Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-01-2019] Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi đang học đại học năm 1997. Tôi nhớ rằng môn tu luyện đã phát triển nhanh chóng như thế nào và rằng mọi người đều có những điều tốt để nói về môn tu luyện. Nhưng, Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp năm 1999 với ý đồ xóa bỏ môn tu luyện trong 3 tháng. Hai mươi năm đã trôi qua, và cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn.

Tôi đã luôn biết rằng Đại Pháp là một môn tu luyện quý giá và Sư phụ của chúng ta là ngay chính nhất. Mặc dù tôi đã trải qua 3 năm bị bức hại tàn khốc, tôi vẫn luôn luôn sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.

Cuộc sống sau khi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức

Năm 2000, tôi tới Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Đại Pháp. Tôi đã bị bắt và bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức khiến bố mẹ tôi vô cùng lo lắng. Bằng tốt nghiệp đại học của tôi bị giữ lại và bố mẹ tôi cảm thấy không chắc chắn về tương lai của họ.

Một học viên là một trong những sinh viên giỏi nhất của trường anh ấy cũng bị giam giữ vào thời điểm đó. Anh ấy là con trai duy nhất và là niềm tự hào của cả làng. Nhưng không lâu sau khi anh ấy được thả khỏi trại lao động cưỡng bức, anh ấy ho ra máu và đã qua đời.

Trước khi qua đời, anh ấy đã giới thiệu tôi với em gái anh, và cô ấy sau này đã trở thành vợ tôi. Mặc dù cô ấy không phải là một học viên, cô ấy biết rằng Đại Pháp là tốt và luôn luôn ủng hộ môn tu luyện.

Anh trai tôi và tôi đã xây một ngôi nhà mới trong làng của chúng tôi. Tôi quyết định để gia đình anh có nó, nhưng vợ tôi khó chấp nhận được điều đó. Sau khi tôi giải thích rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) dạy chúng tôi theo Chân – Thiện – Nhẫn, và vì chúng tôi không sống ở đó, ngôi nhà nên thuộc về gia đình anh trai tôi. Khi tôi giải thích lý do của mình, cô ấy đã chấp nhận nó một cách vui vẻ.

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Trong một chuyến công tác, tôi đã nhường cho một hành khách khác trên tàu chiếc giường dưới để anh ấy có thể ở cùng vợ và con trai. Anh ấy rất biết ơn, cho tôi số điện thoại của anh ấy và đề nghị tôi gọi cho anh ấy nếu tôi có tới Thẩm Dương.

Trong một chuyến đi tới Thẩm Dương, chúng tôi đã gặp nhau tại một nhà hàng. Tôi đã nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Anh ấy nói với tôi rằng một trong những đồng nghiệp của anh đã bị bức hại tới chết bởi vì anh ấy tu luyện Đại Pháp. Thi thể anh ấy vẫn chưa được xác nhận.

Tôi kể cho anh ấy về sự bức hại mà tôi đã trải qua và về cái chết của anh vợ tôi. Anh ấy vui mừng khi biết được nhiều hơn về cuộc bức hại. Tôi khuyến khích anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” khi nào anh cảm thấy cần sự giúp đỡ.

Trong một chuyến tàu khác, một người đàn ông trên giường đối diện tôi dường như khá suy sụp. Tôi đã trò chuyện cùng ông và biết rằng con trai ông đã mua một ngôi nhà ở Thượng Hải nhưng đột ngột mắc bệnh thận. Điều này dẫn tới những khó khăn tài chính.

Tôi nói với ông ấy về một đứa trẻ bị viêm thận mãn tính. Cả gia đình đã thử tất cả các phương pháp điều trị, nhưng không có cách nào hiệu quả. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đứa trẻ đã phục hồi, đi học trở lại và sống một cuộc sống khỏe mạnh. Tôi bảo ông ấy hãy đưa con trai tới tìm một học viên Pháp Luân Đại Pháp và nhẩm niệm hai cụm từ may mắn.

Có lần tôi đi taxi và nhận thấy một huy hiệu Mao Trạch Đông treo bên cạnh người lái xe. Tôi nói với người lái xe: “Chiếc huy hiệu đó thực sự rất xấu với anh.” Tôi nói với anh ấy bao nhiêu người đã bị Mao giết chết khi ông ta đang nắm quyền và Đảng Cộng sản Trung Quốc dưới thời Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Sau đó anh ấy đã sẵn sàng đồng ý thoái Đảng.

Với Chính Pháp của Sư phụ đang tiến tới và nỗ lực của các học viên Đại Pháp cho mọi người biết về cuộc bức hại, tôi cảm thấy rằng cuộc bức hại không còn tràn lan nữa. Trước đây, tôi luôn dùng bốt điện thoại công cộng để gọi điện bởi vì điện thoại nhà tôi đã bị theo dõi. Một lần, sau khi một đồng tu gọi tới nhà tôi, cảnh sát đã tới nhà anh ấy và tịch thu các sách Đại Pháp của anh. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy rằng các nhân tố tà ác đang ngày càng ít đi. Tôi không còn cảm thấy cần trốn nữa. Tôi cũng chủ động tìm kiếm những người tôi có thể nói chuyện và giúp họ thoái ĐCSTQ.

Chỉ với sự chỉ dẫn và bảo vệ của Sư phụ, tôi đã có thể vượt qua những tình huống nguy hiểm và những khổ nạn trong những năm qua.

Tu luyện Đại Pháp không có gì là sai

Tôi chuyển tới Thượng Hải cùng gia đình năm 2004. Trong ba năm đầu, tôi hầu như không kiếm đủ tiền nuôi sống gia đình. Vào năm thứ tư, tôi may mắn được nhận vào làm việc cho một Công ty tốt, và thu nhập của tôi tăng lên.

Tôi làm việc chăm chỉ và được thưởng một chuyến ra nước ngoài. Khi tôi tới đồn cảnh sát địa phương để làm hộ chiếu, tôi được bảo rằng tôi không đủ tư cách bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cho họ biết thông tin rằng không có gì sai hay bất hợp pháp khi tu luyện Đại Pháp và việc nộp hồ sơ làm hộ chiếu và ra nước ngoài là những quyền được đảm bảo trong Hiến pháp Trung Quốc.

Cảnh sát liên lạc với Công ty của tôi và đó là một việc tốt vì nó cho phép tôi cho ông chủ của tôi biết về Đại Pháp và cuộc bức hại. Cuối cùng, tôi lấy được hộ chiếu và vợ chồng tôi đã có một chuyến đi.

Sau khi tôi trở về, Giám đốc Công ty đã mời chúng tôi tới một nhà hàng, và ông ấy đã trao phần thưởng cho tôi vì những đóng góp to lớn cho Công ty.

Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

(Hồng Ngâm II – Sư đồ ân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/11/379969.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/16/176169.html

Đăng ngày 28-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share