Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2018] Tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Thu năm 1997. Tôi bật 9 bài giảng Pháp của Sư phụ cho vợ tôi nghe. Cô ấy nhắm mắt và lắng nghe. Những lời giảng của Sư phụ đã động đến tâm can của cô ấy, và cô ấy bảo tôi đưa cô ấy đến điểm luyện công vào ngày hôm sau. Tôi rất mừng cho cô ấy.

Nghị lực sống kiên cường

Trước khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi bị chứng mất ngủ kinh niên. Có những thời điểm cô ấy không thể ngủ trong vòng hai hay thậm chí 3 tuần. Dù chúng tôi có cố gắng giúp đỡ thế nào, cô ấy vẫn không thể ngủ được.

Khi cô ấy thử uống thuốc ngủ, cô ấy bắt đầu uống một hoặc hai viên rồi phải uống năm hay sáu viên một lúc mới có tác dụng. Rồi nó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Thỉnh thoảng chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện để tiêm thuốc an thần. Thuốc làm tê liệt đầu não cô ấy và cô ấy mất hết phản ứng.

Cô ấy nằm xuống giường và cố ngủ. Tôi canh cửa để không ai vào và làm phiền cô ấy. Tôi rất mong cô ấy có thể ngủ được cho dù chỉ là chợp mắt một lát. Cuối cùng khi tôi rón rén vào kiểm tra thì cô ấy đang nằm đó tỉnh như sáo.

Là người theo đạo Thiên Chúa, cô ấy cầu nguyện để có thể ngủ được, nhưng chẳng có tác dụng. Nhưng sau khi vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mọi việc trở nên tốt hơn. Chứng mất ngủ của cô ấy đã biến mất và cô ấy có thể ngủ trọn cả đêm. Điều này dường như là một phép màu, và chúng tôi vui mừng không nói nên lời. Không chỉ chứng mất ngủ đã biến mất mà cô ấy thậm chí còn có thể nhìn được không gian khác.

Trước khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi là một người kén ăn. Bây giờ tôi không còn như vậy nữa. Mọi người quen biết đều nhận xét rằng tôi trông trẻ hơn những người cùng tuổi khác. Giờ đây tôi rất khỏe mạnh. Tôi rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Cuộc đàn áp

Trong những ngày đầu, khi số lượng học viên Pháp Luân Đại Pháp tăng lên thì điểm luyện công của chúng tôi đã hết chỗ và chúng tôi phải lập thêm các điểm luyện công khác. Pháp Luân Đại Pháp có tác động tích cực ở khu vực chúng tôi. Khi tập trung ở một khu phức hợp thể thao để luyện công vào buổi sáng chúng tôi rất có trật tự.

Những người bộ hành đi ngang qua cũng phải dừng lại và xem cảnh ngoạn mục đó và hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Tâm chúng tôi tràn đầy hạnh phúc và chúng tôi háo hức chia sẻ Đại Pháp với gia đình, bạn bè và bất kể ai mà chúng tôi gặp. Mọi người ở những thành phố khác và thậm chí là ở những khu vực xa xôi đã đến điểm luyện công của chúng tôi để học Pháp và luyện công.

Trong khi đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu có động thái. Cảnh sát mặc thường phục đóng giả là học viên Đại Pháp để trà trộn vào chúng tôi. Họ thu thập thông tin cá nhân của các học viên và chụp ảnh, quay phim.

Cuộc đàn áp ập đến như một cơn bão. Những tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Áp lực rất lớn, giống như chúng tôi đang bị bóp nghẹt vậy. Một vài học viên thì sợ hãi. Những người khác thì muốn đòi công lý cho Đại Pháp và bước ra giảng chân tướng về cuộc đàn áp.

Vợ tôi và tôi đã bị bắt do phân phát các cuốn sách nhỏ tiết lộ sự thật đằng sau cuộc đàn áp. Việc chúng tôi bị bắt giống như là ngày tận thế ở trong gia đình chúng tôi vậy. Cha mẹ già của chúng tôi khóc thầm. Đối với họ thì mỗi ngày dường như dài bất tận.

Ngọn lửa không thể bị dập tắt

Điều kiện trong trại giam vô cùng tồi tệ. Đôi khi chỉ có thể nghe thấy âm thanh của gông cùm, xiềng xích, và ổ khóa phía sau những cánh cửa sắt. Ở đó lạnh lẽo, ẩm ướt, u ám và không có chuyện giảm án. Tôi bị nhét vào trong một phòng giam nhỏ cùng với 12 tội nhân khác. Buổi đêm phòng giam đóng đá và ban ngày thì đá tan ra. Nước trên trần nhà cứ nhỏ giọt xuống thấm vào chiếu ngủ của tôi ướt sũng. Thế giới của tôi như đổ ụp xuống. Một người bình thường có thể phát điên khi ở trong một nơi như thế.

Một lần tôi nhìn thấy vợ mình trong buổi thẩm tra. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy lại không thể ngủ được nữa và rằng ngực của cô ấy đau không chịu được. Tim tôi đập mạnh. Sau đó tôi nghe thấy có tiếng còi xe cứu thương, tim tôi đập nhanh. Tôi truyền một niệm cho cô ấy: “Em, nhiều người đang nhìn chúng ta, vì thế chúng ta không thể bỏ cuộc. Pháp Luân Đại Pháp là tốt – chúng ta cần phải chịu đựng được điều này!”

Thậm chí ở trong hoàn cảnh như thế, vợ tôi cũng không sợ hãi. Cô ấy luyện công và phát chính niệm hàng ngày. Nhưng cô ấy không thể ngủ được và ngực càng đau hơn. Hiếm khi cô ấy có thể ngủ được trong vòng hai tháng liền, và mạng sống của cô ấy như ngàn cân treo sợi tóc. Ở thời điểm đó, nếu một người thậm chí có niệm đầu bỏ cuộc thì họ có thể rời thế gian này dễ dàng.

Một người mà không ngủ thì giống như một cây đèn dầu không có dầu vậy. Nếu không được tiếp dầu thì cuối cùng ngọn lửa cũng sẽ tắt.

Cận kề với cái chết, vợ tôi nói to trong tâm rằng: “Sư phụ, xin hãy cứu con. Con muốn trở về nhà cùng Sư phụ!” Lời cầu xin chân thành đó vang vọng khắp cơ thể cô ấy.

Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trước mặt cô ấy. Một sinh mệnh mặc áo giáp toàn thân đứng cạnh cô ấy, ánh mắt như thiêu như đốt của hắn hướng về phía cô ấy và phóng ra những tia lửa. Cô ấy cảm thấy nóng bừng và trống cự trong đau đớn.

Sau đó cô ấy có thể ngủ được trong vòng 1 giờ đồng hồ. Khi cô ấy thức dậy, cô ấy cảm thấy sảng khoái, như thể cây đèn mạng sống của cô ấy đã được tra thêm dầu vậy. Nhưng sau sự việc đó, cô ấy lại không thể ngủ trong vòng hai tháng. Không thể ăn, ngủ đã khiến cô ấy cận kề cái chết.

Tình trạng của vợ tôi đã khiến tôi phân tâm, nhưng Sư phụ đã giúp tôi ngộ ra:

“Nếu chư vị không để ý, không để nó trong tâm, núi xanh còn kia thì không lo củi đốt, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp ở Pháp hội Sydney)

Tôi hiểu rằng Sư phụ luôn ở bên chúng ta, và không có gì phải sợ! Tôi tu bỏ chấp trước vào tình với vợ mình.

Cuối cùng vợ tôi lại có một giấc chợp mắt sảng khoái nữa. Chu kỳ này lặp lại nhiều lần trong suốt những năm ở trong nhà lao. Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi và giữ cho “ngọn đèn mệnh” của chúng tôi cháy rực.

Trở về nhà

Vợ tôi và tôi được trả tự do, và chúng tôi kể cho nhau nghe những gì xảy ra với mình trong suốt thời gian ở trong nhà lao. Tôi xúc động bởi những gì cô ấy đã trải qua và chia sẻ câu chuyện của cô ấy trên trang web Minh Huệ. Tôi mãi biết ơn huyền năng của Đại Pháp.

Ngay sau khi chúng tôi được thả, vợ tôi bắt đầu trải qua nghiệp bệnh. Một hôm tôi nghe thấy một cuộc hội thoại ở không gian khác: Một giọng nói hỏi giọng kia khi nào sẽ đưa vợ tôi đi. Giọng nói kia trả lời: “Ngày mai.”

Tôi hiểu rằng Sư phụ cho tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của cựu thế lực để học viên chúng ta sẽ là người quyết định kết quả. Không chút chần chừ, tôi nhờ ba học viên đến nhà tôi phát chính niệm để loại bỏ tà ác đã âm mưu lấy mạng vợ tôi. Một đồng tu nói rằng: “Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi. Chúng ta không thể để cựu thế lực lấy mạng cô ấy.”

Sau một khoảng thời gian phát chính niệm mạnh mẽ, thường xuyên, cựu thế lực đã bị giải thể và vợ tôi phục hồi nhanh chóng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/5/371841.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/12/171862.html

Đăng ngày 19-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share