Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 19-01-2019] Trong xã hội đang trượt dốc về đạo đức hiện nay, Pháp Luân Công đã mang tới cho chúng ta hy vọng của sinh mệnh và con đường phản bổn quy chân. Sau khi trải qua trùng trùng khó khăn và ma nạn, tôi đang bước đi trên con đường trợ Sư Chính Pháp. Tôi minh bạch rằng mình cần trở thành người biết nghĩ cho người khác trước và hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Khi làm vậy, tôi trở nên lương thiện và khoan dung hơn.
Cả hai vợ chồng tôi đều là học viên Pháp Luân Công. Có lần, giữa chúng tôi có mâu thuẫn và sau khi thừa nhận lỗi sai rồi hướng nội vô điều kiện, tôi phát hiện bản thân mình có tâm không phục. Trong giấc mơ, Sư phụ khích lệ tôi tiếp tục tiến về phía trước và điểm hóa rằng tôi cần đạt tiêu chuẩn ở mỗi tầng thứ, để không bị rớt lại phía sau.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta tu luyện phải phù hợp với tiêu chuẩn của tầng nào đó thì mới có thể tu đến cảnh giới ấy, nếu không thì chư vị không đến đó được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])
Vào mùa hè một năm nọ, thời tiết vô cùng nóng bức. Nhưng tôi lại cảm thấy lạnh, nên đã đóng cửa lại. Chồng tôi sợ nóng và ông không thể chịu nổi. Ông giận dữ nói: “Trời nóng như vậy mà bà còn đóng cửa lại!” Tôi im lặng và không nói gì. Ngay lập tức, tôi không còn thấy lạnh nữa. Tôi hiểu rằng nghiệp lực của tôi đã rơi lên thân chồng. Ông ấy đã giúp tôi đề cao.
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Một lần, tôi bắt xe buýt tới một nơi không quen thuộc. Vì vậy tôi ra cửa xe sớm để chuẩn bị xuống ở điểm dừng của mình. Nhưng lái xe không dừng lại. Khi tôi nói tôi cần xuống xe, anh ấy la lên với tôi và nói tôi đi ra cửa quá trễ. Thấy thái độ thô lỗ của anh, tôi ngộ ra rằng có lẽ trước đây tôi đã nợ anh ấy. Tôi không nói gì. Tôi phải hoàn trả nghiệp lực của mình. Vì vậy tôi xuống xe ở điểm dừng kế tiếp.
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Do đó [khi] chư vị gặp mâu thuẫn nào đấy, [thì] tôi nói rằng [đó] là để vật chất màu đen của bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trong luân hồi đời đời kiếp kiếp, ai mà biết được chúng ta đã nợ sinh mệnh nào trong quá khứ. Mâu thuẫn cũng thường nảy sinh khi chúng ta phối hợp với các đồng tu cứu độ chúng sinh. Có lần một đồng tu nói xấu tôi. Tôi tình cờ nghe được và biết rằng trên bề mặt tôi không sai. Nhưng tôi minh bạch rằng không quan trọng là tôi đúng hay sai. Điều trọng yếu đối với tôi là tìm ra chấp trước và buông bỏ nó. Có lẽ tôi đã đối xử không tốt với cô ấy trong quá khứ, nên chuyện này là để tôi hoàn trả món nợ đó cho cô ấy.
Bất cứ khi nào có chuyện khiến tôi tức giận, tổn thương hoặc lợi ích bị tổn hại, tôi sẽ hướng nội để cố gắng tìm thiếu sót của bản thân. Không quan trọng ai đúng ai sai. Mâu thuẫn có thể phơi bày chấp trước của chúng ta. Tôi hiểu rằng có thể trước đây mình có chỗ nào đó làm không tốt.
Mùa xuân năm 2015, tôi cùng với một học viên khác tới một điểm xe buýt trung tâm để tặng DVD chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Công. Chúng tôi tới đó vào buổi sáng. Một đồng tu nhận thấy cảnh sát đang kiểm tra hành khách. Hôm đó, tôi nghĩ chúng tôi nên rời đi sớm hơn. Nhưng thấy quá nhiều người xuống xe buýt, tôi biết họ đang đợi chúng tôi giảng chân tướng cho họ.
Chúng tôi liền tặng đĩa DVD và hành khách nhanh chóng nhận. Vài người trong số họ cũng đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, vì việc diễn ra quá dễ dàng nên sau đó chúng tôi thấy tự mãn. Lúc ấy, có bảy tám cảnh sát đột nhiên đi về phía chúng tôi và vây quanh chúng tôi. Chúng tôi biết chính chấp trước [tự mãn] của chúng tôi đã dẫn đến tình huống này. Vì vậy chúng tôi nhanh chóng quy chính bản thân, phát chính niệm và xin Sư phụ bảo hộ. Nhờ Sư phụ bảo hộ, chúng tôi đã an toàn rời đi.
Chúng ta cần luôn đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp. Vài ngày trước, vợ chồng tôi đủ tuổi để có thể đi xe buýt miễn phí. Công ty xe buýt yêu cầu chúng tôi cung cấp một bản sao thẻ căn cước. Con gái tôi nói cháu có thể sao chụp ở chỗ làm việc. Chúng tôi đồng ý và không nhận ra có gì sai ở đây. Nhưng sau đó, chúng tôi hiểu ra không có chuyện nhỏ trong tu luyện.
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“…ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết,…” (Thánh giả, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Chúng tôi không thể chiếm dụng dù chỉ một món lợi nhỏ, vì vậy chúng tôi gọi lại cho con gái và nói rằng chúng tôi sẽ tự đi sao chụp.
Tu luyện là nghiêm túc và có tiêu chuẩn. Bất cứ khi nào cảm thấy cuộc sống thật khổ, ngay lập tức tôi phủ nhận nó. Tu luyện sẽ không có thành công nếu không có khổ. Nghĩ về cái khổ mà Sư phụ trải qua, tôi không khỏi rơi lệ. Sư phụ đã gánh chịu quá nhiều cho chúng sinh. Tôi có quyền gì để kêu than về cái khổ của mình. Nếu Sư phụ không truyền Pháp cho chúng ta thì hôm nay chúng ta liệu còn có mặt ở đây không? Tôi hiểu sâu sắc rằng chúng ta đang được Sư phụ bảo hộ trong mọi thời khắc. Vì thế nên tôi sẽ cố gắng vượt qua mọi khổ nạn, buông bỏ chấp trước và chính niệm chính hành.
Tôi nhận ra rằng các đệ tử Pháp Luân Công ở Trung Quốc có trọng trách to lớn. Tại sao Trung Quốc lại được gọi là Thần Châu? Nội hàm của nó khiến mỗi người Trung Quốc đều thấy tự hào. Từ thời cổ đại, Trung Quốc đã là trung tâm của thế giới. Chúng ta đã đợi chờ hàng ngàn năm vì ngày hôm nay. Sứ mệnh của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Chúng ta phải tiếp tục buông bỏ quan niệm người thường, hoàn thành thệ ước và trở về nhà cùng Sư phụ.
Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/19/380582.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/15/175836.html
Đăng ngày 12-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.