Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-01-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và hiện tôi đã 74 tuổi. Tôi muốn chia sẻ hai sự việc đã xảy ra với tôi trên hành trình giảng rõ chân tướng và cứu người của mình.
Nghiệp bệnh không thể ngăn tôi cứu người
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi chịu trách nhiệm phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng, tôi dùng chiếc xe đạp của mình để đi lại. Trong khi phân phát tài liệu, tôi cũng nói cho mọi người nghe chân tướng về cuộc đàn áp [của Pháp Luân Đại Pháp] và cố gắng khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Gần đây, tôi bị áp-xe gần xương sống khiến tôi gặp khó khăn trong việc đạp xe.
Một ngày kia, áp xe bị vỡ và chảy mủ rất nhiều, vì vậy tôi muốn đi tắm. Nhưng con trai của tôi đã khuyến cáo: “Mẹ không thể đi tắm được vì nếu mẹ tắm mẹ có thể bị nhiễm trùng từ nước.” Tôi đáp: “Mẹ là một đệ tử Đại Pháp và Sư phụ của mẹ sẽ bảo vệ mẹ. Sẽ không có vấn đề gì đâu.“
Và thực sự đã không có vấn đề gì xảy ra.
Sau đó tôi đi ra ngoài để phát tài liệu như thường lệ. Mặc dù có cảm thấy đau một chút khi đạp xe, nhưng tôi chỉ tập trung nghĩ đến tầm quan trọng của việc cứu người vì thế tôi vẫn tiếp tục đi.
Có một lần tôi đẩy xe ra, sắp xếp gọn tài liệu và chuẩn bị đi thì cảm thấy đau nhói ở mông. Tôi vội vã chạy vào phòng tắm và thấy áp-xe đã hoàn toàn bể ra, mủ khắp quần và trên sàn nhà. Tôi sờ vào chỗ gần xương sống và cảm thấy áp xe đã không còn nữa.
Tôi ngộ rằng Sư phụ Lý đã loại bỏ hoàn toàn chất độc trong áp xe. Tôi đã không thể cầm được những giọt nước mắt biết ơn của mình. Trải nghiệm này đã khích lệ tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn hơn.
Mặc dù quần áo và sàn nhà đã bị bẩn, nhưng tôi không ngần ngại hay nghĩ đến việc nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp phòng tắm và thay quần áo, tôi lại đạp xe đi.
Gia đình tôi đã cố ngăn tôi lại và nói: “Sao bà có thể đi ra ngoài bây giờ được?” Tôi đáp: “Chuyện này không là gì cả. Chẳng phải lịch sử có ghi lại câu chuyện về Quan Công [một vị tướng phục vụ dưới thời Lưu Bị trong triều đại cuối của Đông Hán] ngồi chơi cờ trong khi để cho người khác cạo xương của ông ta để tránh bị nhiễm trùng hay sao? Ông ấy không phải là một học viên. Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi không thể ở nhà được. Tôi không thể bỏ bê nhiệm vụ quan trọng của mình được.” Tôi đã đi ra ngoài như thường lệ.
Không sợ gặp rắc rối hay nguy hiểm
Nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ là điều mà tôi phải làm hằng ngày. Thông thường tôi có thể thuyết phục từ ba đến 10 người mỗi ngày và mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng thi thoảng tôi cũng có gặp phải những người nói những lời thiếu thân thiện với mình. Có lần tại một chợ nông sản, trong lúc tôi đang phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và giảng rõ chân tướng. Hầu như ai cũng vui vẻ nhận tài liệu mà tôi tặng họ. Một vài người còn đồng ý thoái ĐCSTQ.
Sau đó tôi gặp một người đàn ông tầm 70 tuổi, mặt ông đột nhiên biến sắc và ông đã hét to lên rằng, “Bà là kẻ gây rối chống lại Đảng!” Ông này đã ném tờ tài liệu mà tôi đã đưa cho ông xuống đất và đe doạ, “Tôi nghĩ cảnh sát nên bắt bà đi.” Sau đó ông ấy đã móc điện thoại di động của mình ra. Tôi không sợ và nói lại bằng một giọng bình tĩnh: “Tôi đang làm việc tốt cho ông đấy, sao ông lại có thể cư xử với tôi như vậy được? Mong người khác bình an chẳng phải là việc tốt sao?”
Những người đã nhận tài liệu mà tôi đưa họ đứng gần đó cũng không thể chịu nổi hành vi của người đàn ông này. Có người đã nói với ông ta rằng: “Bà ấy tặng ông báo và cuốn tài liệu miễn phí, nhưng ông lại hành động như kẻ ngốc. Bà ấy đang làm phiền ông sao?“ Một người khác nói: “Bà ấy chỉ là một người phụ nữ tốt bụng muốn mang đến cho ông một cuộc sống bình an. Ông không muốn điều đó sao? Bà ấy có ý định tốt. Nếu ông muốn nó thì hãy nhận nó đi; nếu ông không muốn thì đừng lấy. Tại sao lại xúc phạm bà ấy như vậy?”
Khi ông ấy thấy chẳng ai ủng hộ mình, ông ấy đã bỏ điện thoại xuống và bỏ đi. Một số người xem đã gợi ý rằng tôi không nên tiếp tục tương tác với những người ở chợ nông sản nữa vì có thể gặp rắc rối và nguy hiểm.
Tôi biết họ có ý tốt, nhưng tôi có thể để cho ai đó giống như người đàn ông này ngăn cản tôi cứu người hay mang chân tướng đến cho họ sao? Dĩ nhiên là không. Đó hẳn là tâm sợ hãi. Tôi đáp: “Đó là vấn đề của tôi, vì tôi đã không nói rõ để giúp ông ấy hiểu được vấn đề. Cảm ơn lòng tốt của mọi người.”
Hiện ngày nào tôi cũng ra chợ để giảng rõ chân tướng và khuyên mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bất kể trời nắng hay mưa.
Thật chẳng dễ dàng để đi trên con đường tu luyện. Tuy nhiên, để làm tròn sứ mệnh của mình, làm tốt ba việc, và cứu nhiều người hơn nữa, tôi sẽ không bỏ cuộc cho dù tình huống có khó khăn đến như thế nào, rủi ro lớn đến mức nào, hay có bao nhiêu khổ nạn đi nữa. Mà thay vào đó, tôi phải không ngừng tinh tấn hơn.
Có Sư phụ và Pháp ở bên, không có gì là không thể vượt qua. Tôi phải theo Sư phụ và trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/3/379796.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/19/175878.html
Đăng ngày 08-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.