Bài viết của Kỳ Lân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-02-2019] Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người vị tha, họ tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trang web Minh Huệ đã cho đăng rất nhiều câu chuyện cảm động về những người tu luyện ấy trên khắp thế giới, tuy nhiên tôi xin chia sẻ với các bạn một số mẩu chuyện ngay gần nhà tôi. Sau nhiều năm, một số chi tiết không còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi nhưng hồi tưởng lại tâm tôi vẫn rất chấn động.

Ước nguyện đến thăm trại lao động đã trở thành hiện thực

Trong một dịp đi công tác lên phía Bắc sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, một đồng tu đã kể cho tôi nghe một câu chuyện về một học viên lớn tuổi ở đó. Người phụ nữ lớn tuổi này không thể hiểu được tại sao Đại Pháp lại bị bức hại. Bà thậm chí còn cảm thấy khó tin hơn khi các học viên bị giam giữ tại trại cải tạo lao động đang bị “chuyển hóa” (buộc phải từ bỏ đức tin, thường qua hình thức tra tấn).

Cuối cùng, bà đã rút ra kết luận của riêng mình: cảnh sát đã bắt các học viên Đại Pháp vì họ không biết rằng Đại Pháp là tốt, và các đồng tu bị chuyển hóa đã không thanh tỉnh, vì vậy bà phải nói chuyện với họ để giúp họ minh bạch. Bà quyết định rằng trước tiên bà cần phải đến trại lao động, nhưng nó ở đâu? Trong tâm bà cầu xin: “Thưa Sư Phụ, làm sao con có thể đến được trại lao động đây?”

Ngày hôm sau, một viên cảnh sát và một quan chức địa phương đã đến nhà bà bằng ô tô và nói với bà: “Hãy đi theo chúng tôi.”

Bà hỏi: “Đi đâu?”

Họ trả lời: “Đi đến trại cải tạo lao động.”

Bà không thể vui sướng hơn.

Bà nghĩ: “Con xin cảm tạ Sư Phụ. Bây giờ con đã có thể đi tới đó rồi.”

Bà đã bị giam giữ mà không qua bất kỳ một thủ tục chính thức nào. Bà đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bất cứ ai mà bà gặp ở đó. Kết quả là, từng người một các học viên mà đã bị “chuyển hóa” đều tuyên bố bãi bỏ sự chuyển hóa của họ và nhiều sỹ quan cảnh sát cũng đã biết được chân tướng về Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Có lần họ đã nói với bà: “Hãy ngừng nói chuyện ngay. Có một chiếc camera giám sát ở đây.” Bà không chắc chiếc camera đó dùng để làm gì, vì vậy một người khác đã nói với bà: “Chiếc camera giúp cảnh sát có thể theo dõi mọi chuyện mà chúng ta làm ở đây.” Bà rất hài lòng và bắt đầu hướng đến chiếc camera để giảng chân tướng về Đại Pháp cho cảnh sát.

Một ngày, sau khi luyện các bài công pháp của Đại Pháp, bà nghĩ rằng mình không còn nhiều việc để làm trong cái trại lao động này nữa bởi vì mọi người mà bà gặp ở đây đều đã biết được chân tướng. Bà nghĩ: “Sư phụ ơi, con muốn về nhà.” Ngày hôm sau, cũng viên cảnh sát và viên quan chức địa phương đó đã đi xe ôtô đến để đưa bà về nhà, một lần nữa lại không có bất kỳ thủ tục chính thức nào.

Sau khi trở về, bà đã treo một biển hiệu “Thoái Đảng” trong một quán nhỏ mở tại nhà bà. Một người nào đó ở ngoài thị trấn đã đến nhà bà và báo cảnh sát.

Một viên sỹ quan đã hỏi kẻ đưa tin: “Có phải anh gọi cảnh sát không?”

Kẻ đưa tin trả lời: “Đúng vậy.”

Viên sỹ quan nói: “Trong trường hợp này, tôi sẽ phạt anh 200 Nhân dân tệ,”

Kẻ đưa tin nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nhưng viên sỹ quan vẫn khẳng định: “Đúng, tôi sẽ phạt anh. Tôi sẽ trả lại tiền cho anh khi Pháp Luân Đại Pháp được minh oan.”

Một học viên không có tiền

Sau một thời gian ở trong trại lao động, một học viên đã bị mất việc, dẫn đến không khí căng thẳng ở trong nhà. Không còn lựa chọn nào khác, anh đã phải bỏ nhà để đi tìm việc với số tiền 500 Nhân dân tệ mà anh mang theo trong túi. Anh dường như không gặp nhiều may mắn với việc kiếm tiền, nhưng anh vẫn kiên trì làm cả ba việc. Sáu tháng sau, anh chỉ còn lại 10 Nhân dân tệ.

Anh tự nhủ: “Sau ngày hôm nay, mình sẽ không còn nơi để ở hay không còn gì để sống. Mình cũng không biết phải làm gì bây giờ, thôi lúc này hãy quên chuyện đó đi và thay vào đó tập trung vào việc giảng chân tướng.” Anh đã dành cả ngày chỉ để làm việc đó.

Anh cảm thấy đói và lạnh khi trời tối dần – mùa đông ở miền bắc rất lạnh. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang đi về phía anh và nghĩ rằng đó chỉ là một người khác mà anh nên giảng chân tướng. Khi anh bắt đầu nói, người đàn ông to lớn nói: “Anh không cần nói với tôi. Tôi đang nghĩ về việc giảng chân tướng cho anh!”

Vị đồng tu này đã đưa anh về nhà và giúp anh tìm một công việc. Cuối cùng, anh đã sống ở đó được hai năm.

Ngoài ra, người đàn ông to lớn ấy và vợ của anh đều là học viên. Với những căn phòng trống trong nhà, họ đã giúp đỡ rất nhiều học viên rơi vào những thời điểm khó khăn. Sau bao nhiêu năm, họ đã có vô số học viên đến ở cùng với họ. Người đàn ông to lớn ấy dường như luôn xuất hiện đúng lúc khi cần sự giúp đỡ.

Sáu tháng sau tôi tình cờ gặp lại người học viên ấy, anh ấy nói với tôi rằng giờ đây anh là một triệu phú! Có lần anh ấy đã kiếm được 500,000 Nhân dân tệ một ngày. Tôi nghĩ anh ấy đang nói đùa vì vậy tôi đùa lại anh ấy: “Cái gì? Với trình độ trung cấp kỹ thuật và một thể lực nhỏ bé của anh ư? Anh ấy cười và nói: “Bạn nghĩ là mình có thể kiếm được tiền hay sao? Không phải đâu, tất cả những ân điển này đều là Sư Phụ Lý Hồng Chí đã ban cho tôi đấy. Sư Phụ đã ban cho tôi rất nhiều bởi tôi đã vâng theo lời dạy của Ngài.”

Đối đãi với những học viên bị tà ngộ

Đây là một câu chuyện mà một học viên đã từng kể với tôi. Có một nhóm gồm vài chục học viên đã bị tà ngộ đang tụ hội ở bên ngoài địa khu của anh ấy. Anh ấy đã được đưa đến cuộc họp và bị để lại đó bởi một học viên địa phương. Ban đầu anh không biết gì cả, nhưng khi anh nhận ra rằng những người này đã bị tà ngộ thì đã quá muộn để có thể rời đi. Anh ấy ngồi xuống và cố gắng đưa ra thể ngộ của mình về Pháp. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ như không lay chuyển được bất cứ ai.

Anh ấy nhận ra rằng anh sẽ không thể thuyết phục được họ bằng những lời nói của mình. Anh nói: “Sư Phụ giảng rằng đối với những vấn đề trọng đại, chúng ta nên theo sát Minh Huệ. Tôi sẽ ghi lại những gì đã nói ở đây và gửi nó cho Minh Huệ và xem họ nói gì.”

Anh ấy đã ghi lại cuộc trò chuyện trên máy tính, kiểm tra với những người khác rằng tất cả đều đúng, rồi sau đó gửi nó đi ngay tại đấy. Anh ấy cũng để lại số điện thoại của mình cho các học viên khác để họ có thể gọi và hỏi anh về phản hồi từ Minh Huệ. Sau đó, anh ấy đã rời khỏi cuộc họp.

Vài ngày sau, mặc dù không có phản hồi nào từ trang web Minh Huệ, một vài người trong nhóm đã gọi cho anh, thừa nhận rằng họ đã đi sai đường và từ đó đã quay trở lại.

Một học viên bị xe ô tô đâm

Có một câu chuyện nhỏ khác. Một học viên đã bị một chiếc ô tô đâm phải khi cô đang lái một chiếc xe máy điện. Cô ấy bị hất tung lên nhưng không hề hấn gì, vì vậy cô ấy muốn nói với người lái xe ô tô về Đại Pháp. Đầu tiên cô trấn tĩnh anh ta và nói: “ Tôi vẫn ổn. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy nhanh chóng nói: “ Tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ”. Cô ấy sững sờ trong giây lát rồi ngồi bệt xuống đất và cười lớn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/7/382465.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/16/176170.html

Đăng ngày 26-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share