Bài viết của Tu Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Sư phụ đã bảo hộ và dẫn dắt tôi từng bước trong hành trình tu luyện suốt hàng chục năm qua, dù đó là những lúc đang chịu bức hại tàn bạo hay vượt quan khảo nghiệm tâm tính.

Học cách hướng nội nếu chúng ta muốn chân tu

Năm 2001, cuộc bức hại diễn ra rất khốc liệt. Lúc đó, chúng tôi chưa thực sự thành thục, và đã không tu luyện tinh tấn. Chúng tôi không học Pháp nhiều và hiếm khi luyện công. Ngược lại, chúng tôi nảy sinh chấp trước mạnh mẽ mong cuộc bức hại sẽ nhanh chóng kết thúc. Chúng tôi đã làm các việc bằng quan niệm người thường, để sơ hở cho tà ác lợi dụng. Nhiều học viên đã bị bức hại nghiêm trọng. Chồng tôi và tôi bị bắt cùng một lúc, và nhà của chúng tôi bị lục soát. Con của chúng tôi phải lang thang ngoài đường vài ngày trước khi có thể về đến nhà bà ngoại ở quê.

Khi phải đối mặt với bức hại tàn bạo, những đe dọa từ các quan chức, bị còng tay và cùm chân, tôi liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Thế gian Đại La Hán
Thần quỷ cụ thập phân”
(Uy đức, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại La Hán tại thế gian (cõi người)
Thần và quỷ mười phần đều phải nể sợ (ý nói nể sợ nhiều)”

Và đoạn Pháp Sư phụ đã giảng:

“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp, cớ sao trong khi chịu bức hại lại phải sợ bè lũ tà ác? Điểm chốt là có tâm chấp trước, nếu không, không phải chịu đựng một cách tiêu cực, [mà trái lại] thời khắc nào cũng dùng chính niệm mà đối mặt kẻ ác. Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Chúng tôi đã không bị khuất phục hay đe dọa trước tà ác, mà vẫn giữ vững sự tôn nghiêm của một đệ tử Đại Pháp chân chính. Chúng tôi chưa bao giờ oán hận bất cứ ai, mặc dù khổ nạn chúng tôi phải đối diện là không thể tưởng tượng được; thay vào đó, chúng tôi kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, vứt bỏ nhân tâm và hành xử bằng chính niệm. Chúng tôi duy hộ Đại Pháp và bảo vệ các đồng tu bằng quyết tâm vững chắc; triển hiện ra phong thái không sợ hãi và lòng vị tha của các học viên Đại Pháp.

Chồng tôi và tôi bị giam giữ ở hai khu vực khác nhau và liên tục bị thẩm vấn. Mỗi lần tra hỏi, chúng tôi phải chịu tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần; nhưng có một điều, các cảnh sát không thể lấy được bất cứ thông tin nào từ chúng tôi về các học viên khác. Một lần, một cảnh sát đã rất tức giận khi cố gắng hủy hoại ý chí của chúng tôi và nói: “Nếu cô vẫn không chịu khai, chúng tôi sẽ giết cô! Ngày nay, muốn giết một học viên Pháp Luân Công dễ như giết một con kiến! Không ai quan tâm đến sống chết của cô đâu!” Viên cảnh sát tiếp tục nói: “Thật ra, cô có thừa nhận hay không cũng không quan trọng vì chúng tôi có những chứng cứ từ những người khác, điều đó cũng đủ để cho cô vào tù!”

Trong khi bị giam tại trại tạm giam, tôi đã gặp một học viên trẻ ở khu vực chúng tôi bị thương nặng do bị tra tấn. Cô rất kiên định và không bao giờ phản bội bất kỳ học viên nào. Cô nói với chúng tôi: “Cảnh sát đang tìm kiếm chứng cứ để buộc tội chị, vì vậy họ buộc tôi phải giả lời khai cáo buộc chị. Tôi đã từ chối và họ bắt đầu tra tấn tôi. Sau khi tôi bất tỉnh, họ đã đưa tôi đến bệnh viện truyền tĩnh mạch trong vài ngày. Sau đó, họ đưa tôi về trại giam.” Cô ấy cũng cho biết cảnh sát đang bắt giữ các học viên ở rất nhiều nơi, việc này tạo nên rất nhiều nỗi sợ hãi. Một số học viên tin vào lời nói dối của cảnh sát và hợp tác với họ để truyền rộng những tin đồn về chúng tôi.

Mặc dù trong tâm cảm thấy đau đớn, nhưng tôi đã cố gắng trấn tĩnh, tham gia học Pháp, luyện công cùng các học viên khác và đề cao tâm tính của mình. Tôi hướng nội thật sâu để tìm ra nguyên nhân thật sự vì sao tôi lại bị bức hại. Một ngày nọ, viên cảnh sát chịu trách nhiệm về những vụ đánh đập tàn bạo nhất trong khu vực [giam giữ] chúng tôi đã đưa đội trưởng Đội An ninh Chính trị, một kẻ đạo đức giả, đến thẩm vấn tôi. Trong khi tôi vẫn còn đứng cách anh ta vài bước, anh ta đã nhanh chóng tiếp cận tôi với nụ cười giả tạo trên khuôn mặt và nói: “Tôi xin lỗi vì đã để cô phải chịu đựng thế này…” trong khi đưa một tay về phía tôi. Tôi tỏ thái độ chán ghét, khoanh tay trước ngực và nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ. Anh ta vẫn tiếp tục mỉm cười và nói: “Tôi đến gặp cô hôm nay vì tôi muốn cô được về nhà. Con của cô còn nhỏ và nó cần có cô.”

Sau đó anh ta hỏi tôi có biết học viên nào đó không. Tôi nói không. Anh ta nói rằng: “Cô ấy đã từng kiên định như cô bây giờ và khi cô ấy khai ra ai ở đâu đó tu luyện Pháp Luân Công cô ấy đã được thả về nhà. Cô ấy bị kết án tù vào tháng 4 năm ngoái. Khi gặp lại cô ấy, tôi đã hỏi cô ấy một câu: ‘Cô nghĩ khi nào cuộc bức hại này sẽ kết thúc?’ Cô ấy nói: ‘Chắc chắn trong vòng một năm’ Tôi hỏi tiếp: ‘Nếu nó tiếp tục kéo dài sau một năm thì sao?’ Cô ấy nói: ‘Tôi sẽ không tu luyện nữa nếu nó kéo dài hơn một năm. Sau đó tôi sẽ viết một bản cam kết từ bỏ tu luyện và về nhà.’ Vì vậy, chúng tôi đã thay đổi bản án thành một năm trong trại lao động và cô ấy đã trở về nhà sau đó. Tôi muốn biết cô đang nghĩ gì.” Lời anh ta nói khiến tôi sửng sốt, tôi nghĩ: “Chấp trước vào thời gian kết thúc cuộc đàn áp đã khiến các học viên bị bức hại tàn bạo như vậy! Đây là một bài học đau đớn!” Tôi trả lời: “Bình minh sẽ phá vỡ bóng tối. Sự thật vẫn là sự thật và những đám mây đen sẽ không bao giờ che khuất được mặt trời!”

Chẳng mấy chốc, viên đội trưởng đã trở mặt và phát lệnh bắt giữ chồng tôi và tôi. Họ cũng bắt người thân họ hàng của tôi. Niềm tin kiên định vào Đại Pháp của tôi vẫn vững chắc. Tôi tiếp tục học Pháp, niệm Pháp, phát chính niệm và nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công để xua tan những lời dối trá. Tôi đã tìm thấy những sơ hở của mình và nhanh chóng đề cao.

Sư phụ giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ định hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài. Toàn diện giảng rõ chân tướng, chính niệm thanh trừ tà ác, cứu độ chúng sinh, kiên định duy hộ Pháp; bởi vì chư vị là thành viên của Đại Pháp, kiên cố không thể phá, làm chính lại hết thảy những gì bất chính; [những ai] bị chuyển hoá và [cần được] cứu độ chỉ có thể [người bị] tà ác lừa dối; [những kẻ bị] thanh trừ chính là những sinh mệnh tà ác và cựu thế lực tà ác; [những ai] ở trong viên mãn là các đệ tử Đại Pháp và [những ai] đang trồng cây uy đức của Đại Pháp.” (Đại Pháp kiên cố không thể phá, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nghĩ: “Nếu mình chỉ ngồi đây và nhìn cảnh sát cấu kết với tà ác, thế thì không phải mình đang thừa nhận an bài của cựu thế lực sao? Mình phải về nhà!” Khi tôi chia sẻ điều này với một học viên khác, cô ấy khuyên tôi phản bức hại để tự do bằng chính niệm và sau đó sống tha hương. Tôi nói: “Tôi sẽ không phải sống tha hương, tôi phải về nhà! Tôi sẽ xin Sư phụ giúp và không đi đâu cả. Cũng giống như Tôn Ngộ Không đã chui vào bụng Ngưu Ma Vương để trừng phạt, tôi sẽ vạch trần tà ác và ngăn chúng bức hại Pháp Luân Đại Pháp!” Khi tôi xuất niệm phải về nhà, Sư phụ đã giúp tôi. Tôi có thể cảm nhận Sư phụ luôn ở bên cạnh mình! Tôi đã tiến hành tuyệt thực hơn hai tháng và sau đó đã được về nhà, vì cuối cùng những kẻ bức hại cũng nhận ra rằng không điều gì có thể lay động được tôi.

Đề cao tâm tính trong quá trình tu luyện

Cuối cùng tôi đã trở về nhà sau hơn năm tháng bị giam giữ. Tôi đã bất tỉnh nhiều lần và suýt chết vài lần. Sư phụ giảng:

“Chất độc ấy, chúng [vốn] có độc, chư vị muốn chúng đừng độc, thì chúng cũng không làm được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Cảnh sát đã hết thủ đoạn; mặc dù họ cho rằng sinh mạng của tôi đang nguy hiểm, nhưng cũng không buông lỏng theo dõi tôi. Các quan chức từ sở cảnh sát, bộ tư pháp, viện kiểm sát, bộ pháp lý và nơi làm việc của tôi thay phiên nhau theo dõi tôi. Họ đe dọa sẽ cho tôi vào tù bất cứ lúc nào.

Người mẹ già ngoài 70 tuổi nhìn tôi – hầu như chỉ còn da bọc xương – nói rằng: “Con là đệ tử Đại Pháp! Sư phụ đang chăm sóc bảo hộ con. Con không có bệnh gì cả và bây giờ con đã về nhà, con cần đứng lên vì có quá nhiều việc phải làm!” Được Sư phụ bảo hộ và gia đình thúc giục, tôi đã ngồi dậy và thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con phải mạnh mẽ vượt qua để làm những gì con cần làm. Nếu con có thể thoát khỏi hang ổ của tà ác, con tuyệt đối sẽ không để chúng bức hại con thêm nữa!”

Con trai tôi đưa cho tôi một chiếc gương sau ngày tôi về nhà và nói: “Mẹ ơi, mẹ đã không soi gương trong sáu tháng rồi; bây giờ, mẹ hãy thử nhìn xem.” Tôi nhìn vào gương và thấy một khuôn mặt hốc hác không giống tôi chút nào. Tôi sợ hãi và nhắm mắt lại. Tôi đã không dám soi gương thêm lần nữa trong suốt một thời gian dài. Tôi kiên trì học Pháp hàng ngày và chép kinh văn mới của Sư phụ, tìm cách gửi cho các học viên đang bị giam giữ. Tôi đã làm điều này trong nhiều năm; các học viên bị giam giữ cũng tăng thêm chính tín vào Sư phụ và Đại Pháp. Chồng tôi bị cầm tù 10 năm, nhưng anh vẫn kiên định tín tâm của mình và không bao giờ chịu khuất phục trước những kẻ bức hại.

Cuối cùng, tôi đã hồi phục nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ và tham gia vào hồng lưu Chính Pháp. Khi sức khỏe của tôi được cải thiện đôi chút, tôi cùng một số thành viên trong gia đình cũng là học viên cùng nhau in các tài liệu Đại Pháp. Lúc đầu, chúng tôi làm ra những con tem lớn với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, mua những hộp mực lớn và in những dòng chữ này lên băng keo hai mặt. Chúng tôi cũng làm những con tem tương tự bằng cách sử dụng một miếng xốp dày và in dòng chữ lên tường bằng cách ngâm miếng xốp vào mực hoặc sơn. Kích thước của các chữ rất to nên có thể dễ đọc từ xa. Chúng tôi có thể tái sử dụng nó tới một trăm lần. Chúng tôi đã dùng đến nhiều cách khác nhau để vạch trần tà ác và giải cứu các đồng tu. Chúng tôi cũng được trải nghiệm những phép màu nhờ bảo hộ của Sư phụ và chính niệm chính hành.

Một lần, một học viên và tôi đến quê của một quan chức trong dịp Tết Nguyên đán để vạch trần tội ác của anh ta đối với Pháp Luân Công. Chúng tôi đã mua những mảnh giấy lớn màu vàng và viết lên đó tên, địa chỉ, tên người thân, nghề nghiệp và chi tiết về sự tàn bạo của anh ta đối với các học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng viết nội dung “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, và phúc báo chỉ đến với những ai có ý nghĩ tốt đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng tôi làm những cuốn tài liệu nhỏ, tờ rơi và tờ dán. Vào lúc chập tối, chúng tôi đi đến một ngôi làng, nhưng giờ đó thì xe buýt đã đã hết giờ hoạt động nên chúng tôi đi một chiếc xe điện nhỏ. Một học viên nói: “Đường đến ngôi làng đó dài hơn 20km, cả đi và về là gần 45km. Ngoài ra, xe còn phải chở hai người. Tôi không biết liệu nó có còn chạy về được không.” Tôi đáp lại: “Không sao cả, chúng ta đang làm một việc chính nhất. Sư phụ và các chư Thần sẽ giúp chúng ta!”

Được Sư phụ bảo hộ, chúng tôi nhanh chóng đến được ngôi làng và dán các biểu ngữ màu vàng tại các điểm dễ thấy và đông người qua lại nhất. Chúng tôi đi qua hai ngôi làng, phân phát và dán số tài liệu còn lại mà chúng tôi đem theo. Chúng tôi hoàn thành công việc vào lúc nửa đêm và lên đường về nhà. Chiếc xe chạy chậm nhưng ổn định đến khi chúng tôi dừng ở trước cửa nhà. Một đồng tu đã rất ngạc nhiên nói rằng: “Thật kỳ diệu! Thông thường khi tôi lái xe một mình nó sẽ chỉ chạy được khoảng 25km, nhưng lần này nó chạy được hẳn 45km, và chở được cả hai người!” Tôi nói: “Chà, vậy chúng ta hãy gọi nó là ‘thần xa’ đi”

Một lần nọ, chúng tôi biết về một người tin theo những tuyên truyền lừa dối của chính quyền đã báo cáo một học viên với cảnh sát, vị học viên sau đó đã bị cảnh sát bắt giữ. Chúng tôi nhanh chóng làm các tờ áp phích, biểu ngữ và cùng nhau dán chúng ở các chợ, trước siêu thị, sở cảnh sát, trại tạm giam, tường và cột điện vào cả ban ngày lẫn ban đêm. trại tạm giam nằm ở ngoại thành, vì vậy chúng tôi đã dán các thông báo ở đó sau cùng. Ngay khi chúng tôi vừa dán keo lên tường, một chiếc xe cảnh sát bật đèn sáng tiến lại gần. Đó là một con đường hẹp, và chúng tôi không có chỗ nào để trốn. Một học viên lo sợ hỏi tôi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôi trả lời trong khi vẫn đang dán nốt tờ áp phích lên tường: “Hãy phát chính niệm, để họ không thể nhìn thấy chúng ta!” Chiếc xe cảnh sát chạy đến gần chúng tôi và rẽ vào trại giam. Vì chúng tôi đã chính niệm chính hành, nên các tờ áp phích và biểu ngữ mà chúng tôi dán vẫn được để nguyên trên tường trong nhiều ngày và cũng làm tà ác rất chấn độngc. Sau đó, các học viên bị giam giữ cũng sớm được thả ra.

Nhờ chỉ dẫn của Sư phụ, chúng tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu nhỏ; và nó vẫn hoạt động thuận lợi trong nhiều năm qua.

Sư phụ giảng:

“Sư phụ đây không thể bỏ rơi một đệ tử nào, Sư phụ cho mọi người biết, vì vậy làm người phụ trách mà nói, chư vị không được bỏ rơi một đệ tử nào. (vỗ tay) Học viên nào tốt với chư vị thì chư vị cùng với nhau, ai không nghe chư vị thì chư vị bài xích họ, như vậy là không được, Sư phụ đây sẽ không cần một người phụ trách như vậy. Giúp đỡ mọi người tới với nhau, không ngừng đề cao trong Pháp, hình thành một hoàn cảnh đúng đắn, khiến đệ tử Đại Pháp làm tốt các việc chứng thực Pháp như giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh, và ức chế bức hại.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004])

Tôi nhận ra rằng Sư phụ không muốn buông bỏ bất cứ đệ tử nào. Ngài muốn chỉnh thể học viên đề cao và hình thành một môi trường ngay chính. Điều này rất cần thiết để giúp các học viên khác đề cao. Trong vài năm qua, gia đình tôi đã bị bức hại nghiêm trọng. Các học viên khác nói với tôi: “Có người đã phản bội gia đình cô, những tin đồn lan khắp nơi. Chúng tôi đều nghĩ cô là kẻ phản bội.” Một học viên khác nói rằng: “Chồng cô đã khiến cô bị bức hại. Nếu anh ấy không thể chịu đựng được tra tấn, thì cũng không sao, nhưng anh ta lại bán đứng cả gia đình mình.”

Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời này. Dù không giận họ nhưng tôi cảm thấy quá bất công, và tôi đã cố gắng hết sức để giải thích mọi chuyện với họ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi biết cách đối đãi chính xác với tình huống, nhưng tôi đã không hoàn toàn buông tâm xuống, vì vậy nút thắt trong tâm liên tục nổi lên mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra. Cuối cùng, tôi phải miễn cưỡng nói chuyện với các học viên mà tôi nghĩ là không đáng tin cậy.

Thông qua học Pháp và chia sẻ với các học viên khác, tôi nhận thức rằng bất cứ điều gì xảy ra trong quá trình tu luyện đều là việc tốt; dù nó biểu hiện là tốt hay xấu, đó đều là an bài của Sư phụ để giúp chúng ta đề cao. Thế giới quan của tôi liên tục thay đổi trong quá trình học Pháp và tu luyện, tâm tính của tôi cũng dần được cải thiện. Lúc đầu, tôi làm một vài bản Tuần báo Minh Huệ mỗi tuần; sau đó tôi tăng lên được từ 10 đến 20 bản và gần đây tôi đã làm được gần 200 bản các bài kinh văn mới nhất của Sư phụ. Thiết bị sản xuất nhỏ của tôi đã giữ vai trò của một điểm sản xuất lớn.

Khi nhu cầu tài liệu Đại Pháp tăng lên, khối lượng công việc của tôi tăng theo cấp số nhân. Tôi thực sự cảm thấy khó khăn để duy hộ một điểm sản xuất tài liệu. Vào mùa xuân năm 2005, Sư phụ đã an bài cho tôi gặp một học viên là một chuyên gia kỹ thuật. Được anh kiên nhẫn hướng dẫn và giúp đỡ, tôi không chỉ học được nhiều kỹ thuật máy tính mà còn giúp đỡ được các học viên khác trong khu vực. Và giờ đây, các điểm sản xuất đã bao phủ hầu như mọi nơi trong khu vực của chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Thực ra các đệ tử ở Trung Quốc gian khổ hơn, các điểm tư liệu về cơ bản đều là [hình] thức do gia đình, mọc ra khắp nơi; cũng nói từng người đều đang đi con đường của mình; mỗi cá nhân, hoặc phối hợp trong phạm vi nhỏ, đều đang làm những việc này. Tôi chẳng phải vừa giảng phương thức tu luyện là ‘Đại Đạo vô hình’ sao? Chính là bao quát cả họ giảng chân tướng làm những việc đó cũng là như thế. Không phải là do huy động của một trạm trưởng mà mọi người đều đi làm một việc nào đó; không phải thế. Trừ tình huống đặc biệt mọi người cùng nhau làm việc nào đó thì trạm trưởng điều phối thống nhất; thì mỗi cá nhân đều đang chủ động đi con đường của chính mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Khi nhìn lại con đường tu luyện đầy khó khăn trong nhiều năm qua, tôi chân thành cảm tạ sự an bài chu đáo của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Hướng nội sâu và thực tu  Gần đây, tôi đã suy ngẫm về tất cả những quan tâm tính mà mình đã trải qua trên con đường tu luyện – liệu tôi đã làm tốt hay chưa. Sư phụ đã an bài nhiều cơ hội để chúng ta loại bỏ quan niệm người thường. Tôi chỉ có thể hướng nội đến một mức độ nhất định, nhưng đôi khi lại mất rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề. Bây giờ tôi đã hiểu nguyên nhân thực sự vì tôi không thực sự hướng nội mà chỉ nhìn trên bề mặt. Tôi luôn tìm lý do và nhìn vào khuyết điểm của người khác, điều đó khiến tôi bị mắc kẹt trong khổ nạn trong một thời gian dài và không thể tự thoát ra được.

Một lần nọ, tôi làm việc với một học viên về một vấn đề. Tôi đã quá chấp trước vào những ý kiến riêng của mình và không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy, vì vậy tôi đã gây ấn tượng xấu với cô ấy. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Đôi khi tôi không muốn tranh luận với cô ấy để giữ thể diện, đôi khi tôi tìm mọi cách để giải thích mọi chuyện với cô ấy, và đôi khi tôi đồng ý với cô ấy, mặc dù tôi thực sự nghĩ khác. Và kết quả đều ngược lại với những gì tôi muốn.

Theo thời gian, những hiểu nhầm của cô ấy đối với tôi ngày càng sâu sắc. Cô nhìn tôi bằng vẻ xem thường và nói xấu tôi với mọi người. Tôi cảm thấy buồn, chán nản và không thể hiểu tại sao tôi có thể tự tin đối diện với cảnh sát và xem nhẹ lợi ích cá nhân, gia đình tôi đã bị tà ác bức hại, thế mà có một học viên lại đối xử với tôi như thế này. Tôi nghĩ: “Nếu không tu luyện, mình và cô ấy sẽ không bao giờ biết đến nhau; nếu không phải vì bị bức hại, gia đình và công việc của mình sẽ không ai sánh kịp! Chỉ vì bây giờ mình tu luyện; nếu không mình sẽ lấy lại những gì đã mất.” Tôi nhận ra rằng đây không phải là suy nghĩ của một người tu luyện. Tôi thấy đây là một cơ hội để đề cao tâm tính và loại trừ nó ra khỏi tư tưởng của tôi.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị muốn đề cao bản thân, thì chư vị phải hướng nội mà tìm, đặt công phu vào cái tâm ấy.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Mặc dù người tu luyện sẽ mắc sai lầm, nhưng mâu thuẫn không phải là ngẫu nhiên; hẳn phải có chấp trước mà tôi cần loại bỏ.” Khi tĩnh tâm lại, tôi nhận ra rằng sau nhiều năm bị văn hóa Đảng đầu độc, tôi không thể nhận ra một số quan niệm người thường, bao gồm tâm lý hiển thị, ích kỷ, tự cao, sợ bị coi thường, và xem trợ giúp của các học viên khác như việc tất nhiên, vì tôi nghĩ gia đình mình đã bị bức hại nghiêm trọng. Tất cả điều này đều là truy cầu sự giúp đỡ của người khác. Không phải những lời chia sẻ của các đồng tu đang nhắm vào quan niệm người thường của tôi sao? Cô ấy đang giúp tôi đề cao, và tôi nên cảm ơn cô ấy.

Một ngày mùa xuân năm 2009, tôi và một học viên cùng tranh luận về một số vấn đề. Ngay sau khi tôi vừa nói xong, vị học viên kia liền vô cớ mắng tôi. Tôi cảm thấy bất công và không thể thông cảm được. Đêm đó tôi mơ thấy mình đứng trong một cung điện và ngồi trên tay trái của Sư phụ. Tôi rất cảm động khi nhìn thấy Sư phụ nhưng khi tôi cố gắng nói chuyện với Ngài thì Ngài vẫy tay và nói:

“Chư vị nên cảm ơn cô ấy.” Sau khi thức dậy, nước mắt tôi thấm ướt cả gối. Cảm tạ Sư phụ vì đã luôn dõi theo con!

Tu luyện khiến tôi nhận thức một cách sâu sắc rằng mâu thuẫn chỉ là biểu hiện bề mặt. Sự thật là những mâu thuẫn xảy ra xuất phát từ cái tôi và những chấp trước mạnh mẽ của tôi. Nếu tôi thực sự có thể hướng nội sâu và tìm ra được tôi chưa đúng với các Pháp lý của Đại Pháp ở điểm nào, thì tôi sẽ có thể buông bỏ và đề cao, các vấn đề sau đó đều sẽ được giải quyết. Chúng ta hãy đề cao chỉnh thể và trưởng thành, để Sư phụ có thể bớt lo lắng cho chúng ta hơn!

Trên đây là một chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/23/212035.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/9/112935.html

Đăng ngày 28-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share