Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 20-11-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2014. Trình độ học vấn của tôi thấp vì vậy tôi nhờ một đồng tu viết bài chia sẻ này giúp tôi.

Thiên mục của tôi khai mở từ thời thơ ấu và tôi nhớ đã nhìn thấy nhiều điều kỳ lạ cũng như thấy chư Phật và các thiên nữ tuyệt đẹp ở không gian khác. Tôi đã rất ngây ngô nghĩ rằng những người khác cũng nhìn thấy họ như tôi.

Một cuộc đời khổ đau

Tôi sinh ra trong một gia đình bần nông và tôi có một anh trai và một em trai. Sức khỏe của tôi rất kém, và tôi trải qua một cơn bạo bệnh khi lên 6 tuổi, nhưng gia đình tôi không đủ khả năng chữa trị cho tôi. Mẹ tôi để tôi vào một cái giỏ tre cũ ở bên ngoài chờ chết. Một số dân làng tốt bụng đã cho tôi ăn và tôi đã sống sót.

Mẹ tôi coi trọng nam hơn nữ, vì thế, tôi tuổi còn nhỏ mà vừa phải cõng em trên lưng, vừa làm việc nhà và cả việc đồng áng, trong khi đó anh trai tôi không phải làm bất cứ việc gì. Giờ nghỉ duy nhất mà tôi có là lúc đi học. Nhưng vì luôn phải cõng em trai trên lưng nên tôi kiệt sức tới mức thường ngủ gật trong lớp.

Vì để lấy của hồi môn, mẹ bắt tôi lấy chồng từ lúc còn là thiếu niên. Thật không may, chồng tôi qua đời khi con trai chúng tôi mới được vài tháng. Để kiếm sống, tôi đã mang theo con mình bỏ đi tìm việc. Tôi đã phải trải qua nhiều gian khổ để nuôi nó lớn lên, và tất cả những gì chúng tôi có chính là hai mẹ con. Khi con tôi 21 tuổi, nó qua đời do một căn bệnh cấp tính.

Sức mạnh của Đại Pháp

Một người họ hàng mang cho tôi một bản copy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và nói với tôi rằng đó là một cuốn sách vô giá. Tôi thậm chí còn không biết đọc tiêu đề. Tôi bắt đầu thế nào đây? Tôi nhờ người giúp tôi đọc cuốn sách, từng chữ từng chữ một.

Tôi rất đau khổ và lo lắng, vì vậy tôi cầm cuốn sách trên tay và nghĩ: “Tôi muốn đọc! Tôi muốn đọc!” Đêm đó, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, giáo viên tiểu học của tôi đã dạy tôi đọc. Những từ và cụm từ rất khó đã in sâu trong tâm trí tôi cho đến khi tôi có thể nhớ chúng. Giấc mơ tái diễn ba đêm liên tiếp.

Sau những giấc mơ đó, tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân! Tôi đã nói tiếng Quảng Đông cả đời và không thể hiểu một từ tiếng phổ thông, thế mà bây giờ, tôi lại hiểu và nói được tiếng phổ thông! Mọi người ai cũng ngạc nhiên.

Tôi bắt đầu chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân vào đầu năm 2018. Tôi mất hai ngày để chép Luận Ngữ, phần giới thiệu cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Những người khác chứng kiến điều này nói: “Chị không viết mà là đang vẽ”. Không nản lòng, tôi tiếp tục chép bằng tay, từng nét, từng ngày. Bây giờ tôi đã hoàn thành việc chép cuốn sách, mặc dù chữ viết tay của tôi không đẹp.

Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, hẳn đã thấy sự chăm chỉ và kiên định của tôi, Ngài đã an bài cho vài học viên đến nhà tôi học Pháp. Môi trường nhóm đã giúp tôi hiểu Pháp sâu hơn.

Một ngày nọ, tôi nghĩ về con trai mình và không sao nín khóc được. Đột nhiên, đồng hồ trên tường nói, “Bà khóc vì lẽ gì? Nếu bà không buông bỏ được, chẳng phải bà chỉ là người thường thôi sao?”. Tôi đã sốc và ngừng khóc ngay lập tức.

Sư phụ giảng:

“[Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

“Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này. Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân, phiên bản năm 2000)

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã sử dụng chiếc đồng hồ để điểm hóa cho tôi – một người tu luyện có thể buông bỏ sinh tử, tại sao tôi không thể buông bỏ cái tình chứ? Đúng vậy ! Tôi sẽ nghe Sư phụ và loại bỏ nó đi. Thực ra, mối tiền duyên giữa tôi và con trai tôi đã kết thúc. Tôi không thể ngăn cản nó đi tới nơi mà nó thuộc về.

Khi tôi thực sự buông bỏ suy nghĩ của mình về con trai, tôi thấy nó dần dần rời đi, quanh nó có rất nhiều các vị Phật. Đó là lần cuối tôi thấy nó. Khi tôi không suy nghĩ về nó nữa, nó cũng không còn xuất hiện nữa.

Tín sư tín Pháp, dữ hóa lành

Theo yêu cầu của Sư phụ, các điểm sản xuất tài liệu mọc lên khắp nơi. Tôi cũng muốn làm tài liệu giảng chân tướng. Sư phụ thấy tâm tôi và an bài cho một học viên am hiểu kỹ thuật tới giúp tôi.

Tôi nhanh chóng học được cách tải tài liệu từ trang web Minh Huệ và in ra. Tôi tự mình làm vì cân nhắc đến sự an toàn và đã có thể làm ra những chiếc lịch bàn và lịch treo tường đẹp mắt.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi bộ, ba lô sau lưng có tài liệu giảng chân tướng, hai lính canh đột nhiên đi về phía tôi, mặt trông hằm hằm. Tôi rất bình tĩnh và phát chính niệm. Họ cứ thế đi qua tôi.

Sư phụ giảng,

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư đồ ân, Hồng ngâm II)

Một hôm, có hơn chục người đột nhập vào nhà tôi để lục soát. Tôi không sợ, cũng không có suy nghĩ gì trong đầu ngoài những lời giảng của Sư phụ: “Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999]).

Họ không tìm thấy bất cứ thứ gì dù máy tính, máy in và tài liệu của tôi bày nguyên ở đó. Nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định. Họ để hai người ở lại thay phiên nhau theo dõi tôi. Đến tối, tôi phát chính niệm: “Tà ác toàn diệt”. Tôi nhanh chóng ra khỏi nhà, thầm nghĩ: “Giá như có chiếc xe máy thì tốt”. Vừa nghĩ thế, liền có một chiếc xe máy dừng ngay trước mặt tôi. Tôi lên xe và rời đi.

Ngày hôm sau về nhà thì hai giám thị kia đã rời đi. Từ đó, tôi không bị ai quấy rối nữa, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nghĩ lại, tôi nghĩ đó là một khảo nghiệm, trận này khảo nghiệm đến mãnh liệt mà đi cũng thật nhanh.

Tôi còn gặp nhiều sự việc Đại Pháp thần kỳ nữa, và thấy rằng Sư phụ luôn dìu dắt tôi. Trong tu luyện, tôi cũng gặp phải không ít ma can nhiễu, cản trở tôi học và ngộ Pháp. Chỉ cần chúng ta kiên định tín Sư tín Pháp thì không có khảo nghiệm nào là không thể vượt qua.

Nhất tư nhất niệm của chúng ta thế nào, Sư phụ đều biết. Tuy là học viên mới nhưng tôi cũng cảm nhận được Sư phụ luôn dìu dắt tôi tiến về phía trước. Tôi không sao kìm được nước mắt, trong tâm hô lên không biết bao nhiêu lần: “Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ!” Thiên ngôn vạn ngữ cũng khó có thể nói hết được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ, chỉ có thể tinh tấn không ngừng, làm tốt ba việc để Sư phụ yên tâm.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/20/377295.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/4/174502.html

Đăng ngày 22-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share