Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Đông
[MINH HUỆ 13-8-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ cuối năm 2009. Trước đó, tính khí tôi rất xấu và mỗi ngày đều hút hết một bao thuốc lá. Tôi cũng bị chứng đau đầu gối nặng, đi bộ năm, sáu bước đã không chịu nổi. Thậm chí đôi lúc, nửa đêm tôi bị đánh thức vì cơn đau. Tôi đã gặp nhiều danh y, nhưng không ai có thể điều trị được căn bệnh của tôi. Tôi đã nghĩ mình sẽ phải sống chung với căn bệnh này cho đến hết đời.
Có thời gian gia đình tôi bị phá sản, vị hôn thê cũng vì thế mà rời bỏ tôi. Hơn nữa, tôi còn gặp vấn đề về mắt, khiến tôi không thể nhìn màn hình máy tính hoặc TV quá 15 phút. Tất cả những điều này đã mang đến cho tôi nhiều đau khổ, gặp chút việc nhỏ cũng có thể khiến tôi giận dữ, thậm chí dẫn đến tranh cãi.
Tôi tự hỏi tại sao gia đình mình lại rơi vào cảnh phá sản, và tại sao vị hôn thê lại bỏ tôi vì tôi không có tiền. Tôi cũng tự hỏi vì sao con người được tạo ra và và ý nghĩa của sinh mệnh là gì. Tại sao cuộc đời của tôi gặp đầy khổ nạn, tại sao nhiều người đối xử với tôi không tốt nhưng tôi không thể trả thù. Vì vậy tôi đã đọc nhiều sách, Đông Tây phương đủ cả, để tìm kiếm chân tướng của nhân sinh, nhưng hoàn toàn không thể tìm được câu trả lời hợp lý.
Mấy năm đó tôi làm phụ trách phòng thí nghiệm của một trường đại học y khoa. Công việc của tôi là làm việc với các sinh viên để cấy ghép các mô ung thư lên động vật và thử nghiệm các loại thuốc khác nhau trên đó. Tôi được giao công việc này vì chuyên ngành của tôi là gây mê.
Tôi chơi thân với một giáo sư tên là Nima. Một lần, khi tâm trạng tôi đang rất tồi tệ, và anh ấy nhận ra ngay khi chúng tôi gặp nhau. Sau khi nghe tôi than phiền về tình trạng bản thân, anh ấy đưa tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Anh nói rằng tôi có thể tìm thấy tất cả câu trả lời mà tôi muốn biết trong cuốn sách này. Tôi không quá coi trọng lời anh ấy nói, nhưng tôi tin anh ấy, tôi biết anh ấy sẽ không nói những lời không có lý trí, anh ấy cũng là một người thiện lương.
Cuốn sách anh ấy đưa tôi là sách điện tử. Tôi hỏi: “Anh muốn tôi xem trên màn hình máy tính trong tình trạng mắt tôi thế này sao?” Anh ấy trả lời rằng mỗi ngày đọc 10 trang cũng không sao. Ngày hôm đó tôi bắt đầu đọc sách, và hằng ngày Nima đều gọi điện để kiểm tra tiến độ của tôi.
Tôi gặp nhiều khó khăn khi đọc sách, nhưng tôi đã đọc vì tôn trọng bạn mình. Thật ngạc nhiên, tôi đã tìm được tất cả những câu trả lời trong cuốn sách và cảm thấy đây là cuốn sách cả đời tôi tìm kiếm. Quả thực tôi như một người đánh mất vật báu và luôn phải tìm kiếm nó.
Sau khi đọc xong cuốn sách lần đầu tiên, tôi cảm thấy vô cùng tĩnh lặng, nội tâm hết sức bình hòa. Đêm hôm đó tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết, đó là giấc ngủ ngon nhất trong suốt 25 năm qua. Đó là đêm yên bình nhất từ trước đến nay.
Tôi cố gắng đọc sách nhiều hơn và hành xử theo những chuẩn mực đạo đức được đề ra trong sách. Dần dần tôi trở thành người tốt hơn và làm việc chăm chỉ hơn. Đôi khi tôi còn làm việc không công cho các sinh viên. Tôi không còn là một người tính khí thất thường nữa, và ngày càng có thêm nhiều bạn bè. Một số sinh viên thậm chí còn thường xuyên đến gặp tôi trước khi về nhà.
Thông qua việc luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công, sức khoẻ của tôi cũng hồi phục. Chỉ sau một năm tu luyện, tôi có thể đi bộ đường xa. Đối với tôi đây quả là một điều kỳ diệu. Tôi cũng không cần đeo kính nữa. Vài năm trước, khi một học viên mới hỏi tôi rằng có phải sau khi luyện công sẽ không cần đeo kính nữa không, đột nhiên tôi nhớ ra trước đây tôi cũng từng phải đeo kính.
Khối u đáng ngờ
Thỉnh thoảng tôi thích uống cà phê, và tôi thường dùng tay trái để với hộp cà phê. Năm 2013 có một lần tôi đột nhiên cảm thấy hơi đau phía gần tim khi đang với tay lấy hộp cà phê. Tôi không chú ý lắm, nghĩ rằng đó là do mỏi mệt hoặc do cảm lạnh.
Tuy nhiên cơn đau ngày càng tệ hơn. Sau một tuần, tôi thậm chí không thể đưa tay lên quá vai. Tôi dùng tay phải kiểm tra phần ngực và nách. Đột nhiên tôi cảm thấy một khối u to hơn quả óc chó. Chính xác nó giống như một khối ung thư mà chúng tôi đã cấy ghép lên chuột và thỏ trong phòng thí nghiệm. Lúc đó, tôi đã làm việc ở phòng thí nghiệm được ba năm, đủ để biết chuyện gì sẽ có thể xảy ra với tôi.
Tôi sững sờ đến nỗi thậm chí không thể hạ tay xuống. Đây là một khảo nghiệm rất khó khăn đối với tôi.
Sau đó tôi nhìn lại bản thân và thấy rằng đau đớn này có thể là những nợ nghiệp do tôi làm việc xấu trước đây. Tôi nói với bản thân sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Đại Pháp.
Tôi đã không đến bác sĩ để kiểm tra. Gia đình tôi có chút lo lắng, nhưng tôi bảo họ rằng tôi sẽ ổn. Tôi chịu đựng cơn đau và tiếp tục hướng nội. Tôi vẫn nhìn thấy mình có các tâm oán hận, dục vọng, vị tư, và tật đố. Tôi không bao giờ nghĩ mình có những chấp trước này.
Dần dần cơn đau giảm đi, và tôi đã quên mất chuyện xảy ra. Vài tuần sau, tôi lại muốn uống cà phê. Tôi đưa tay trái với hộp cà phê và nhận ra mình không còn đau chút nào. Tôi kiểm tra cơ thể và không thấy khối u nữa. Thật không thể tin được, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm đó, tôi pha cà phê trong nước mắt và cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ. Đây là cốc cà phê đắng ngọt ngào nhất mà tôi từng uống!
Tôi rất cảm ơn tất cả các học viên đã cùng tôi đồng hành trên con đường tu luyện và giúp đỡ tôi nhận thức Pháp tốt hơn. Nếu có thiếu sót trong nhận thức, xin các đồng tu hãy từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/13/中东学员-我人生中第一个祥和的夜晚-372394.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/16/171541.html
Đăng ngày 07-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.