Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-1-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, khi tôi đang học cấp 2. Tôi cảm thấy Đại Pháp là tốt và đã học Pháp cùng một nhóm học viên vào mỗi tối. Khi chúng tôi học Pháp cùng nhau, tôi có thể nhìn thấy trường năng lượng được bao phủ trong ánh sáng màu đỏ và rất nhiều Pháp Luân [bánh xe Pháp] xoay chuyển xung quanh các học viên.
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chúng tôi không còn được học cùng nhau nữa. Điều này khiến tôi rất buồn. Pháp Luân Đại Pháp không có gì sai cả. Những bài giảng dạy mọi người làm người tốt và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Để giúp mọi người hiểu rõ sự thật về cuộc bức hại, chúng tôi đã phân phát các tờ rơi để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tôi đến tuổi kết hôn, một học viên đã giới thiệu tôi với một chàng trai trẻ trong làng chúng tôi. Tôi đã chấp nhận mà không hề do dự, chủ yếu là vì cha mẹ anh ấy cũng là người tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, ngoại trừ bà tôi (cũng là một học viên Đại Pháp), thì gia đình tôi không chấp thuận sự lựa chọn này.
Vào thời gian đó, cha mẹ của anh ấy đều bị giam giữ bất hợp pháp vì kiên định đức tin của mình. Ở nhà, anh ấy chăm sóc cho người em trai trong một căn nhà nhỏ, đơn sơ. Nhưng tôi vẫn quyết định lấy anh ấy.
Tôi đã giải thích cho cha mẹ rằng những người dân làng đã bàn tán về gia đình anh ấy, nói rằng sẽ không có ai lấy con trai họ vì họ tu luyện Pháp Luân Công. Nếu tôi không phải là một học viên, tôi cũng sẽ không lấy anh ấy. Nhưng là một học viên, tôi không thể để họ đồn thổi về gia đình anh ấy như vậy. Cha mẹ anh ấy sẽ cảm thấy khuây khoả nếu tôi lấy anh ấy, và tôi có thể giúp anh ấy làm việc nhà.
Cha mẹ tôi đã đồng ý nhưng họ nói với tôi rằng, tương lai dù có thế nào, tôi cũng không bao giờ được hối tiếc. Chồng tương lai và họ hàng của anh ấy đã rất vui khi biết tin tôi đã được phép cưới anh ấy.
Ở nông thôn, việc người chồng có nhà ở để đón vợ về là một việc rất quan trọng. Dì của anh ấy nói với cha mẹ tôi rằng: “Căn nhà này tuy bé, nhưng họ có một mảnh đất lớn và có thể xây dựng ngôi nhà mới trong tương lai”.
Chúng tôi đã kết hôn vào năm 2004. Trong suốt cuộc đời, tôi đã buôn bán đủ loại đồ lặt vặt để kiếm sống – như vải, thịt giăm bông và các mặt hàng tạp hoá khác. Tôi tiếp tục nhặt vải bông để bán cho đến khi tôi mang thai khoảng tám tháng. Đôi lúc, tôi chỉ kiếm được 8 Nhân dân tệ một ngày. Chồng tôi và em trai anh ấy làm công nhân xây dựng. Vào thời điểm đó, gia đình chồng tôi đã mắc nợ khoảng 5.000 Nhân dân tệ.
Bố chồng tôi được thả khỏi nhà tù hai ngày sau đám cưới của chúng tôi. Cả gia đình đều rất vui mừng, mặc dù chúng tôi thực sự bận rộn. Sau khi trả hết các khoản nợ, chúng tôi bắt đầu tiết kiệm để xây nhà. Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu được cải thiện.
Nhiều người trong làng đã không tin rằng bố mẹ chồng tôi lại có được một cô con dâu cần cù và thạo việc, lễ phép và tốt bụng như vậy. Họ nói rằng những người tu luyện Pháp Luân Công đều thực sự tốt.
Trong một vài năm, chúng tôi đã xây được một căn nhà to đẹp với một khoảng sân rộng. Sau đó, em chồng tôi cũng tới tuổi kết hôn. Thật khó để cậu ấy tìm được một người vợ nếu không nhà. Tôi đã nói với chồng mình rằng: “Làm sao em trai anh có thể lấy vợ nếu chúng ta chuyển đến căn nhà mới kia? Sẽ thật khó khăn cho cả gia đình ta nếu xây một căn nhà khác, vì thế em nghĩ rằng em trai anh nên đến ở căn nhà mới đó”.
Sư phụ giảng:
“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Chồng tôi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Đôi mắt anh ấy ngập tràn lòng biết ơn, và cả gia đình chúng tôi rất hạnh phúc. Hành động này của tôi sau đó đã nhanh chóng lan truyền khắp làng, nhiều người dân đã nói rằng các học viên Pháp Luân Công quả thực rất tốt. Em chồng tôi và gia đình em ấy cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Năm 2012, chồng tôi và tôi mở một nhà hàng bán bánh bao hấp và mỳ ở một thành phố gần đó. Công việc thuận lợi đã mang đến nguồn thu nhập đáng kể. Chúng tôi tiết kiệm tiền và mua một chiếc xe hơi. Năm ngoái, chồng tôi, con trai và con gái tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cả gia đình tôi vô cùng hạnh phúc.
Mỗi lần tôi về thăm nhà vào kỳ nghỉ, mọi người đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Cô thật may mắn khi có thể tu luyện!”
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/15/380376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/26/175961.html
Đăng ngày 03-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.