Bài viết của một đệ tử ở Israel
[MINH HUỆ 20-8-2018] Cách đây 17 năm, tôi từng có một cuộc sống khá đặc thù trước khi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Thời thanh niên tôi đi học, sau đó đi nghĩa vụ quân sự (bắt buộc) giống như mọi người khác. Tôi đi làm thuê một khoảng thời gian rồi mở kinh doanh riêng. Tôi là vợ và cũng là một bà mẹ như bao người khác.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy cuộc đời của mình chỉ thật sự bắt đầu khi tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy, tôi đã 50 tuổi. Trước đó, tôi luôn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu tất cả mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện không diễn ra như tôi mong muốn, và tôi không có manh mối gì về mục đích của cuộc sống. Tôi không biết mình phải làm gì trong thế giới con người này. Tôi tự nhủ cuộc sống như tôi đang sống không phải là toàn bộ lý do để mình tồn tại. Tôi quan sát thấy những người sống quanh mình có vẻ không hài lòng hay thoải mái mặc dù họ có công việc tốt, gia đình, của cải và quyền lực. Một khi họ đạt được một mục đích, họ phải đặt ra một mục tiêu khác để khiến cuộc sống của họ có ý nghĩa.
Trước khi tu luyện Đại Pháp hai năm, tôi được chẩn đoán bị bệnh Hodgkin (HD – một loại ung thư hạch), và là trường hợp xấu nhất. Tôi sẽ ngất xỉu nếu cố gắng đứng dậy. Tôi bị mất cảm giác thèm ăn và sụt cân. Những cơn đau dữ dội hành hạ tôi về đêm khiến tôi không thể ngủ được.
Tóc tôi rụng sau vài tháng hoá trị. Mặt tôi tái xám và toàn thân nhăn nhúm. Tôi không còn sức lực và gần như không ăn gì. Đầu tôi khi ấy chỉ toàn những thứ đen tối. Tôi không thấy hy vọng và đã nằm liệt giường suốt 10 tháng.
Cuối giai đoạn hoá trị, các xét nghiệm cho thấy cơ thể tôi không có nhiều tế bào ung thư. Nhưng tôi rất yếu, dễ mệt và không thể bước dù chỉ là một bước nhỏ, cùng chứng loãng xương cao ở mức báo động. Tôi không biết phải làm gì mặc dù tôi đã đánh bại căn bệnh ung thư.
Sau đó vài tháng, tôi đã đọc về Pháp Luân Đại Pháp trên một tờ báo, và đã tham dự khoá hướng dẫn luyện các bài công pháp miễn phí. Lần đầu tiên thử luyện công, cơ thể tôi đau đớn vô cùng, nhưng tôi đã cắn răng và kiên trì. Tôi đã dùng một chiếc gối để đỡ lưng trong khi ngồi đả tọa. Các khớp của tôi như bị thiêu đốt và tôi phải dừng lại vài phút để làm dịu cơn đau.
Mặc dù đau đớn, nhưng tôi nhận thấy mình đã có thể duỗi thẳng vai sau lần đầu thử luyện các bài công pháp. Tôi xem nó như một điểm hoá để tiếp tục luyện các bài công pháp. Vị học viên dạy tôi luyện công là một giáo sư khoa thần kinh, và hai vợ chồng ông đã mở lớp hướng dẫn luyện công miễn phí cho mọi người tại nhà của mình. Sâu trong tâm, tôi biết môn tu luyện này tốt cho mình, vì thế tôi vẫn tiếp tục học.
Đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, không phải là chuyện đơn giản. Lần đầu tiên đọc cuốn sách, tôi thấy nó thú vị nhưng bình thường. Tôi chỉ đọc một vài trang trước khi đi ngủ vào mỗi đêm. Nhưng sau đó tôi nhận ra cuốn sách đã trả lời một số câu hỏi của tôi về cuộc sống. Khi ấy tôi chỉ có hiểu biết rất nông cạn về tu luyện. Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc đời, tuy nhiên tôi lại không thấy chúng là cơ hội để tu bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện–Nhẫn.
Một buổi sáng trong lúc rửa chén đĩa, tôi suy nghĩ đến việc mình nên tu luyện thế nào. Trong đầu tôi xuất hiện nhiều ý nghĩ hoang dại đến mức chúng khiến tôi gần như phát điên. Cuối cùng tôi đã khóc và tự nhủ: “Mình không nên tự cho mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nếu mình không thể hiểu rõ tu luyện là gì.”
Tôi tiếp tục khóc mãi nhưng rồi có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: “Đợi chút. Đối với mình Chân–Thiện–Nhẫn là rất quan trọng và mình luôn cố gắng chiểu theo nguyên lý này. Có lẽ mình chưa thể tự gọi mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp nhưng mình vẫn sẽ chiểu theo nguyên lý để ước thúc bản thân.”
Tôi bình tâm lại và quyết định chỉ tu luyện mà không cố gắng tìm xem liệu tôi có xứng đáng với danh hiệu học viên Pháp Luân Đại Pháp hay không.
Trong nhiều năm tu luyện, tôi liên tục học Chuyển Pháp Luân và những bài giảng khác của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi cũng chia sẻ thể ngộ của mình với các đồng tu. Từng chút từng chút một, tôi dần ngộ ra các Pháp lý của vũ trụ và thấy những điều mình đọc trong Chuyển Pháp Luân lần lượt được chứng thực trong cuộc sống. Thân thể tôi bắt đầu thẳng lên và khoẻ lại. Tôi cảm thấy khoẻ mạnh và không cần dùng các thực phẩm bổ sung nữa. Đôi lúc, tôi bị lỡ xe buýt và không ngại bỏ một giờ đồng hồ đi bộ về nhà, và tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Lúc đầu, tôi không biết cách giải thích về Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình mình, và họ chỉ biết rằng tôi đang luyện các bài công pháp. Nhưng dần dần tôi nhận ra mình nên nói cho gia đình và bạn bè biết về Đại Pháp để họ cũng có thể nhận được lợi ích. Em gái tôi đã tham dự lớp chín ngày và đã bắt đầu chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống của mình. Tôi cũng lập một điểm luyện công tập thể và mời những người mà tôi quen biết đến luyện cùng.
Nhờ Đại Pháp chỉ dẫn, tôi có năng lực giải quyết các tình huống khác nhau và mâu thuẫn giữa các cá nhân tốt hơn. Tôi không còn là gánh nặng cho gia đình mình nữa và giờ họ xem tôi như một nguồn động lực. Họ đã kinh ngạc khi thấy tôi trở nên khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Hiện giờ, tôi đã gần 67 tuổi và cảm thấy khỏe mạnh vui vẻ hơn bao giờ hết. Tôi tin chắc rằng con đường mình đang đi là tốt nhất. Con đường này có thể giúp mọi người chính lại những sai lầm của họ, khiến họ và hoàn cảnh xung quanh họ tốt hơn. Tôi tin đây chính là con đường mang đến ý nghĩa và mục đích chân chính cho cuộc sống của chúng ta.
Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện; nếu có điểm nào không đúng xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/20/372673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/22/171609.html
Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.