Bài của một đồng tu Đại Pháp tại tĩnh Cát Lâm, Trung Quốc
[Minh Huệ] “Cô đi đâu vậy?” Có ai hỏi chuyện tôi? Tôi nhìn quanh và thấy một bà lão đứng dưới hiên một ngôi nhà gần đấy. Bà đang mỉn cười với tôi. Xem như bà đã đứng đấy từ lâu.
Tôi bước đến bên bà. Bà nắm lấy tay tôi trong bàn tay bà một cách thương yêu và bắt đầu nói chuyện với tôi bằng khẩu âm Sơn Đông. Người bà không cao lắm, nhưng đầy tràn năng lượng. Bà nói với tôi là bà 86 tuổi và rất mạnh khỏe, và tai nghe và mắt thấy của bà vẫn còn tốt. Bà nói rằng bà chờ đợi tôi nơi này đã khá lâu. Đầu tiên tôi hơi ngạc nhiên nghe như vậy vì tôi chưa biết bà. Sau đó tôi hiễu ra rằng đó là sự an bày của Sư phụ. Nó không xảy ra mà vô cớ. Mỗi lần tôi đi ra để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, trong trí tôi, tôi xin Sư phụ giúp tôi gặp được những người hữu duyên như vậy tôi có thể trao cho họ những tài liệu về giảng rõ sự thật. Kết quả là hầu như tất cả những người mà tôi giảng rõ sự thật đều là có duyên, và sự giải thích chân tượng của tôi được họ chấp nhận khá tốt. Lần này cũng như vậy đối với vị lão bà này! Bà đối với tôi như một người thân đã chưa gặp lại từ lâu. Bà còn đề nghị tôi nghỉ ngơi một chút và vào nhà bà ăn một chút gì.
Dùng kinh nghiệm của chính bản thân tôi, tôi nói với bà Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào và đã có nhiều người như vậy được hưởng từ thể chất đến tâm linh. Tôi nói với bà chính quyền đã bày đặt chuyện tự thiêu tại Thiên An Môn và đổ thừa cho Pháp Luân Công về trường hợp của người bệnh tâm thần giết người. Tôi cũng nói với bà là Pháp Luân Đại Pháp đang được rộng truyền bá ở ngoại quốc. Bà thật cãm động và nổi giận đối với cuộc khủng bố độc ác. Bà cũng tỏ ra có cãm tình và ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi dạy bà niệm câu, ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt!’ để nó giúp ích cho bà. Bà gật đầu và nói, ‘Tôi biết. Tôi nhất định tin nơi cô. Hãy dạy cho tôi niệm nó cho đúng.’
Tôi kêu bà nhắc lại theo tôi nhiều lần. Giọng nói thổ ngữ của bà rất nặng, và bà không nói nó được trơn tru. Nhưng bà cương quyết học nó. Bà nói, ‘Tôi già rồi. Tôi không dễ nhớ những điều. Hãy dạy cho tôi thêm vài lần nữa đi.’ Như vậy, tôi nhắc nó cho bà thêm nhiều lần nữa, từ chữ một, để cho tòan câu được ghi khắc trong trí của bà.
Trước khi tôi rời đi, bà vẫy tay tôi và nhắc đi nhắc lại nhiều lần, ‘Hãy trở lại nhé.’
Sau khi tôi bước đi một đoạn đường, tôi quay đầu lại thì thấy bà vẫn còn đứng đấy vẫy tay tôi trong bóng tối. Nó nhắc tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ, “Tất cả chúng sanh đang chờ đợi nơi chư vị (vỗ tay). Sự thật nó là như vậy”. (Pháp giảng tại Đại hội 2002 tại Philadelphia, Mỹ quốc).
15-11-2004
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/11/15/89226.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/26/54946.html.
Dịch ngày 27-11-2004, đăng ngày 30-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.