Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2019] Một vài năm trước, sau khi hoàn thành việc chỉnh sửa một bài chia sẻ dài mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp của một đồng tu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng sau đó lại có một ý nghĩ kỳ quái xuất hiện: “Bây giờ mình có thể bị bắt!”

Thực sự tôi đã bị bắt vào ngày hôm sau. Ý nghĩ bất cẩn này đã khởi tác dụng phụ diện hủy hoại chính bản thân tôi, gia đình tôi và cả các đồng tu cũng như hạng mục giảng chân tướng mà tôi phụ trách.

Hôm nay ngồi ở nhà và đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ, tôi hồi tưởng lại những ngày khi tôi bị bắt giam và được chứng kiến nhiều câu chuyện thần kỳ của Đại Pháp. Sự thay đổi của những người tôi quen biết và sự hỗ trợ của họ dành cho tôi cũng như các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi niềm tin và khích lệ tôi tiếp tục tu luyện trong Đại Pháp.

Tôi xin được chia sẻ một vài câu chuyện trong số đó.

Nhừng tù nhân nhận được phúc báo vì đối đãi tử tế với học viên

Từ khi cuộc bức hại diễn ra vào năm 1999, nhiều học viên đã bị tạm giam, và họ đã giúp nhiều tù nhân hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Vì thế, khi tôi bị giam giữ, những người tù trong phòng giam của tôi đã đối xử với tôi như những người mà họ có thể tin tưởng được ngay khi họ biết rằng tôi là một học viên. Họ rất thân thiện, thích được ở gần tôi, lắng nghe những câu chuyện của chúng tôi và muốn biết nhiều hơn về Đại Pháp.

Có người đang phải thụ án tù dài hạn vì phạm tội. Họ cảm thấy suy sụp và tuyệt vọng. Họ sẵn sàng chia sẻ với tôi câu chuyện của họ, vì thế tôi giúp họ hiểu về hoàn cảnh của chính họ dưới một cơ điểm khác và giảng chân tướng cho họ.

Một vài người trong số đó đã được giảm án sau khi nghe chân tướng về Đại Pháp, một số được thả ra sớm và một số thì được cho phép gặp gia đình sau một thời gian dài không được nói chuyện với người nhà. Khi họ nhận ra rằng thái độ tích cực với học viên sẽ mang đến tương lai tốt đẹp, họ càng kính trọng Đại Pháp hơn.

Khi tôi lần đầu tiên bị bắt vào trại tạm giam, vị tù nhân Trưởng buồng giam vừa gửi đơn kháng cáo. Kết quả kháng cáo ở Trung Quốc thì hầu như luôn luôn giữ nguyên các bản án ban đầu, vì vậy cô ấy biết rằng lời biện hộ của mình rất có thể là vô ích. Cô ấy đau khổ vì tin rằng mình không đáng bị kết án bảy năm.

Cô ấy đã có nghe một vài câu chuyện về Đại Pháp trước đó nhưng chưa hoàn toàn thấy thuyết phục. Tôi nói với cô ấy rằng đầu tiên cô ấy phải có niềm tin vào một điều nào đó trước khi có thể có kỳ tích xảy ra. Tôi khuyến khích cô ấy tin tưởng vào Đại Pháp, dùng thiện tâm đối đãi với Đại Pháp và những học viên Đại Pháp, và thần tích sau đó sẽ xuất hiện. Tôi cũng nói với cô ấy về những trải nghiệm của tôi với Đại Pháp. Sau đó, cô ấy bắt đầu bí mật giúp chúng tôi chuyển những bài viết về Đại Pháp và tin nhắn giữa các học viên.

Khi cô ấy nhận được quyết định từ Tòa kháng cáo, cô ấy hét to: “Tôi đã được giảm án! Tôi đã được giảm án!” Cô ấy ôm tôi khóc nức nở. Tôi cảm thấy vui mừng cho cô ấy và hỏi: “Bây giờ thì chị đã tin tôi phải không?” Cô ấy gật đầu đáp: “Vâng! Vâng!”

Một tù nhân niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và bệnh rối loạn ở tai của cô ấy biến mất

Một tù nhân biết về Pháp Luân Đại Pháp từ một học viên bị tạm giam chung buồng với cô. Cô là Trưởng buồng giam ấy và luôn đảm bảo rằng không ai được quấy rầy học viên đó hoặc có lời bình phẩm xấu về Đại Pháp. Cô ấy được thả chỉ sau 6 tháng bị bắt nhưng sau đó bị bắt lại vì một tội khác. Khi tôi trò chuyện với cô ấy về Đại Pháp, cô ấy rất ủng hộ và nói với tôi rằng cô ấy có ấn tượng sâu sắc về Đại Pháp thông qua những học viên khác.

Sau đó cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh Menier, một dạng rối loạn thăng bằng do tổn thương tai trong và cô ấy bị ngất nhiều lần. Cô ấy cảm thấy mọi vật chung quanh quay cuồng, vì thế cô ấy bị nôn và khó ngủ vào ban đêm. Cô ấy rất tuyệt vọng nhưng đồng thời cũng lo lắng về bản án mà mình sẽ bị tuyên phạt lần này. Hiện giờ cô ấy lại mắc bệnh và không thể tưởng tượng được tương lai sẽ như thế nào. Cô ấy muốn dùng cái chết để chấm dứt đau khổ.

Tôi bảo cô ấy hãy nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” cho tới khi cô ấy quên hết mọi thứ và không còn có thể cảm thấy mọi thứ chung quanh đang quay cuồng nữa.

Cô ấy đã làm chính xác những gì tôi nói và ngủ suốt đêm hôm đó. Hôm sau, cô ấy nói với tôi: “Tôi đã nhẩm đọc nhiều lần những từ này, và sau đó tôi nghe một vài tiếng chim hót líu lo. Bây giờ đầu óc tôi rất minh mẫn.”

Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt lấp lánh niềm vui của cô ấy khi chia sẻ trải nghiệm với tôi.

Tù nhân hát bài hát của Đại Pháp

Một người tù cùng phòng với tôi không sẵn lòng nghe về Đại Pháp và nói với những người khác xa lánh tôi. Tôi hướng nội và hy vọng cô ấy sẽ được chuyển đến buồng giam có học viên tên Yin, bởi vì tôi biết rằng Yin có thể giúp cô ấy.

Vài ngày sau, cô ấy thực sự đã được chuyển đến phòng ấy. Sau một thời gian, tôi đã nghe họ cùng nhau hát những bản nhạc của Đại Pháp

Một lần trong giờ giải lao, cô ấy gọi tôi đến và nói rằng Yin đã dạy cô ấy hát nhiều bài hát. Cô ấy hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn nghe họ hát cùng nhau không. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có muốn và khích lệ cô ấy tiếp tục.

Những tù nhân khích lệ tôi viết đơn kiện Giang Trạch Dân

Tôi quyết định khởi đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại gây ra hàng ngàn cái chết của học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có giấy, bút và kiến thức về luật pháp, vì thế tôi cũng tình nguyện viết đơn giúp những học viên khác.

Những tù nhân khuyến khích tôi bắt tay vào việc càng sớm càng tốt, và họ nói tất cả những học viên tất cả sẽ được thả khi tòa tối cao luận tội Giang. Họ cũng nói rằng họ sẽ rất nhớ tôi, như thể là trong nay mai tôi sắp được về nhà.

Tôi có thói quen chần chừ. Một bạn tù sau này trở thành bạn thân của tôi bảo tôi: “Nếu cậu hoàn thành đơn kiện trong 10 ngày, tôi sẽ tặng cậu một món quà. Nếu không, tôi sẽ phạt cậu!” Thế là tôi bắt đầu ngay. Ban ngày, tôi làm công việc nặng nhọc và chỉ có thế viết vào ban đêm. Ngồi trên một băng ghế gỗ tựa vào tường, tôi đã mất nhiều ngày để viết đơn kiện hơn mười trang giấy. Sau khi dán thêm tem vào phong bì, tôi đưa lá thư cho lính canh, người này sau đó sẽ chuyển cho cấp trên của họ.

Khi tôi sắp bị chuyển sang nhà giam mới, những người tù không muốn tôi rời đi, thậm chí một số còn trông chờ trong tương lai sẽ được giam cùng phòng với tôi.

Những tù nhân bảo vệ học viên

Một tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi tôi trong trại tạm giam có những hiểu lầm về Đại Pháp. Sau khi tôi bị chuyển sang nhà tù khác, cô ấy cũng bị chuyển tới cùng phòng với một học viên, những hành động chân chính của học viên này đã thuyết phục cô ấy, và thái độ của cô ấy với Đại Pháp sau đó đã thay đổi.

Cô ấy ở cùng phòng với tôi trong tù và giúp tôi nhiều nhất có thể. Cô ấy nói với tôi: “Thật có phúc khi có đức tin. Chị phải cẩn thận bảo vệ bản thân, và tôi sẽ làm hết sức để giúp chị.”

Một tù nhân bị giam giữ trong thời gian dài đã cộng tác chặt chẽ với lính canh trong nỗ lực “chuyển hóa” học viên. Tuy nhiên, khi cô ấy tiếp cận với nhiều học viên, cô ấy đã biết về Đại Pháp nhiều hơn và sẵn sàng lắng nghe chúng tôi hơn. Cô ấy nói: “Trước đây, tôi đứng về phía Chính phủ và nghĩ rằng các bạn là phản động. Nhưng giờ đây, tôi đứng về phía Đại Pháp. Tôi sẽ nhận được phúc báo từ Đại Pháp khi chính phủ nhận thức được sai lầm của họ và phục hồi danh dự cho các bạn trong tương lai!”

Phần lớn lính canh biết rằng không có học viên nào sẵn sàng “bị chuyển hóa”

Phiếu đánh giá công tác của lính canh liên quan chặt chẽ trực tiếp đến việc “chuyển hóa” học viên của họ. Họ thông thường sử dụng tẩy não, đe dọa, tra tấn nhằm cố gắng ép buộc học viên từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp.

Bằng lời nói và hành động, các học viên đã thể hiện rằng chúng tôi thực sự tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, vì thế phần lớn lính canh và tù nhân điều biết rằng không có học viên nào sẵn sàng từ bỏ Đại Pháp. Một số lính canh được chỉ định “chuyển hóa” học viên không muốn làm việc đó, nhưng hoàn cảnh của họ gây ra khó khăn cho họ khi họ bảo vệ học viên ở nơi công cộng. Hơn nữa, họ không muốn mất việc.

Sau khi biết rằng những học viên là người tốt, một số lính canh đã bắt đầu giúp chúng tôi nhiều nhất có thể, một số khác thậm chí chấp nhận rủi ro cá nhân họ để giảm bớt những chịu đựng về tinh thần và thể chất cho chúng tôi.

Một lính canh nói riêng với tôi rằng anh ấy khổ não và tuyệt vọng cho những học viên đã đồng ý “chuyển hóa,” và thà rằng không chuyển hóa còn hơn. Một số lính canh nói với tôi rằng họ chưa bao giờ trông chờ được thăng chức bằng việc bức hại học viên và rằng những tuyên bố được những học viên “bị chuyển hóa” viết không phải là “thành tích” mà họ mong muốn.

Gia đình tin tưởng và hỗ trợ

Tôi biết ơn gia đình và tất cả họ hàng của tôi. Một số người đã đọc Chuyển Pháp Luân, và một số thì chưa nhưng không ai nghĩ rằng tôi đang làm điều sai trái, cũng không ai nghĩ rằng Đại Pháp là sai trái. Họ đều tức giận ĐCSTQ vì đang bức hại học viên Đại Pháp.

Gia đình tôi từ chối hợp tác với chính quyền khi các cơ quan hành pháp cố gắng dùng gia đình tôi để gây áp lực buộc tôi “chuyển hóa.” Họ tin rằng tôi là người tốt thì không nên bị bắt giam.

Tin tưởng rằng vẻ đẹp của Đại Pháp có thể thay đổi những người chung quanh

Trải nghiệm của tôi đã minh chứng rằng hễ khi tôi ghi nhớ, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” tôi có thể sáng tạo một môi trường tích cực nơi tôi đang ở đó.

Tôi bắt đầu nhẩm những bài thơ của Sư phụ ngay khi tôi thức dậy vào mỗi sáng. Những bài thơ ấy đã giúp tôi quên rằng tôi đang ở đâu.

Đại Pháp đã ban cho tôi thân thể khỏe mạnh và tâm trí thuần tịnh. Tôi rất may mắn được trở thành một học viên Đại Pháp.

Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Đại Pháp!


Bảng tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/2/375230.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/11/176110.html

Đăng ngày 26-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share