Viết bởi Miao Shan (Diệu Thiện)

[Minh Huệ]

Thứ Bảy

Tôi cùng với 2 đứa con của tôi đến Nữu ước để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cuối tuần trước. Tôi nói rõ với con tôi về sự quan trọng của chuyến đi vào đêm hôm trước khi đi. Chuyến đi rất dễ chịu. Chúng tôi không bị nhiều đèn đỏ khi đi trên đường phố Nữu ước. Con tôi hỏi tôi “Mẹ ơi, tại sao chúng ta không bị nhiều đèn đỏ vậy?” Tôi nói “Bởi vì hôm nay, chúng ta đến để cứu độ những người tại Nữu ước. Chúng ta đang làm những việc chánh nghĩa. Cho nên chúng ta không bị đèn đỏ”.

Hai sinh viên đại học hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công

Một khách bộ hành dừng lại đọc tài liệu giảng rõ sự thật

Chuẩn bị tài liệu cho khách bộ hành

Chúng tôi tìm chổ đậu xe một cách dễ dàng và đến chổ đang triển lãm chống tra tấn cách đó chừng vài trăm thước. Tôi rất cảm động và chảy nước mắt trên đường đi đến đó.

Chúng tôi lấy một số tài liệu giảng rõ sự thật và phân phát ở đường 42 và đại lộ số 7. Hai con tôi ôm một tấm bảng lớn có tài liệu sự thật về chính sách khủng bố và bức hình của đệ tử Wu Lingxia chụp trước khi cô ta bị tra tấn đến chết. Bảng tài liệu này cũng nói về một câu chuyện của năm đệ tử phải trốn khỏi nhà, sau đó bị bắt và tra tấn đến chết chỉ vì họ gởi tấm hình của cô Wu ra nước ngoài.

Tôi phân phát tài liệu cho mọi người và cũng mở máy thu băng cho những bài như “Phổ độ” và Tế thế”. Một số người ký tên vào bảng thỉnh nguyện chấm dứt chính sách khủng bố và ủng hộ Pháp Luân Công sau khi họ đọc những tài liệu đang trưng bày và lời giải thích của tôi. Một số hỏi tôi nếu chúng tôi cần tiền ủy lạo. Tôi nói với họ chúng tôi không nhận tiền ủy lạo. Chúng tôi chỉ muốn nói với họ về sự thật Pháp Luân Công.

Khi phân phát tài liệu, tôi nói thì thầm trong tâm “Hỡi các bạn Nữu ước, tôi đến đây vì các bạn. Hãy đến và nhận tài liệu nói lên sự thật này. Đây là phần quà lớn nhất cho các bạn”. Đối với những người nhận tài liệu, tôi nói thầm “Hãy giữ lấy mối thiên duyên này với Pháp Luân Đại Pháp. Đừng đánh mất cơ hội”. Đối với những người quá bận rộn hay làm ngơ không nhận tài liệu, tôi ước thầm cho họ được tốt lành. Tôi tin tưởng rằng những lời của tôi sẽ thấm vào tận trong tâm họ. Họ có nghe về Pháp Luân Đại Pháp và nghe nhạc Đại Pháp. Họ có thể được một tương lai sáng lạng.

Ngày hôm đó, trời đầy mây, có vẻ sắp mưa. Ngay sau khi chúng tôi phát Chính niệm trước lãnh sự quán Trung quốc xong, trời bắt đầu mưa. Trên đường về nhà, trời mưa rất lớn.

Chủ nhật

Có một đệ tử khác và tôi lái xe đến Nữu ước vào ngày hôm sau; cô ta nói với tôi rằng có rất nhiều đệ tử từ Canada, Hoa thịnh đốn , Boston và những quốc gia khác trên thế giới đã đến Nữu ước hằng ngày, hằng tuần để giảng rõ sự thật tại Nữu ước. Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi đã than phiền rằng lái xe đi Nữu ước khó quá, xa quá.

Chúng tôi đến tham gia giảng rõ sự thật tại một khu chợ nhỏ trên đường, nơi mà hai đệ tử khác đang biểu diễn Công Pháp và một đệ tử khác đang lo cho một nơi trưng bày tài liệu. Tôi phân phát tài liệu và giảng sự thật cho mọi người qua lại. Có hai biểu ngữ rất lớn được treo lên. Một tấm nói “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” và có một tấm hình mọi người đang thiền định bên cạnh. Một tấm khác nói lên chính sách khủng bố Pháp Luân Công của chính quyền Trung quốc và các đệ tử bị tra tấn bên cạnh. Nhiều lần tôi đã khóc vì nhìn thấy những tấm hình này.

Có hai sinh viên đại học xem tất cả những tài liệu, hình ảnh rất lâu. Họ ghi lại những tin tức, tài liệu hình như cho một khoá học nào đó của họ. Họ rất thích thú và nói sẽ lên mạng internet của Pháp Luân Đại Pháp để đọc thêm.

Trời sắp tối. Khi tôi mở mắt trong khi tập bài Công Pháp thứ tư, tôi thấy một thanh niên trẻ đang đọc rất kỹ tài liệu chúng tôi đang trưng bày. Anh ta lau nước mắt trên má của anh ta. Một đệ tử khác nói rằng anh ta đã đến đây 2 lần rồi. Tôi đi đến để giải thích thêm cho anh ta.

Anh ta tên là Jason. Anh ta không nơi trú ngụ, nhưng làm thiện nguyện cho tờ báo Big News, một tờ báo viết cho những người không nơi trú ngụ. Anh ta nói “Chúng tôi những người không nơi trú ngụ có nhiều khổ nạn lắm, nhưng không sao so sánh được với những gì mà các bạn đã gặp phải. Các bạn đáng phục lắm!”. Khi anh ta biết rằng chúng tôi sử dụng thời giờ, tiền bạc chính mình cho những hoạt động như vậy, anh ta cúi đầu mấy lần với các đệ tử đã bị tra tấn trong tấm hình.

Jason nói với tôi rằng anh ta lớn lên tại Massachusettes và có bằng trung học. Vợ anh ta bỏ anh ta và đem theo đứa con gái 4 tuổi. Anh ta không biết họ đang ở đâu. Anh ta vừa mới đến Nữu ước và đang tìm việc làm. Anh ta nói với tôi rằng bác sĩ nói anh ta bị bệnh tâm thần. Tôi hỏi anh ta, “Bệnh tâm thần về cái gì? Anh nói chuyện rất bình thường”. Anh nói rằng anh có thể thấy nhiều chuyện mà người bình thường không thấy. Ví dụ như, khi một người đi đến, anh không những thấy người này, mà còn thấy người phía sau của người này. Anh ta có thể thấy linh hồn nữa.

Anh ta rất muốn học những bài Công Pháp. Tôi cho anh số điện thoại của các đệ tử tại Nữu ước để anh liên lạc. Anh bắt tay tôi và chia tay và nói với tôi rằng anh sẽ học Pháp Luân Công.

Hầu hết những người tại Nữu ước không biết Pháp Luân Công là gì hay sự thật về Pháp Luân Công. Tôi tin tưởng rằng họ sẽ bắt đầu học từ bây giờ và biết rõ sự thật về Pháp Luân Công.

16-8-2004

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/8/18/81970.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/8/21/51596.html.

Dịch ngày 24-8-2004, đăng ngày 25-8-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share