Bài viết của một học viên trẻ ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-8-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi mới kết hôn năm 2016, tuy nhiên, chồng tôi không phải là người tu luyện.

Trong một giấc mơ, tôi được thấy cảnh tượng tôi và chồng từng kết hôn ở một đời trước, anh và gia đình anh đã mắc nợ tôi rất nhiều. Vì thế tôi nghĩ có lẽ kiếp này anh ấy ở đây để hoàn trả những món nợ của họ. Ngoài ra, có lẽ anh biết tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong đời này và anh hy vọng tôi có thể đối đãi với anh ấy giống như tôi đã từng làm trong đời trước, thức tỉnh anh dù cho anh có mê tới mức độ nào trong thế gian.

Chồng tôi đối xử với tôi rất tốt ngay từ khi chúng tôi mới gặp nhau và vô cùng yêu thương tôi. Chúng tôi thích những món giống nhau, cùng chung nhiều sở thích và quan điểm.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi chúng tôi kết hôn. Chúng tôi liên tục tranh cãi về những thứ như chuyện ăn uống hay sử dụng nhà vệ sinh. Những cuộc tranh luận đều chỉ về những vấn đề vụn vặt. Đôi khi chúng tôi xích mích chỉ vì một câu nói ra không phù hợp.

Chồng tôi lớn hơn tôi vài tuổi. Tôi luôn nghĩ rằng một người đàn ông sẽ thay đổi sau khi kết hôn, đặc biệt là người đã trên 30 tuổi. Anh ấy nên có tinh thần trách nhiệm hơn và sẵn sàng gánh vác những gánh nặng. Nhưng chồng tôi lại không thay đổi một chút nào. Anh ấy chơi bóng, đi bar, chơi điện tử trên điện thoại sau giờ làm giống hệt như trước kia.

Một người đàn ông nên gánh vác gia đình của mình. Anh ấy nên cống hiến nhiều hơn sau khi kết hôn. Anh ấy nên tới thăm cha mẹ thường xuyên và giúp họ sửa sang nhà cửa. Anh ấy đến thăm cha mẹ nhưng không bao giờ giúp đỡ gì. Mẹ anh cũng rất nuông chiều con trai và chẳng để anh làm gì. Mỗi ngày, bà đều nấu những món ngon nhất cho anh.

Khi tôi đi công tác xa nhà, anh ấy sống với cha mẹ. Mẹ chồng tôi không muốn đánh thức anh vào buổi sáng vì muốn anh được ngủ nhiều hơn. Vì thế hàng ngày anh không kịp ăn sáng và vội vã tới công ty. Tôi ghét cách hành xử của chồng mình và cảm thấy bực bội khi nghĩ về điều đó. Anh luôn lười biếng khi ở nhà và có vẻ không muốn thay đổi, tôi trở nên tức giận và mắng nhiếc anh ấy.

Thu nhập của gia đình anh chỉ ở mức trung bình, nhưng cha mẹ anh lại luôn muốn cạnh tranh so sánh với gia đình tôi, vốn có điều kiện hơn. Họ thường cố gắng thể hiện rằng họ giàu có. Nhưng trên thực tế, họ sợ rằng tôi sẽ xem thường họ.

Mẹ chồng tôi mua một chiếc áo lông chồn giá 6.000 nhân dân tệ. Bà mặc nó để hiển thị khi chồng tôi và tôi tới nhà ăn tối. Bà muốn tôi tán dương bà. Tôi không hề có chút ấn tượng nào với chiếc áo và có lẽ bà đã cảm nhận được cảm giác đó của tôi, vậy nên bà đã không bao giờ mặc lại chiếc áo đó trước mặt tôi nữa. Nhưng bà lại nói với mẹ tôi rằng chiếc áo giá 12.000 nhân dân tệ.

Từ đáy lòng mình, tôi xem thường bà khi tôi biết bà đã nói quá giá trị của chiếc áo lông ấy. Tôi cảm thấy bà là người đạo đức giả. Những tâm chấp trước của bà như khoe khoang, ghen tỵ, tham lợi cá nhân và hư vinh là dơ bẩn đối với tôi. Tôi tu luyện trước khi đến tuổi thành niên, và đã tu luyện trong rất nhiều năm. Nên tôi cảm thấy chán ghét những thứ giả dối như vậy.

Suốt mấy tháng gặp mâu thuẫn với mẹ chồng, tôi nhận ra rằng mình đã bị văn hóa Đảng đầu độc nặng nề. Tôi luôn muốn những người khác phải tuân theo ý kiến của mình đúng như cách mà Đảng muốn “quản cả trời, quản cả đất, quản cả người, còn muốn quản đến cả tư tưởng của dân chúng.”

Trên thực tế, những hành vi mà mẹ chồng tôi thể hiện ra khiến tôi cảm thấy không thể chịu được phản ánh rằng tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước, bao gồm tâm tranh đấu, hiển thị, chấp trước vào danh, xa lánh và xem thường người khác. Tôi biết chính cách hành xử của mình đã khiến mẹ chồng tôi chỉ tập trung vào việc giữ thể diện.

Họ càng hành xử theo cách đó, tôi càng cảm thấy không thể chịu đựng được. Chính vì thế, tôi rơi vào vòng luẩn quẩn. Tôi không tu bản thân và lệch xa khỏi các yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết là một người tu luyện, tôi phải hướng nội. Nhưng tâm tôi vẫn bị kích động và tôi cảm thấy rất khó đề cao.

Thật không thoải mái khi xảy ra mâu thuẫn với chồng. Tôi đã không thể dậy sớm để luyện công buổi sáng. Tôi quyết định tới thăm cha mẹ và ở cùng mẹ tôi (cũng là một học viên) trong vài ngày. Tôi hy vọng bằng cách ở cùng các học viên khác, tôi có thể tinh tấn hơn. Tôi hy vọng học Pháp, chia sẻ, hướng nội nhiều hơn và thực sự thăng hoa dựa trên Pháp.

Sau đó, một giấc mơ khác đã khích lệ tôi rất nhiều.

Trong giấc mơ, tôi đang leo lên một ngọn núi và khi tới gần đỉnh núi, con đường trở nên khó khăn. Một lớp băng mỏng phủ trên những tảng đá. Không có vị trí nào để đứng hay bám vào. Hơn nữa, bề mặt những tảng đá dựng thẳng đứng, dường như không thể leo lên thêm nữa.

Có những vệt đánh dấu ở sườn bên kia ngọn núi. Tôi biết đó là để đo lường tiêu chuẩn đạo đức của người tu luyện. Tôi cảm thấy bất lực khi ngẩng đầu và nhìn những bức tường đá.

Sau đó tôi nhìn thấy chồng tôi cũng ở đó. Anh khom lưng, quỳ xuống đất, tư thế trông giống như cái cung để tôi có thể bước qua. Tôi đứng trên lưng anh, rồi dẫm lên vai. Anh ấy đứng lên dù vô cùng khó khăn. Sau đó anh nghiến chặt răng và sử dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân lấy tay nâng tôi lên, để tôi có thể lên tới đỉnh núi. Nhưng tư tưởng chủ quan của tôi dường như giữ tôi lại. Tay tôi không cố gắng nắm lấy và đôi chân không muốn leo lên. Tôi không nguyện ý trèo lên đỉnh núi nữa. Tuy nhiên, chồng tôi đã nâng tôi lên hết lần này đến lần khác và anh gần như cạn kiệt toàn bộ sức lực.

Tôi cảm thấy anh đã quyết tâm mạnh mẽ như thể: Tôi sẽ đưa cô ấy lên tới đỉnh núi dù có phải dốc cạn chút sức lực cuối cùng của mình. Thậm chí nếu cái giá phải trả là mất đi sinh mệnh hay hy sinh tất cả những gì tôi có, tôi cũng sẽ giúp cô ấy leo lên và đạt được mục tiêu của cô ấy.

Tôi đã bị chấn động trước sự vị tha dành cho người khác của anh. Đột nhiên tôi trở nên thanh tỉnh. Tôi đứng trên người anh, và nhanh chóng trèo lên tới đỉnh núi. Sau đó, đồng hồ đổ chuông đánh thức tôi dậy luyện công.

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc đó bằng ngôn ngữ của người thường. Cảnh tượng trong giấc mơ vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Chồng tôi sẵn sàng hy sinh bản thân để giúp tôi tu luyện thành công. Còn tôi mặt khác lại đổ lỗi cho anh và oán hận anh vì những mâu thuẫn trong cuộc sống hàng ngày giữa chúng tôi. Tôi muốn trả thù chồng mình bằng cách đối xử không tốt với anh ấy.

Thậm chí tôi từng nghĩ rằng sau khi tôi kết thúc việc tu luyện của mình và rời đi, tôi sẽ mãi mãi không để ý đến anh ấy. Tôi sẽ không quan tâm tới bất kỳ điều tốt nào tôi đã làm cho anh ấy trong đời trước. Tất cả những gì tôi muốn là anh ấy không khiến tôi bực mình hay tìm đến tôi nữa.

Những suy nghĩ của tôi thực sự không phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện. Tôi nghĩ nếu chồng tôi tới để báo ân, thì anh cần đối xử tốt với tôi; và là một người chồng, anh ấy nên chăm sóc và bảo vệ tôi. Đây là những quan niệm hoàn toàn sai lầm. Khi anh ấy bắt đầu giúp tôi phơi bày tất cả những chấp trước ẩn giấu rất sâu, tôi đã đánh giá mọi thứ bằng cái tình của con người. Tôi hoàn toàn quên mất chính niệm của một người tu luyện. Chỉ sau khi được điểm hóa trong giấc mơ, tôi mới nhận ra những suy nghĩ và cách hành xử không đúng đắn của mình.

Trong thế gian con người, ai đối xử tốt với mình cũng không phải là thực sự tốt. Giúp tôi tu luyện và vứt bỏ cái tình của người thường, vứt bỏ chấp trước để tôi có thể đề cao mới là tốt thực sự. Đây thực sự là cách báo đáp anh ấy dành cho tôi vì những gì tôi đã làm cho anh trong đời trước.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/12/372355.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/24/171626.html

Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share