Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-12-2018] Hai mươi năm trước, tôi được giới thiệu và bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi tìm thấy cuốn Chuyển Pháp luân trong một cửa hàng sách nhỏ. Vì bị ảnh hưởng bởi thuyết vô thần, tôi không thể tin nhiều vào những lời giảng của Sư phụ. Tôi bị can nhiễu nghiêm trọng. Thông thường khi tôi vừa mở sách ra đọc, sẽ có một cuộc điện thoại gọi tới hoặc một việc gì đó khiến tôi phải dừng lại. Gần nửa năm trôi qua, tôi vẫn chưa đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân. May mắn thay, có nhiều học viên mà tôi có thể chia sẻ và hỏi các câu hỏi.
Theo thời gian, tôi cũng đọc được hai lần cuốn Chuyển Pháp Luân và vượt qua những trở ngại can nhiễu tôi học Pháp. Tôi đã gần như thanh trừ được độc tố của thuyết vô thần trong tư tưởng mình. Cơ thể tôi đắm chìm trong một trường năng lượng mạnh mẽ và từ bi. Tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc mà chưa từng trải qua trước đó. Niềm hạnh phúc đó đến từ thể ngộ về ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Lúc đó, tôi trở thành một học viên Đại Pháp chân chính và bắt đầu hành trình phản bổn quy chân.
Tuy nhiên, trong lịch sử, cựu thế lực với những hành động trên cơ sở tự tư, đã can nhiễu đến Chính Pháp thông qua những an bài của chúng. Trong quá trình hạ xuống nhân gian, chân ngã của các đệ tử Đại Pháp đã bị vùi lấp càng ngày càng sâu dưới lớp vật chất ích kỷ. Do đó, họ dần dần phát triển tự ngã mạnh mẽ, và chính cái tôi ích kỷ này là nguồn gốc của mọi chấp trước.
Sư phụ đã giảng cho chúng ta:
“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Nhất)
Do đó, trong quá trình tu luyện, chúng ta phải liên tục hướng nội và buông bỏ tự ngã.
Đối mặt với khổ nạn
Cách đây không lâu, tôi gặp phải khổ nạn lớn nhất trong sự nghiệp của mình. Có người buộc tội tôi và nhóm của tôi đã nhận hối lộ 1 triệu Nhân dân tệ. Lãnh đạo công ty đã tiến hành điều tra riêng tôi. Đối mặt với vấn đề này, tôi đã không hành xử như những người khác trong nhóm mình là nguyền rủa người đã hãm hại chúng tôi mà vẫn hợp tác và kiên định đối xử bằng lòng khoan dung.
Tôi lập tức hướng nội. Tại sao chúng tôi lại bị buộc tội oan? Tôi có phạm lỗi không? Vì cáo buộc sai này được đăng trên trang web chính thức của công ty, mục đích là để hủy hoại thanh danh của tôi. Điều này cho tôi thấy rằng mình chắc hẳn có chấp trước vào danh tiếng. Vì có người đã buộc tội tôi, điều đó có nghĩa là tôi hẳn đã vô ý làm tổn thương ai đó. Sau đó tôi nghĩ rằng tôi không nên oán trách cho dù đó là ai, và tôi nên tìm cách thiện giải.
Ngay sau khi tôi có suy nghĩ này, người quản lý bảo tôi: “Tôi biết anh sẽ không lấy tiền của người khác vì đức tin của anh. Và anh thà bỏ việc của mình để bảo vệ đức tin.” (Tôi đã từng bị giáng chức trước đó vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc bức hại Đại Pháp của ĐCSTQ). Tôi gật đầu. Ông ấy hỏi tôi: “Anh có biết ai đã báo cáo anh không?” Tôi lắc đầu. Nhìn tôi đầy cảm thông, ông ấy nói rằng nếu sự thật không được làm sáng tỏ ngay lập tức, vụ việc sẽ được chuyển tới bộ phận kỷ luật vào ngày hôm sau. Tôi có thể nói rằng ông ấy đang muốn giúp tôi.
Nhiều đồng nghiệp trong công ty biết rằng tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu tôi bị đình chỉ công việc và bị điều tra, nó sẽ khiến nhiều người có ấn tượng xấu về Đại Pháp. Khi tôi không biết phải làm gì, tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ:
“Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng.” (Giảng Pháp tại các nơi IV – Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)
Dựa trên Pháp, tôi ngộ ra rằng tôi nên kiên định tín Sư và chỉ bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài. Ngay cả khi tôi có sơ hở trong tu luyện, Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi nên hoàn toàn phủ nhận an bài và can nhiễu của cựu thế lực.
Ngay sau đó, một quản lý công ty nói với tôi rằng họ đã tìm ra người tố cáo tôi. Nhưng thật bất ngờ, cô ấy từ chối việc đã tố cáo tôi và tuyên bố rằng cô ấy hoàn toàn không biết tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy cho là ai đó đã sử dụng tên của cô ấy. Nửa giờ sau, tôi được thông báo sự việc đã được giải quyết.
Tuy nhiên, vấn đề đã không thực sự được giải quyết. Những ngày sau đó, một cáo buộc mới được đăng trên trang web chính thức của công ty. Lần này, nó đưa ra nhiều “chứng cứ”. Nhưng những chứng cứ này đã vạch trần thủ phạm thực sự đằng sau kế hoạch này: một công ty mà tôi chưa từng làm việc cùng. Điều này đã chứng minh sự vô tội của tôi.
Lần này, các quản lý của công ty không hỏi tôi mà đã điều tra và xem xét từng chứng cứ. Kết quả cho thấy thay vì nhận hối lộ, tôi thường sử dụng thu nhập cá nhân để quảng cáo, bán hàng và chăm sóc khách hàng. Các quản lý đã cảm động và nói rằng chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp mới làm như vậy trong xã hội kim tiền ngày nay. Các quản lý cảnh cáo công ty đó phải dừng hành động liễu lĩnh nếu không họ sẽ bị trục xuất khỏi thị trường nội địa. Chiêu trò này đã kết thúc.
Hướng nội
Tôi hướng nội sâu hơn. Trên bề mặt, tôi bị công ty đó buộc tội oan bởi vì tôi đã từ chối chấp nhận đơn hàng kém chất lượng và lượng hàng khuyến mại nghèo nàn mặc dù họ liên tục cố gắng thuyết phục tôi bằng những khoản thù lao lớn. Tôi đã không làm gì sai, vậy vấn đề thực sự là gì?
Một đêm, tôi có một giấc mơ: một chất màu đen nổi lên từ đáy biển. Ai đó hét lên: “Dầu đang tràn lên từ đáy biển!” Tôi hét lên không nghĩ ngợi gì: “Hãy lấp cái hố, nhanh lên!” Mọi người trên bờ biển đang hoảng sợ và chạy đi, không ai dám lấp cái hố.
Thấy mọi người tuyệt vọng, tôi lao xuống biển. Khi tôi đang lặn, một suy nghĩ nổi lên trong đầu tôi: “Khó mà nổi lên với dầu nhớt khắp người thế này.” Nhưng tôi không sợ và tiếp tục lặn xuống. Khi tôi sắp chạm đáy, tôi thấy một cái vỏ sò đang trôi về phía tôi và tôi đã dùng nó để lấp cái hố. Dầu ngừng chảy. Sau đó tôi nhanh chóng nổi lên. Một giọng nói cất lên: “Ngươi sẽ không bao giờ gột sạch được nhầy nhớt khỏi cơ thể!” Tôi ngay lập tức nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp. Mình sẽ thanh lý hoàn toàn bản thân!” Ngay lập tức, tôi trôi lên bầu trời.
Thông qua giấc mơ này, tôi ngộ ra rằng chỉ khi tôi hoàn toàn buông bỏ được tự ngã của mình, tôi mới có thể thực sự cứu người được. Trong khi đó, tôi nhận ra tự ngã của tôi đã bị thao túng bởi các chấp trước con người của tôi mà làm những việc sai trái. Khi tôi từ chối nhận hối lộ, dường như là tôi không bị động tâm bởi lợi ích. Sự lo ngại thực sự của tôi là giá trị vật chất chẳng được bao nhiêu, nếu tôi làm việc với họ, nó sẽ khiến tôi mất nhiều thời gian mà tưởng thưởng sẽ không đáng kể. Tôi nhận ra rằng tôi chỉ buông bỏ lợi ích hữu hình chứ không thực sự buông bỏ chấp trước.
Suy xét sâu hơn, tôi nhận ra rằng tôi cũng chấp vào danh tiếng. Trên bề mặt, tôi không bao giờ theo đuổi danh, nhưng tôi thường cảm thấy rất vui khi ai đó khen ngợi mình, Bởi vì tôi chỉ chú ý đến buông bỏ vật chất chứ không phải chấp trước vào vật chất, cựu thế lực cuối cùng đã dùng nó để bức hại tôi.
Sau khi tôi vượt qua khổ nạn này, tôi hiểu rằng tu luyện là nghiêm túc nhường nào. Trong tu luyện, chúng ta phải luôn luôn hướng nội thay vì phải tỉnh ngộ sau khổ nạn.
Giờ đây tôi có thể ngộ tốt hơn về lời giảng của Sư phụ:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Bài giảng Pháp tại các nơi, bản Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/19/378622.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/12/174605.html
Đăng ngày 09-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.