Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1999. Đó là 19 năm Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi từ trong ra ngoài. Các học viên có thể báo đáp tốt nhất cho Sư phụ vì sự bảo vệ và hy sinh của Ngài bằng cách tu luyện tinh tấn.

Chúng tôi có một nhà kính trồng nho, nhưng vì nho không cần chăm sóc nhiều, tôi thường dành buổi sáng chăm sóc chúng và sau đó ra ngoài cùng các đồng tu vào buổi chiều để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc Pháp cùng các học viên vào buổi tối.

Mùa Hè năm 2017, trời mưa rất nhiều, và lớp phủ nhà kính bị rách khiến cho nước chảy vào và làm hỏng nhiều cây nho. Mùa đông đó, chỉ một nửa số cây trồng ra hoa và chúng khá nhỏ. Những người trồng nho có kinh nghiệm sẽ cho rằng năng suất vụ mùa đó sẽ thấp vì có nhiều cây bị hư hại.

Tôi khá lo lắng. Nhà kính là một khoản đầu tư lớn, và tôi vừa mới trả hết bằng thu nhập kiếm được từ việc bán nho. Ngoài ra, tôi mới đầu tư 30.000 Nhân dân tệ vào một vụ bông. Nếu nhà kính không mang lại thu nhập trong năm nay, chúng tôi sẽ gặp rắc rối về tài chính.

Con trai tôi có một chút tiền, cháu đã 24 tuổi và đến lúc tìm vợ. Tôi không có cơ hội mua cho cháu một ngôi nhà hay một xe hơi để chuẩn bị cho đám cưới, và tôi không muốn làm cháu bị căng thẳng thêm.

Nếu chồng tôi đi đâu đó kiếm việc làm, tôi sẽ phải một mình chăm sóc nhà kính và do đó sẽ có ít thời gian để cứu người. Tôi nghe nói rằng những cây nho của một số gia đình khác cũng bị thiệt hại bởi trận mưa, và họ đã chuyển sang trồng bầu. Nhưng trồng bầu thậm chí còn cần nhiều nhân lực hơn cả trồng nho và cũng sẽ can nhiễu đến công việc Đại Pháp vốn là ưu tiên hàng đầu của tôi.

Tôi nói chuyện với chồng tôi, người không phải là học viên nhưng ủng hộ tôi tu luyện. Tôi nói với ông ấy rằng thời gian này đang có là nhờ sự hy sinh của Sư phụ để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Nếu chúng tôi dùng thời gian này để ở nhà kiếm tiền thay vì cứu người, thì nó cũng giống như là phạm tội. Chồng tôi đồng ý với những gì tôi nói. Mặc dù tôi đã nói điều này, tôi vẫn cảm thấy buồn khi vụ mùa nho của chúng tôi có thể không có lợi nhuận.

Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả. Khi tôi kết hôn, tôi vẫn muốn khá giả, do đó tôi dành nhiều thời gian để cố gắng kiếm tiền. Với tôi, tiền là hạnh phúc. Tôi buồn nhưng biết rằng những bất mãn của tôi bắt nguồn từ chấp trước vào lợi ích cá nhân, một chấp trước mà tôi muốn buông bỏ.

Mỗi chiều, tôi vẫn ra ngoài giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Vào buổi tối, tôi đọc Pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm và đôi khi không thể ngủ được. Tôi tới nhà kính và chỉ đi đi lại lại. Sau đó tôi nhớ về điều Sư phụ giảng:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.“ (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ bảy)

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nhớ tới đoạn Pháp này, nhưng chấp trước của tôi vào lợi ích vật chất vẫn là một vấn đề.

Một buổi sáng sau bữa ăn sáng, tôi nói với chấp trước của mình hãy rời đi và biến mất, rằng tôi muốn cứu nhiều chúng sinh hơn như Sư phụ đã chỉ dẫn. Khi tôi đang nói như vậy, tôi đã buông được chấp trước đó và thấy Pháp thân của Sư phụ đang mỉm cười. Vì Pháp thân cười, tôi cũng cười. Nụ cười đến từ trong tâm tôi, và tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Kể từ khi đó, tôi không bao giờ cảm thấy buồn nữa. Sư phụ đã loại bỏ tất cả những gì bất thuần khỏi cơ thể tôi.

Dần dần, những cây nho bắt đầu đâm chồi. Mặc dù những bông hoa nhỏ, tất cả các cây nho đều nở hoa. Chồng tôi và tôi không nghĩ đến việc những cây nho có thể mang lại bao nhiêu tiền – chúng tôi chỉ làm hết sức mình để chăm sóc chúng.

Sư phụ đã dạy chúng ta rằng cây trồng cũng là những sinh mệnh, do đó chúng ta nên đối tốt với chúng. Do đó đôi khi tôi nói chuyện với chúng, tôi nói chúng rằng tôi là một học viên, rằng sứ mệnh của tôi là cứu chúng sinh và rằng nếu chúng phát triển tốt, chúng cũng sẽ góp phần trong sứ mệnh của tôi.

Một ngày trời nhiều mây, có gió và tuyết. Trời khá lạnh, và tôi biết rằng sẽ không có ai ra ngoài trong thời tiết như vậy. Tuy nhiên, tôi chỉ không thể ở nhà, do đó tôi quyết định đi và nói chuyện với mọi người. Mỗi người được cứu đều quý giá. Các học viên và tôi lái xe tới làng bên cạnh để tìm những con đường trống. Chúng tôi nói chuyện với nhau và hy vọng mọi người sẽ nhanh chóng ra khỏi nhà.

Chúng tôi lái xe vào sâu trong làng và nhanh chóng thấy một số người. Chúng tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Khi chúng tôi thấy những cánh cửa mở, một số học viên sẽ bước vào nhà để giảng chân tướng.

Trên đường về nhà, chúng tôi thấy 7 hoặc 8 người đang đứng giữa đường. Tôi tự hỏi tại sao họ lại chỉ đứng đó vào một ngày trời lạnh như vậy. Một học viên khác nói rằng đó chắc hăn là vì Sư phụ đã an bài để họ nói chuyện với chúng tôi. Do đó chúng tôi lái xe tới và đưa cho mỗi người họ một tờ rơi. Hầu hết họ đều thoái Đảng và vui vẻ về nhà. Thật thú vị là tất cả họ đều sống cách nhau khá xa. Một số đang đi về phía Bắc, những người khác ở phía Nam, Đông hoặc Tây. Không có ai sống quanh khu vực đó. Điều này đã thực sự xảy ra là nhờ Sư phụ.

Mùa Xuân năm 2018, một số học viên khác muốn tham gia nhóm nhỏ của chúng tôi để đi tới những thị trấn xung quanh nói chuyện với mọi người. Tuy nhiên, không còn chỗ trên xe. Sau một số thảo luận, chúng tôi quyết định chung tay mua một chiếc xe khác. Nó trị giá 5.000 Nhân dân tệ. Tôi đồng ý nhưng không thoải mái lắm với kế hoạch. Tôi vẫn không chắc chúng tôi sẽ kiếm được bao nhiêu trong vụ thu hoạch nho năm nay. Sau đó tôi nhận ra rằng cứu người là quan trọng hơn là có tiền.

Tôi nói chuyện với chồng, và anh ấy nói rằng tự chúng tôi có thể chi trả tiền mua xe mà không cần đóng góp từ các học viên khác. Tuy nhiên, các học viên từ chối không cho chúng tôi làm vậy. Cuối cùng, các học viên đón góp 2.000 Nhân dân tệ và tôi trả phần còn lại do đó chúng tôi đã có một chiếc xe mới và cùng nhau thực hiện những nhiệm vụ thiêng liêng.

Chiếc xe mới nhanh hơn và có thể đi được xa hơn. Nó thật tuyệt vời. Vì chúng tôi có nhiều học viên trong khu vực này, chúng tôi dùng xe để đi tới những làng xa hơn, nơi có ít học viên hơn. Một số buổi chiều, chúng tôi giúp được 40 người hoặc nhiều hơn thế thoái Đảng. Thậm chí nếu họ không thoái, họ cũng nhận được một tờ rơi mà họ có thể đọc sau đó.

Kể từ khi chúng tôi mua chiếc xe, nho của chúng tôi đã lên xanh tốt và phát triển rất nhanh. Những người dân làng khác tới xem nho của chúng tôi và nói rằng họ rất ngạc nhiên. Thậm chí người thường xuyên đến kiểm tra cây cũng sửng sốt. Nho năm 2018 to và có chất lượng tốt, hình thức đẹp.

Trong nhà kính nhỏ của chúng tôi, chúng tôi đã trồng nho mang lại giá trị 11.000 Nhân dân tệ.

Giờ đây tôi không còn quan tâm tới hàng hóa vật chất. Nếu tôi có thể làm ba việc mà một học viên Đại Pháp cần làm, thì tôi hạnh phúc nhất.

Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/27/380702.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/16/176171.html

Đăng ngày 27-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share