Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2019] Năm lên bảy, tôi tình cờ cầm quyển sách Pháp Luân Công. Tôi mở sách ra, chỉ vào bức ảnh trong sách và vui mừng reo lên:“Đây là Sư phụ của con! Đây là Sư phụ của con!” Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ đó.

Nhưng thật đáng buồn vì môi trường tu luyện cởi mở và trân quý đã bị tước đoạt khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi gần như quay trở lại thành một người thường. Nhưng tôi vẫn ôm giữ những thắc mắc chẳng hạn như mục đích của sinh mệnh là gì.

Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp

Tháng 7 năm 2013, tôi tìm kiếm trang web Minh Huệ dựa trên một vài ký ức mơ hồ còn sót lại. Tôi sửng sốt vì không cần sự giúp đỡ hay bất kỳ phần mềm đặc biệt nào, tôi gần như ngay lập tức đã dễ dàng tìm được trang Minh Huệ. Tôi còn tải được phần mềm vượt tường lửa.

Thời khắc trang web Minh Huệ xuất hiện trên màn hình máy tính thật không thể tin được. Cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lối đã tìm được đường về nhà, tôi bật khóc vì vui sướng. Khi tôi kể với mẹ điều này, mẹ lặng người đi một lúc và xúc động nói: “Sư phụ Lý luôn ở cạnh chúng ta!”

Vài ngày sau khi tôi tìm được trang web Minh Huệ, bố tôi bị đột quỵ và rơi vào tình trạng nguy kịch. Anh họ tôi là bác sỹ, nói: “Hãy chuẩn bị tinh thần, vì nếu tiên lượng tốt nhất thì chú cũng sống thực vật.”

Dù chỉ mới quay lại tu luyện, tôi cũng không lo lắng bởi vì tôi biết rằng mình không còn là người thường nữa – tôi đã là một người tu luyện rồi. Mẹ tôi nói với bố rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được bố và rằng bố nên chân thành niệm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Sau 23 ngày nằm viện, bố tôi đã được xuất viện. Chúng tôi biết rằng đó là uy lực của Đại Pháp.

Ôm giữ chấp trước vào danh

Trong một thời gian ngắn, tôi đã có được chứng nhận kế toán. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ, bởi vì tôi đặc biệt không giỏi về tính toán và những con số, và tệ hơn là tôi sẽ bị đau đầu khi làm việc với quá nhiều số liệu. Không lâu sau đó, tôi đã có được việc làm ở một bệnh viện.

Một năm sau, tôi chuyển sang bộ phận đào tạo chuyên nghiệp. Bản thân tôi không chắc chắn về khả năng của mình vì công việc mới này dường như áp lực hơn và nặng nề hơn công việc trước đây của tôi.

Mẹ tôi khích lệ tôi hướng nội và không nhìn nhận sự việc đơn thuần trên bề mặt. Tôi trầm tĩnh lại và phát hiện rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào sự nổi tiếng. Có vẻ như thể là tôi đang lo lắng rằng hiệu suất công việc thấp của tôi có thể ảnh hưởng đến toàn nhóm và gây phiền phức cho các thành viên của nhóm, kỳ thực đó chỉ là một lời ngụy biện. Tôi dùng nó để che đậy nỗi sợ không làm việc tốt và phải đối mặt với việc bị đồng nghiệp chỉ trích. Tôi muốn bảo vệ danh tiếng bản thân và lưu lại tên tuổi của mình.

Tôi nghĩ rằng tôi đã hướng nội nhưng kỳ thực là hướng nội một cách hời hợt, hay nói cách khác, tôi cũng nhận thức được vấn đề nhưng đào sâu để tìm ra chấp trước thì vẫn chưa thực hiện được. Đó là do tôi ngộ Pháp chưa đủ. Tôi tự bảo bản thân không nên lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình bởi vì Sư phụ đã giảng:

“danh là chướng ngại cường đại khiến không thể viên mãn” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Sau nỗ lực thanh lý chấp trước vào danh, tôi nhận ra những lo lắng của tôi là không có cơ sở và hơn nữa, tôi có thể dễ dàng giải quyết những sự việc vượt quá khả năng hiểu biết của tôi. Có lần một đồng nghiệp bảo với tôi rằng: “Chị có năng lực hơn chị Hác. Lãnh đạo đã từng yêu cầu chị Hác chỉnh sửa lại báo cáo tài chính cuối tháng mà chị ấy nộp hàng tháng nhưng ông ấy đã không làm điều đó với chị.” Chị Hác là người tiền nhiệm của tôi có kinh nghiệm gần 20 năm trong lĩnh vực tài chính, còn tôi mới chỉ chưa được hai năm. Tôi nhận ra rằng Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ.

Sư phụ Lý đã an bài mọi thứ

Sau một năm làm việc, một thần tích khác đã triển hiện càng làm tôi thêm tin tưởng vào uy lực của Đại Pháp. Tổ chức chúng tôi có nhiều người nước ngoài làm việc nên một bộ phận độc lập về các vấn đề liên quan đến nhân viên là người nước ngoài đã được thành lập. Khoảng một tháng trước khi có một nhóm khoảng 20 đồng nghiệp là người nước ngoài đến, một người quan trọng trong cơ quan tôi đã thông báo nghỉ việc.

Bộ phận nhân sự tiến hành quy trình tuyển dụng nội bộ. Tôi có quan tâm đến vị trí đó nhưng không tự tin về cơ hội này vì tôi sợ rằng tiếng Anh của tôi không đủ tốt. Một vài đồng nghiệp khích lệ tôi dự tuyển và trưởng bộ phận của tôi cũng yêu cầu tôi như thế. Tôi cảm thấy đây là an bài của Sư phụ – ở vị trí này tôi sẽ có cơ hội tiếp xúc với mọi người từ nhiều quốc gia khác nhau và tôi sẽ có thể giảng chân tướng cho họ.

Tình cờ một buổi chiều, chỉ có tôi và trưởng bộ phận quốc tế còn ở lại văn phòng. Vừa khi ông ấy sắp rời đi, tôi thu hết can đảm nói cho ông ấy biết rằng tôi quan tâm đến vị trí đó. Ông ấy đã phỏng vấn tôi, và sau đó tôi nghĩ rằng tôi đã trượt phỏng vấn.

Mẹ tôi nói rằng đây là khảo nghiệm xem liệu tôi có tin tưởng và Đại Pháp không và công việc thì là do Sư phụ Lý an bài. Tôi cũng tự nhắc bản thân phải tín Sư tín Pháp. Có nhiều ứng viên thuần thục tiếng Anh hơn tôi, chưa kể kinh nghiệm làm việc của họ.

Tối hôm đó khi tôi về đến nhà, tôi cảm nhận rằng vị trí đó là dành cho tôi. Khảo nghiệm này rõ ràng là dành cho tôi và chỉ cần tôi có đức tin và can đảm bước đi trên con đường đã định.

Nghĩ về tình huống này, tôi phát hiện rằng buông bỏ chấp trước vào chứng thực bản thân quả là không dễ, nó thực sự rất khó chịu. Tôi cũng phát hiện một chấp trước ẩn sâu khác – ghét sự thay đổi. Tôi thích những việc mà tôi cảm thấy thoải mái và quen với việc ở một chỗ, vì những thay đổi mang tới áp lực cho tôi. Với tôi, đó là tu luyện thụ động bởi vì tôi không chủ động hướng nội để xác định chấp trước và từ bỏ chúng.

Ngày hôm sau, tôi được thông báo rằng trưởng bộ phận đã chọn tôi vào vị trí đó và tôi có một tháng thử việc. Tôi phải nghỉ việc nếu hiệu quả làm việc không tốt tại vị trí này.

Vượt qua khảo nghiệm

Mười ngày sau, hơn hai mươi đồng nghiệp người nước ngoài đến. Chúng tôi giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, nhưng tôi phát hiện rằng ngữ điệu đa dạng của họ và tốc độ nói thì quá khác biệt so với những gì tôi học ở trường. Ngày đầu tiên, tôi chỉ nghe hiểu tiếng Anh được chút ít.

Tôi kể lại cho mẹ tôi nghe việc này. Mẹ tôi bảo tôi không nên tự ti và chút khảo nghiệm này thực sự không là gì cả đối với một người tu luyện Đại Pháp. Mẹ còn nói rằng tôi có thể làm tốt nếu tôi buông bỏ những chấp trước của tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng giao tiếp với những đồng nghiệp nước ngoài khá dễ dàng nếu tôi có chính niệm và ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” trong tâm. Việc này sẽ trở nên gần như không thể nếu tôi sợ hãi hoặc lo lắng rằng họ không hiểu tôi.

Có lần tôi đưa một đồng nghiệp từ New Zealand đến bệnh viện để khám bệnh. Tiếng Anh của cô ấy khá nhanh và giọng nói khá nặng. Nó thực sự là thử thách với tôi vì thậm chí những đồng nghiệp giỏi tiếng Anh của tôi còn sợ khi nói chuyện với cô ấy. Nhưng khi trò chuyện với bác sỹ, tôi có thể phiên dịch cho cô ấy và mọi việc đã diễn ra suôn sẻ.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Để chuẩn bị giảng chân tướng cho các đồng nghiệp là người nước ngoài, tôi lên Minh Huệ Net tiếng Anh tải về một số tài liệu và cố gắng học thuộc. Một lần, tôi tình cờ đề cập đến những thuật ngữ Phật giáo trong lúc trò chuyện với một đồng nghiệp đến từ Anh quốc. Anh ấy sáng mắt lên và nói rằng đang thực hành một môn thiền định ở một ngôi chùa tại London. Anh ấy dường như thực sự quan tâm đến tu luyện. Tôi đưa cho anh ấy một số tài liệu, bao gồm cả Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh và giới thiệu với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện cải thiện cả tâm lẫn thân. Anh ấy rất vui mừng tiếp nhận.

Trước khi rời Trung Quốc trở về nhà do hết hạn hợp đồng làm việc, tôi bảo anh ấy nếu có gặp quầy thông tin Pháp Luân Đại Pháp, hãy dừng lại và ký tên thỉnh nguyện chấm dứt bức hại. Anh ấy chân thành đồng ý. Một tháng sau, anh ấy bảo với tôi rằng anh ấy đã tìm thấy một quầy Pháp Luân Đại Pháp và những người bạn của anh ấy cũng đã ký tên thỉnh nguyện.

Sự việc này thoáng nhìn thì giống như tôi đang nhờ anh ấy giúp đỡ, nhưng kỳ thực là Đại Pháp đã giúp tôi thức tỉnh anh ấy. Vào thời khắc đó, tôi cảm nhận thế giới này không quá bao la rộng lớn.

Trân quý từng phút giây tu luyện

Với tôi, nhiều điều không thể đã trở thành hiện thực là nhờ có tu luyện. Bạn bè ganh tị với tôi, nhưng tôi hiểu sâu sắc rằng tất cả những điều này là do Đại Pháp ban cho tôi.

Hai năm vừa qua, tôi cảm thấy vô cùng cấp bách. Vậy mà tôi vẫn còn quá nhiều chấp trước chưa tu bỏ. Chẳng hạn như, tôi vẫn còn thích trò chuyện hơn với những người mà tôi biết rõ vì tôi lo sợ, kỳ thực nỗi sợ hãi đó là biểu hiện của việc tôi thiếu chính niệm và là trạng thái mà tôi cần phải vượt qua. Thông qua học Pháp, tôi biết rằng tôi ở đây để hoàn thành thệ ước tiền sử và trở thành một học viên tinh tấn. Vì thế, tôi không thể để cơ hội này trôi đi, vì tôi hiểu rằng dựa dẫm vào những suy nghĩ người thường sẽ chỉ để lại hối tiếc. Tôi trở nên kiên định hơn và tôi vẫn sẽ tu luyện cho dù có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhớ lại lần giảng chân tướng cho một cụ bà 80 tuổi. Bà rất ngạc nhiên khi biết tôi là một người tu luyện: “Cháu còn trẻ như thế này mà đã tu luyện ư?” Tôi hiểu rằng đó là phần biết của bà đang nói. Thực ra, tôi vinh dự là một lạp tử của Đại Pháp, được đắm chìm trong Phật ân hạo đãng. Với tôi, từng phút từng giây được tu luyện là vô cùng trân quý!


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/2/21/382943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/17/176172.html

Đăng ngày 31-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share