cáo lên Internet và chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối.”

ĐCSTQ sợ mọi người truy cập trang web Minh Huệ và đã cố gắng ép buộc người dùng cài đặt phần mềm phong toả Internet, nhưng Minh Huệ của chúng ta chưa bao giờ bị chặn.

Các đồng tu, chúng ta hãy tăng cường chính niệm chính hành! Tất cả chúng ta nên ghé thăm và ủng hộ Minh Huệ. Chúng ta cần giúp Minh Huệ phát triển và khiến Minh Huệ khởi tác dụng tốt hơn nữa trong việc giúp chúng ta đề cao tâm tính và cứu độ chúng sinh.

Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cám ơn các bạn đồng tu!

Ngày 8 tháng 11 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/15/212222.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/12/113061.html

Đăng ngày 03-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share