Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2018] Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều biết rằng tu luyện là quá trình không ngừng vứt bỏ các tâm chấp trước. Đây là điều cần thiết để đồng hoá với Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi cho rằng không khó để tìm ra chấp trước vào danh lợi, nhưng để nhận ra chấp trước vào tình thì khó khăn hơn vì nó là một phần thiết yếu trong cuộc sống của chúng ta ở xã hội nhân loại.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi không có chấp trước mạnh mẽ vào tình khi so sánh với các học viên khác, cho dù là người nhà hay đồng tu. Ngoài ra, tôi [cũng] không hứng thú với những cám dỗ mà một người [bình thường] phải đối mặt trong xã hội.
Hành xử như một đệ tử Đại Pháp
Năm nay, cuộc sống gia đình tôi trở nên yên ổn hơn. Tôi đã nghỉ hưu và hầu hết thời gian tôi ở một mình. Con tôi đang làm việc ở một thành phố khác và chồng tôi chỉ về nhà một ngày trong tuần. Tôi không đến thăm người thân của mình trừ khi cần thiết. Tôi đã ngày càng cách xa khỏi xã hội người thường.
Tôi đã từng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng các học viên địa phương đã bắt đầu một hạng mục mới trong năm nay, vì vậy việc ra ngoài ngày càng ít cần thiết hơn. Ngoài việc học Pháp nhóm hai lần mỗi tuần, liên lạc giữa tôi và các học viên khác cũng trở nên ít hơn.
Sau đó, tôi cảm thấy một sự cô đơn không thể diễn tả [được] mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Cuộc sống trong thế giới thực giảm dần sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không thể nhìn thấy thế giới của riêng mình, vốn nằm ngoài thế giới trần tục này, vì vậy tôi cảm thấy lo lắng.
Việc học Pháp của tôi trở nên giống như hoàn thành nhiệm vụ. Khi nhẩm Pháp, tâm trí tôi bị lấp đầy bởi nỗi buồn và cô đơn, và tôi không thể thay đổi [trạng thái này].
Tôi bắt đầu dành hai giờ đồng hồ mỗi ngày để đọc các tin tức trực tuyến. Tôi trở nên nghiện việc muốn tìm hiểu những tin tức nóng hổi. Tôi không thể dừng lại.
Tôi ôm giữ chấp trước này như thể đó là mối liên hệ duy nhất giữa tôi và xã hội người thường. Tôi trở nên quan tâm đến những gì đang xảy ra trong xã hội. Tôi giữ một khát vọng mạnh mẽ, mong muốn rằng Mỹ có thể đàn áp Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi hi vọng ĐCSTQ sẽ sớm sụp đổ. Tôi hi vọng rằng sự cô đơn của tôi sẽ không kéo dài. Nhưng khi mọi thứ không xảy ra như tôi tưởng tượng, tôi cảm thấy thất vọng.
Tất nhiên, có lẽ tôi nên từ bỏ những chấp trước này, nhưng thay vào đó chúng dường như còn phát triển mạnh hơn. Tu luyện của tôi bị can nhiễu nghiêm trọng. Khi phát chính niệm và luyện công, tâm trí tôi bị dẫn động bởi những sự kiện hiện tại.
Sư phụ đã an bài một hoàn cảnh tốt như vậy để tôi có thể làm tốt ba việc. Nhưng tôi đã làm Sư phụ thất vọng.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình vẫn muốn [những thứ ở] thế giới người thường, và quan tâm đến những điều đang xảy ra ở đây. Tôi vẫn có một chấp trước mạnh mẽ vào tình, vốn có liên quan đến sự cô đơn!
Sư phụ giảng rằng:
“Con người sợ nhất cái gì? Cô đơn. Cô đơn có thể làm người ta phát điên, cô đơn có thể làm người ta quên đi hết thảy quá khứ, cô đơn thậm chí làm người ta quên đi ngôn ngữ. Cũng là một loại khổ đáng sợ nhất. Người nói ai đó quay mặt vào vách chín năm, ai đó quay mặt vào vách mười ba năm, còn có người ngồi đó trên trăm năm rồi. Chư vị không có cô đơn như vậy, chính là kiên trì từ đầu đến cuối giống như đệ tử Đại Pháp.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp các nơi XI)
Tôi cảm thấy mình đã làm Sư phụ thất vọng. Là một học viên, tôi không nên bị ảnh hưởng bởi cái hiện thực của xã hội này.
Tình là vị tư trong khi từ bi là vị tha
Tôi cũng đã nghĩ về chấp trước vào tình tồn tại giữa các học viên. Một số học viên sử dụng các ứng dụng mạng xã hội hoặc các phần mềm khác để giữ liên lạc, điều này gây ra một vấn đề nghiêm trọng liên quan đến an toàn bảo mật. Khi hướng nội về vấn đề này, tôi nghĩ đó cũng là vì người ta không thể buông bỏ cái tình – sợ cô đơn.
Chúng ta thường sử dụng những lý do nghe có vẻ cao cả để che đậy chấp trước của mình và không dễ để nhận ra loại tình cảm này.
Trong khu vực của chúng tôi, một số học viên cẩn thận để các quan niệm người thường của họ không bị đụng đến khi giao lưu với các học viên khác, vì sợ mâu thuẫn. Vì vậy, họ duy trì một môi trường hoà ái trên bề mặt, nhưng trong thực tế, [nếu] không có mâu thuẫn, quan niệm người thường rất khó nhận ra và khó bị phơi bày.
Khi người nhà của các học viên, vốn là những người không tu luyện, gặp vấn đề, một số học viên sẽ đến giúp đỡ họ, điều đó có liên quan đến công việc của người thường nhưng cũng làm tăng thêm chấp trước vào tình.
Tình là vị tư, nó không phải là lòng tốt chân chính. Từ bi là vị tha và nghĩ cho người khác.
Tất cả chúng ta đều thấm đẫm trong tình kể từ khi chúng ta được sinh ra. Một số chấp trước không dễ phát hiện vì chúng đã trở nên tự nhiên. Vấn đề là chúng ta không nên coi những điều này là chân ngã của mình.
Tình cũng có thể gây ra vấn đề lớn. Ví dụ, khi nhìn thấy các chấp trước của học viên khác, để duy trì cái gọi là môi trường hoà ái, chúng ta không trực tiếp chỉ ra cho họ, điều này dẫn đến việc một số học viên gặp phải giả tướng nghiệp bệnh hoặc các vấn đề tu luyện khác. Một số thậm chí đã qua đời.
Là những học viên Đại Pháp chân chính, chúng ta không chỉ có trách nhiệm với bản thân, mà còn cần có trách nhiệm với các học viên khác và chúng sinh.
Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/26/-378759.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/24/175942.html
Đăng ngày 09-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.