Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Ukraine
[MINH HUỆ 28-7-2018] Tháng 9 năm 2005, tôi nhận được món quà là cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng đến ngày 10 tháng 6 năm 2006 tôi mới bắt thực sự đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã từng tu một số môn phái khác trong vài năm. Tôi có thể chân không bước đi trên than hồng và có một số công năng rất mạnh khác. Tuy vậy, tôi vẫn không thể đẩy lùi bệnh tật trên thân thể. Tôi mắc chứng hen suyễn trong suốt 22 năm.
Tôi có một người bạn nước ngoài, trước khi cùng chồng về thăm quê, cô ấy mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi. Trước đó họ cũng từng đọc các thông tin về môn tu luyện này trên Internet và sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân họ đã bước vào tu luyện. 8 tháng sau, cô ấy trả lại cuốn sách cho tôi và nói rằng họ chưa từng đọc cuốn sách nào quý giá như vậy. Vì thế tôi đã quyết định thử môn tu luyện này.
Trong 10 năm tôi đã dùng kiến thức và kinh nghiệm từ môn tu luyện trước kia để trị bệnh cho người khác. Tôi khá nổi tiếng trong vùng. Lúc đó tôi không hề biết rằng khi trị bệnh cho người khác như vậy cũng đồng thời phải nhận nhiều nghiệp lực. Khi danh lợi đều có, tôi không coi trọng những gì mình học trước đây nữa, trước mắt chỉ nhìn thấy vinh hoa và lợi lộc.
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
”Hễ xuất hiện tâm chấp trước rồi, [khi] chư vị trị bệnh không được, chư vị thấy rất lo. Có người vì muốn bảo vệ danh [tiếng] bản thân, khi trị bệnh cho người ta thậm chí còn nghĩ những gì? ‘Bệnh này tôi xin nhận, để người kia khỏi bệnh’. Đó đâu phải xuất phát từ tâm từ bi; cái tâm danh lợi người ấy chưa hề dứt bỏ; hoàn toàn không xuất hiện tâm từ bi.”
Tôi đã từng cho rằng giúp người trị bệnh là ý nghĩa cuộc sống của tôi. Nhưng khi những người đã được tôi chữa khỏi 5 năm sau lại quay tại nhờ tôi trị bệnh, tôi không thể không băn khoăn: “Mình đang làm điều gì đây? Thật sự là giúp người, hay là đang hại người hại mình?” Thêm vào đó, chân của tôi bắt đầu đau ghê ghớm.
”Dần dần, trong toàn thân chư vị là đen; đó chính là nghiệp lực.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi ngừng việc chữa bệnh cho người khác, cả một năm sau đó tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng và cảm thấy mất phương hướng. Tôi cảm thấy mình là một linh hồn lạc lối trong thế giới này, nhưng không biết làm sao để thoát ra.
Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
”Khi tu luyện một cách chân chính, chư vị phải gặp thử thách gay go; chư vị làm sao đây? Chư vị phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể chuyển hoá nó thành vật chất màu trắng? Rất khó;”
Khi tôi bắt đầu tu luyện, thật sự rất khó khăn. Tôi đã phải nếm trải đủ loại gian nan và thống khổ. Lần đầu tiên mở cuốn sách, tôi đã thấy đúng câu này:
”Khi tu luyện một cách chân chính, chư vị phải gặp thử thách gay go;” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi muốn chia sẻ một sự việc trong quá trình tu luyện, đã giúp tăng cường tín tâm của tôi với Sư phụ và Đại Pháp.
Tháng 10 năm 2017, tôi đi thăm họ hàng và dừng chân ở nhà em gái. Một người họ hàng xa gọi điện báo với tôi rằng, có một người bạn thời niên thiếu của tôi đến thăm họ, người bạn ấy sẽ rời đi vào ngày hôm sau và cô ấy rất muốn gặp mặt tôi. Hôm đó là trận tuyết đầu mùa, đến lúc trời gần tối, tuyết bắt đầu tan và mặt đường hơi trơn trượt nhưng tôi vẫn quyết định đi gặp bạn.
Tôi phải đi trên những tấm ván gỗ hẹp bắc qua một khu đất lầy với những bụi cây mọc um tùm. Tôi bước từng bước rất cẩn thận, nhưng khi vừa đi qua khu vực nguy hiểm, đột nhiên tôi bị trượt và ngã xuống một cái hố. Tôi nghe thấy tiếng xương gãy và ngất đi trong giây lát.
Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ: “Gãy xương rồi.” Ngay lập tức tôi phủ nhận tư tưởng đó và liên tục nói với bản thân: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, ta không thừa nhận và phủ định hết thảy mọi an bài của cựu thế lực.” Tôi cũng không ngừng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.
Tôi thử thoát ra khỏi cái hố, nhưng cơ thể đau đớn vô cùng khiến tôi cảm thấy không thể làm nổi. Quanh đó không có một bóng người. Tôi liền cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi dùng tay trái kéo cơ thể, bám vào một tấm ván gỗ rồi trèo lên. Tay phải của tôi treo ở đó bất động. Lúc ngã, tay phải của tôi chạm đất và toàn bộ cơ thể đè lên nó. Thấy quần áo bị bẩn, tôi cố gắng dùng tuyết để gột sạch và quyết định đi tiếp. Nhưng sau khi đi bộ được một lúc, tôi nhận ra mình phải trở về nhà.
Thật không dễ dàng quay về đến nhà em gái và tôi quyết định không nói với ai về việc bị thương. Em tôi vẫn chưa về đến nhà, tôi liền bật audio bài giảng của Sư phụ, nhưng không thể tập trung vì quá đau. Những tư tưởng bất hảo cứ len lỏi vào tâm trí tôi, và tôi nghĩ về việc mỗi lần đối mặt với khổ nạn lớn và những việc tồi tệ xảy ra, tôi luôn chỉ có một mình, không có ai bên cạnh tôi. Tôi rất muốn khóc, nhưng lúc đó cơn đau khủng khiếp đến nỗi không thể khóc nổi.
Tôi chỉ có một chính niệm: “Tôi là đệ tử của Sư phụ, Sư phụ sẽ không bỏ rơi tôi.”
Vì tôi không thể nằm xuống, nên tôi ngồi trên giường nghe Sư phụ giảng. Nước mắt tôi lăn trên má. Tôi hồi tưởng lại quãng đời khó khăn và bi thảm của mình. Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi chưa từng có được ba ngày vui liên tiếp. Tôi lớn lên trong một đại gia đình với sáu đứa con. Trong ký ức của tôi, chúng tôi luôn rơi vào tình trạng nửa đói nửa no và tôi phải làm rất nhiều việc. Tôi là con thứ hai trong gia đình, nên phải chăm sóc cho em mình từ khi lên bảy.
Lúc đó tôi sống ở Nga, nhà tôi cách thành phố gần nhất khoảng 350km, khắp nơi đều là rừng rậm lạnh lẽo, điều kiện sinh hoạt vô cùng nghèo khổ. Tôi phải đi lấy nước từ con sông cách nhà 1km. Tôi phải ra sông giặt quần áo. Vào mùa hè, khi bố mẹ đi thu hoạch cỏ khô, tôi phải một mình trông em. Những trải nghiệm đó khiến tôi học được cách thương xót và muốn chăm sóc cho người khác.
Tôi chìm trong những ký ức tủi thân đó cho đến khi em gái trở về nhà. Em tôi nói chúng tôi sẽ đi thăm họ hàng. Chúng tôi có thể đi bằng ô tô, nhưng sẽ về bằng taxi, vì em rể tôi phải đi làm nên không thể đưa chúng tôi về. Lúc này, em gái tôi nhận ra sắc mặt của tôi không được khỏe. Tôi kể với em rằng trên đường đi gặp bạn, tôi bị ngã, bẩn hết quần áo, và phải quay trở về.
Sau đó chúng tôi sửa soạn rồi lái xe đi. Chúng tôi chơi ở nhà họ hàng trong hai tiếng. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy đau đớn đến mức không chịu nổi, nhưng tôi cố hết sức để không thể hiện ra. Khi họ gọi taxi, tôi nghĩ rằng mình sẽ ngồi ở ghế trước gần tài xế, như vậy sẽ không ai chạm vào phía bên phải của tôi và tôi cũng dễ dàng ra khỏi xe, bàn tay bị đau sẽ không bị đụng phải. Nhưng người tài xế đã đặt con trai ngồi ở ghế trước, nên tôi vẫn phải ngồi phía sau.
Trên suốt quãng đường về nhà, tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao để ra khỏi xe. Mặc dù bên ngoài trời lạnh cóng, nhưng tôi chỉ mặc một áo len bởi tôi không thể xỏ tay vào chiếc áo khoác. Khi em gái hỏi tôi vì sao không mặc áo khoác, tôi phải trả lời rằng tôi không thấy lạnh. Lúc ngồi trên xe, tôi rất lạnh. Em gái tôi nhận thấy giọn của tôi cũng đang run lên vì lạnh. Cuối cùng tôi cũng có thể ra khỏi xe và bước vào nhà. Khi nhìn thấy bàn tay tôi thõng xuống, cô ấy hỏi tay tôi bị làm sao. Tôi để ý khi mọi người bắt đầu thông cảm, tôi cảm thấy muốn khóc. Và khi em gái vừa thể hiện sự thương xót, tôi lập tức rơi nước mắt.
Em gái tôi làm trong ngành y 33 năm, không cần chụp X-quang, cô ấy vẫn chẩn đoán được tôi đã bị gãy xương đòn. Cô ấy muốn gọi xe cứu thương, nhưng tôi nói trong nước mắt rằng không cần lo cho tôi, tôi đã có Sư phụ bảo hộ. Em tôi gọi điện cho họ hàng, tất cả mọi người đều nhất quyết cho rằng tôi cần đến bệnh viện để bó bột. Tôi phải chịu áp lực rất lớn từ phía mọi người, nếu không có Sư phụ trợ giúp, tôi đã không thể vượt qua được.
Ban đêm, có lúc tôi gần như rơi vào trạng thái vô thức. Khi tỉnh lại tôi nghe thấy tiếng mình đang nói một cách yếu ớt: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí và ta không thừa nhận mọi an bài của cựu thế lực.” Tôi đeo tai nghe vào và nghe bài giảng của Sư phụ suốt cả đêm. Tôi thậm chí có thể cảm thấy được cơn gió nhẹ thổi qua, như thể ai đó cầm lấy tay tôi, và thậm chí cơn đau nhói cũng giảm dần. Rất nhiều tư tưởng nổi lên trong đầu tôi. Tôi nhận thấy một cục nghiệp lực lớn đã tiêu mất. Và tôi nghĩ: “Dĩ nhiên đây là hảo sự.” Nhưng trong tâm tôi vẫn cứ lo lắng đến hành trình dài khi quay trở về Ukraine. Trên đường về nhà tôi sẽ phải chuyển máy bay và phải mang vác hành lý.
Khi trời sáng, tôi lấy lại bình tĩnh và thử luyện công. Nhưng sau khi ngồi song bàn để luyện bài công pháp thứ năm, tôi chỉ có thể ngồi được nửa giờ đồng hồ. Đến tối muộn, tôi gắng sức cử động bàn tay trái một chút, nhưng cơn đau dữ dội khiến tôi nhận ra mình không thể luyện các động tác.
Tôi tập trung phát chính niệm và hướng nội tìm nguyên nhân vì sao chuyện này xảy ra. Tôi đã tìm được rất nhiều tâm chấp trước và nhân tâm như tâm oán hận, mong muốn hiển thị bản thân, tâm sắc dục, kiêu ngạo, phán xét người khác, cứng đầu, ôm giữ quan điểm cá nhân, và nhiều điều khác.
Trong đầu tôi cũng xuất hiện những niệm đầu bất chính, chúng bắt nguồn từ những quan niệm người thường, tình và sự tủi thân. Tôi nhớ trong cuốn Chuyển Pháp Luân có nói về một người tu luyện luôn cảm thấy bất công và oán trách Phật không bảo hộ anh ta. Những cảm xúc tương tự đã che kín thiên mục của tôi, mặc dù tôi được khai mở thiên mục từ khi còn bé. Trong đầu tôi xuất hiện tư tưởng rằng không ai có thể chịu đựng tất cả những gì tôi đã phải nếm trải trong cuộc đời. Nhưng tôi đã gắng sức phủ định tất cả những tư tưởng đó.
Tôi tự hỏi bản thân: “Các đồng tu ở Trung Quốc Đại Lục đã phải chịu đựng những gì?” Những sự việc phát sinh trên thân thể tôi chính là đang khảo nghiệm tín tâm của tôi đối với Sư phụ. Khi tôi đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net, tôi luôn nghĩ rằng những điều kỳ diệu chỉ xảy đến với những học viên người Trung Quốc, bởi họ tu luyện trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt và xuất xứ của họ cũng rất đặc thù.
Ngày hôm sau tôi cố gắng thực hiện ít nhất vài động tác luyện công. Mặc dù đau nhưng tôi đã cố gắng tập được vài động tác với sự giúp đỡ của tay trái. Điều này đã khích lệ tôi một chút, và tôi lại nghe các bài giảng của Sư phụ rồi tập vài động tác. Tối hôm đó, một học viên ở Mỹ đã gọi điện cho tôi và nói rằng tôi nên luyện công, vì gãy xương chỉ có thể ảnh hưởng đến nhục thân, còn những khí cơ mà Sư phụ cấp cho tôi vẫn đang khởi tác dụng. Sau cuộc nói chuyện, tôi lại cố gắng luyện công. Tôi rất khó cúi xuống khi thực hiện bài công pháp thứ tư, sau vài lần nỗ lực, tôi phải dừng lại vì đau đớn.
Đêm hôm đó trong khi nghe các bài giảng, tôi quyết tâm sẽ luyện công vào sáng hôm sau. Ngày hôm sau, sau khi phát chính niệm vào buổi sáng sớm, tôi quyết định bắt đầu luyện bài công pháp thứ năm. Vì bàn tay phải của tôi không thể giữ cố định một tư thế, tôi liền lấy gối đặt phía dưới bàn tay phải. Tôi ngồi xếp bằng đả tọa trong nửa giờ. Sau đó em gái tôi vào phòng và khăng khăng đòi đưa tôi đi chụp X-quang và bó bột. Tôi đã từ chối.
Khoảng hai tiếng sau, tôi quyết định luyện các bài động công. Trực giác của tôi tin rằng, chỉ cần tôi luyện trạm trang, điều gì đó sẽ xảy ra. Thường khi tôi thực hiện bài công pháp thứ hai, tôi luôn cảm thấy rất thoải mái. Đặc biệt khi tôi nâng tay lên, tôi thường cảm thấy một luồng nhiệt thông thấu toàn thân.
Tôi cố gắng dùng tay trái nâng tay phải lên. Sự đau đớn khiến tôi toát mồ hôi, nhưng tôi vẫn đứng đó, và mọi suy nghĩ đều biến mất, chỉ còn lại một niệm: “Sư phụ luôn ở bên tôi, tôi là đệ tử của Ngài.” Sau khi đứng như vậy được hai hoặc ba phút, tôi đột nhiên thấy cảnh tượng từ không gian khác và nghe thấy tiếng động. Có một loại thiết bị ở không gian khác đang phát ra âm thanh lạ, như tiếng ù ù, và làm gì đó trên vai của tôi. Tôi thậm chí thấy những tia lửa ở phía bên phả, và đột nhiên, ngay lập tức bàn tay phải của tôi trở về vị trí bình thường. Tay của tôi đã hồi phục!
Vì điều này đến quá đột ngột, tôi buông cánh tay xuống và bật khóc, nhận ra rằng Sư phụ đã chữa lành cho tôi. Trong tâm cảm thấy một niềm vui vô hạn. Thời khắc đó, tôi đã nhận ra thế nào là tín tâm thực sự vào Sư phụ. Có những lúc đột nhiên bạn tìm thấy tín tâm thực sự như vậy đấy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!
Sự phục hồi này cũng khiến những người thân của tôi được thụ ích. Chị gái vốn có mâu thuẫn với tôi vì tôi tu luyện, và không liễu giải được Đại Pháp, sau khi chứng kiến sự việc này, đã nhờ tôi hướng dẫn luyện công. Tôi rất bất ngờ vì sách Chuyển Pháp Luân đã nằm trên giá sách của chị ấy 8 năm rồi, khi tôi bảo chị ấy trả lại sách cho tôi, chị ấy không đồng ý và nói rằng chưa có thời gian đọc.
Ngày tôi trở về nhà, nhiều họ hàng đã đến tiễn tôi ở nhà ga, kể cả những người vốn có những bất hòa với tôi sau khi mẹ tôi qua đời. Họ cảm ơn tôi và nói rằng chúng tôi không còn bất hoà nữa.
Hai em gái của tôi cũng đã bắt đầu đọc các cuốn sách của Sư phụ. Em gái út của tôi đã kể cho tôi nghe một sự việc. Khi nó đang trực ca đêm tại khu vực trẻ em ở bệnh viện, có một đứa trẻ được đưa tới vào lúc đêm muộn. Cậu bé xanh xao và khó thở, các bác sĩ đã dùng tất cả các biện pháp nhưng không hiệu quả, và đang chuẩn bị chuyển cậu đến bệnh viện khu vực bằng trực thăng vào sáng hôm sau, họ hy vọng rằng cậu có thể sống sót đến lúc đó.
Đột nhiên em gái tôi nghĩ đến những câu mà tôi đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Nhưng cô ấy chỉ có thể nhớ được những từ “Pháp Luân Đại Pháp” và nói thầm vào tai đứa trẻ. Lúc đầu không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó mặt cậu bé dần chuyển sang hồng hào, và cậu bé rất nhanh bắt đầu hô hấp trở lại bình thường. Cậu bé thiếp đi, em gái tôi cũng trở về nhà sau ca trực. Hai ngày sau cô ấy quay lại bệnh viện và được biết cậu bé đã xuất viện.
Trên con đường tu luyện tôi đã gặp rất nhiều khảo nghiệm, đồng thời cũng chứng kiến được vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi cũng luôn cảm thấy được khích lệ từ những bài chia sẻ của các học viên trên trang web Minh Huệ. Bài chia sẻ này tôi viết trong vòng hơn một tháng, và nếu tôi không được đọc bài chia sẻ “Một Pháp hội trang nghiêm – Điều tôi nhìn thấy từ không gian khác”, có thể tôi vẫn chưa viết xong bài chia sẻ của mình.
Trên đây là nhận thức tại tầng thứ hữu hạn của tôi. Nếu có điều gì chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu chỉ rõ.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/28/全心全意信师信法-371649.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/2/171361.html
Đăng ngày 03-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.