Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-11-2018] Ngay khi tôi vừa đưa con đến công viên thì trời bỗng đổ mưa. Tôi thấy có một ông cụ chừng ngoài 80 tuổi không mang theo ô, nên tôi hỏi ông đang đi đâu. Ông nói ông muốn về nhà và nhờ tôi chỉ giúp đường đến trạm xe buýt. Tôi biết trạm dừng xe buýt ở khá xa, nên đề nghị: “Để cháu đưa ông đi nhé, vừa hay cháu cũng tiện đường.”
Tôi đi chung ô với ông cụ, vừa đi tôi vừa giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và giải thích rằng “vụ tự thiêu Thiên An Môn” là trò bịp bợm do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng nhằm kích động người dân phản đối các học viên Pháp Luân Công.
Khi chúng tôi vừa đến lối ra của công viên, tôi gọi một chiếc taxi. Người lái xe hỏi chúng tôi có phải là họ hàng không. Tôi bảo anh ấy rằng chúng tôi không phải bà con và rằng tôi sẽ xuống xe trước. Nghe vậy anh ấy thấy không thoải mái và đề nghị tôi hãy đi cùng ông cụ về tới điểm đến của ông cụ. Tôi nhận ra là người lái xe này thấy rằng đoạn đường xa như vậy, ông cụ tuổi tác đã cao, sợ rằng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu ông cụ gặp chuyện bất trắc.
Tôi nói: “Anh có thể có chút lo lắng, nhưng tôi nghĩ thật tốt khi chúng ta làm việc thiện. Trời đang mưa và cụ ông này không mang dù và đang tìm đường về nhà. Tôi không thể để ông cụ lại. Tôi hiểu là trong xã hội này nhiều người đạo đức đã tuột dốc, nên người ta không dám làm việc tốt. Nhưng anh hãy đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, nếu ông cụ là cha của anh, thì anh thấy có nên giúp ông cụ không?
Người lái xe bất đắc dĩ làu bàu: “Tôi biết, nhưng ngày nay việc tốt khó làm lắm.” Sau đó anh ấy nói với cụ ông vài câu, và ông cũng đáp lại rất dõng dạc. Cuối cùng, người lái xe thở phào nhẹ nhõm và bảo tôi: “Giờ chị không cần phải đi cùng ông cụ nữa. Tôi đưa đi là được rồi.”
Người lái xe thả tôi xuống trước và chỉ lấy tôi 10 tệ tiền xe. Tôi nói: “Bao nhiêu đó đâu có đủ – rất cảm ơn anh, anh rất thiện lương.” Trong tâm tôi nghĩ tôi không thể khích lệ anh ấy làm việc tốt và sau đó lại khiến anh ấy mất tiền được, nên tôi trả anh ấy thềm vài tệ.
Trước khi rời đi, tôi bảo người lái xe rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi muốn nói với anh ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Nghe vậy, mắt anh ấy sáng lên, dường như rất phấn chấn, anh ấy cầm lấy tay tôi và hỏi rằng có phải mọi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều thiện lương như vậy không.
Tôi nói: “Vâng, những người học Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt. Xin hãy nhớ là các học viên Pháp Luân Công đang bị ĐCSTQ và chế độ cũ của Giang Trạch Dân hãm hại.”
Sau đó tôi giảng chân tướng vụ tự thiêu Thiên An Môn. Anh ấy lắng nghe và cũng nhanh chóng đồng ý làm tam thoái. Nhìn họ đi xa, tâm tình của tôi một hồi lâu mới tĩnh lại. Nhất là đôi mắt rạng ngời của người lái xe đó khiến tôi cảm thấy rằng trong tâm họ đều vẫn còn thiện niệm, và Thiện của đệ tử Đại Pháp có thể đả khai nút thắt trong tâm chúng sinh.
“Hôm nay tôi thực sự gặp được người tốt”
Khi tôi đang trên xe buýt về nhà thì gặp một phụ nữ trung niên lên xe và ngồi cạnh tôi. Chị ấy có vẻ đang khó chịu và không để ý xung quanh. Tôi nhắc chị ấy rằng khóa túi xách của chị ấy đang để mở. Không ngờ, chị ấy đột nhiên toàn thân rung lên và khóc nức nở, nước mắt dàn dụa. Tôi liền lấy khăn giấy ra giúp chị ấy lau nước mắt và xì mũi. Chị ấy dựa vào ghế và như thể không còn chút sức lực nào. Một lát sau, tôi hỏi chị ấy đã ổn hơn chưa.
Chị ấy dựa vào tôi, vừa khóc vừa nói: “Em gái, chị không thiết sống nữa, cuộc đời chị khổ quá. Em biết chị đi đâu không? Chị đang tới bệnh viện. Chồng chị bị xe hơi tông và lái xe đã bỏ trốn. Bọn chị vẫn đang kiện vụ tai nạn đó. Bác sỹ nói rằng chồng chị có thể bị tàn tật. Vì phải chăm sóc anh ấy, chị không thể đi làm, nên hai vợ chồng không có thu nhập. Ở bệnh viện, chồng chị ngày ngày chửi chị, nói rằng chị không cho anh ấy ăn ngon. Ở nhà, con trai muốn lấy vợ, và bố mẹ con dâu tương lai thách cưới 80.000 tệ! Chị không còn đường sống nữa, họ đang bức tử chị……”
Tôi nhẹ nhàng khuyên giải nhưng chị ấy vẫn khóc nức nở đến run cả người. Tôi thấy lo lắng cho tình trạng của chị ấy, nên quyết định xuống xe buýt và đi cùng với chị ấy một hồi. Chị ấy dừng lại ở lề đường và lại bật khóc. Tôi nói rằng tôi biết chị ấy buồn và khuyên chị ấy đừng khóc nữa.
Chị ấy nói: “Em à, chị không dám khóc trước mặt bạn bè và họ hàng. Gia đình chị rất nghèo nên chị phải mượn tiền của họ. Chị lo là họ sẽ xem thường và giễu cợt chị nếu họ thấy chị khóc.”
Chị ấy liền ôm lấy tôi và khóc òa lên, rồi kể cho tôi về bất hạnh của bản thân. Tôi im lặng lắng nghe và vỗ vỗ nhẹ vào lưng để trấn an chị ấy. Cuối cùng, chị ấy cũng bình tĩnh lại.
Tôi nói: “Chị à, chúng ta hôm nay tương ngộ là do duyên phận. Chị là người thiện lương và ông Trời không tuyệt đường của ai. Có nhiều người khi gặp đại nạn, thường thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và họ thoát khỏi nguy hiểm. Có rất nhiều câu chuyện nói về lợi ích của Đại Pháp.”
Tôi nêu ra vài ví dụ, trong đó có câu chuyện về cuộc sống riêng của tôi, cuộc sống gia đình tôi và con của một học viên khác, những người đã được thụ ích từ Đại Pháp. Chị ấy lặng im lắng nghe và cuối cùng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Chị ấy gật đầu đồng ý với tôi. Tôi chân thành nhắc chị ấy hãy chân thành tin vào Pháp Luân Đại Pháp và cũng khuyên chị ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Chị ấy nói rằng mình chỉ gia nhập Đội và đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức này, và nói: “Chị tin những điều em nói bởi em là người tốt! Hôm nay chị thực sự đã gặp một người tốt. Làm trễ nải nhiều thời gian của em rồi. Cảm ơn em nhiều!”
Tôi bảo chị ấy hãy chia sẻ những gì tôi nói cho chị ấy với chồng và con trai chị ấy, để họ cũng được thụ ích. Chị ấy nhìn tôi và gật đầu: “Em nói đúng, đây là kiếp nạn của chị. Em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ nói với họ. Nghe em nói xong chị cảm thấy trong tâm tốt hơn nhiều.”
Lúc đó, chị ấy bình tĩnh và lý trí, nhìn chị ấy giống như một người hoàn toàn khác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/2/376546.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/21/173706.html
Đăng ngày 02-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.