[MINH HUỆ 30-7-2018] Tôi là một học viên phương Tây, đắc Pháp vào năm 2000. Nhìn lại quãng đời đã qua, có thể thấy rằng cuộc đời tôi đã được an bài để trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã giảng về điều này:

“Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Chuyển Pháp Luân)

Con đường duyên phận của tôi bắt đầu khi tôi là một đứa trẻ. Khi tôi lớn lên, môi trường xung quanh tôi có nhiều yếu tố bất hảo và tôi đã bị tiêm nhiễm thứ văn hóa đó. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn thích đọc sách và tìm kiếm tri thức.

Tôi cũng có học vấn tốt, vốn giúp ích cho tôi sau này có thể nhận thức được Pháp. Có đoạn thời gian, tôi rất quan tâm đến một tác giả của những cuốn sách dài và chuyên sâu về Nhật Bản, Hồng Kông, và Đông Nam Á. Chính vì vậy, tôi đã được tiếp xúc với nền văn hóa Châu Á, tôn giáo, và triết học từ khi còn rất nhỏ và kết hợp chúng vào trong suy nghĩ của bản thân.

Kiến thức tổng quát của tôi rộng và tôi học được rất nhiều điều cần thiết để minh bạch Pháp và sau này dùng để giảng chân tướng và phản đối cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Trong trường Đại học, tôi không ngừng học đa dạng các môn, từ văn chương cho đến vi tính. Tuy nhiên, chuyên ngành của tôi là nhân chủng học, và sau này nó đã giúp ích cho tôi trong việc ngộ Pháp và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đầu tiên là nó giúp tôi có sự hiểu biết tốt về văn hóa Châu Á. Thứ nữa là kiến thức về sự đa dạng của nền văn hóa và nền văn minh của nhân loại. Và lợi ích cuối cùng của lĩnh vực nghiên cứu này mang lại là cho phép tôi thoát khỏi sự hạn chế về tư tưởng đã được bồi đắp bởi bản thân. Điều này đã loại bỏ nhiều rào cản tinh thần vốn có thể ngăn tôi đắc Pháp hay nhận thức Pháp.

Cuối cùng, ngay sau đại học, tôi bắt đầu được tiếp xúc với các khái niệm tâm linh của phương Đông. Trước đây tôi chưa bao giờ quan tâm đến tôn giáo, nhưng tâm trí của tôi đột nhiên cởi mở trước điều đó và tôi nhận ra bản thân vô cùng quan tâm đến Phật giáo và Đạo giáo. Thói quen cũ đọc sách vẫn còn và tôi đọc say sưa những quyển sách hay nhất mà tôi có thể tìm trong những chủ đề đó. Tôi phát hiện ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đã khai mở trí huệ cho tôi rộng lớn như bầu trời và dường như không có bất kỳ rào cản nào giữa những điều tôi đọc, cách tôi nhận thức nó, và cách tôi có thể áp dụng nó vào thực tiễn.

Nhìn lại, tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm thậm chí trước khi trở thành một học viên. Tôi đã đọc thông tin về Pháp Luân Công trên một cuốn tạp chí và gọi điện để đặt một cuốn băng luyện công và một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi tôi gọi điện tới, người phụ nữ ở bên kia đầu dây đã nói chính xác những gì tôi sẽ đặt mua trước khi tôi kịp nói ra yêu cầu của mình, nhưng cô ấy không nói với tôi làm sao cô ấy biết được những điều ấy.

Đắc Pháp

Sư phụ đã giảng:

“cũng có người chưa từng luyện công, nhưng họ đang tìm kiếm những chân lý và ý nghĩa nhân sinh vốn đã truy cầu cả một đời của mình. Đến khi học Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, họ liền lập tức hiểu rõ ra rất nhiều vấn đề mà cả đời họ mong muốn biết rõ nhưng lại không giải được. Tuy nhiên cùng với sự thăng hoa tư tưởng của họ, thì tâm tình của họ cũng vô cùng kích động; điểm này là khẳng định. Tôi hiểu rằng, những ai tu luyện chân chính sẽ biết sức nặng của nó, họ sẽ biết trân quý [nó].” (Chuyển Pháp Luân)

Khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, nội dung cuốn sách đã kết nối với tư tưởng của tôi như một luồng sáng, và mỗi từng câu trong sách đều đả thông tâm trí tôi như sấm nổ. Tôi đã chấn động vì đã tìm thấy sự uyên thâm vĩ đại mà bản thân đang kiếm tìm. Ngay lập tức tôi từ bỏ những thói quen xấu, bắt đầu luyện công, và kiên quyết cố gắng hành xử tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Trong vài năm, trong số những người tôi quen biết chỉ có mình tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và không ai tỏ vẻ quan tâm khi tôi nói về Đại Pháp. Không nản lòng, tôi đọc hết thảy các sách, bài giảng, và kinh văn của Sư phụ Lý Hồng Chí, cũng như nhiều bài tâm đắc thể hội đăng trên trang web Minh Huệ.

Đối diện với khảo nghiệm và hướng nội

Trong những năm qua, tôi đã tham gia nhiều hoạt động để phản đối cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi cũng có vô số thể ngộ trong tu luyện liên quan trực tiếp đến chứng thực Pháp. Một trong những điều đáng chú ý nhất mà tôi đã ngộ được là Đại Pháp nguồn trí huệ vô tận. Không có hoàn cảnh hay trải nghiệm nào mà Đại Pháp không thể hướng dẫn. Không có vấn đề nào mà Đại Pháp không thể giải quyết. Hết thảy những gì mà chúng ta cần là chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp, rồi sẽ bất ngờ nhận ra chúng ta có thể nhìn vấn đề dưới một góc độ khác. Sau đó, mặc cho bất kỳ trở ngại hay xung đột nào hiện diện, chúng ta sẽ biết cách vượt qua.

Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị thực sự buông được cái tâm đó, chư vị sẽ phát hiện có lẽ sự tình lập tức có biến chuyển, ngay lập tức tư tưởng nhẹ nhõm, thân thể cũng có biến hoá, toàn thân nhẹ nhàng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Tâm truy cầu

Có một số vấn đề hoặc chấp trước nhất định mà tôi phải đối diện hết lần này đến lần khác. Một trong số đó là tâm truy cầu. Tôi là trụ cột chính trong gia đình gồm 6 người, và tôi cũng điều hành một doanh nghiệp nhỏ với khoảng 20 nhân viên. Việc kinh doanh không thể đoán trước được thu nhập, và nó đòi hỏi tôi dành nhiều thời gian vào mỗi tuần trong vài năm để giữ cho việc kinh doanh bình ổn.

Tôi nhận ra tâm tôi rất dễ bị cuốn theo sự truy cầu khi tham gia vào hoạt động của xã hội người thường, cố gắng kiếm thu nhập cho bản thân và gia đình, đảm bảo việc kinh doanh thuận lợi và nhân viên có thu nhập trong khi vẫn cung cấp dịch vụ chất lượng cao cho khách hàng. Đôi khi tôi làm tốt trong một thời gian, rồi rớt xuống vì tâm truy cầu. Nhiều lần tôi nhắc nhở bản thân không được truy cầu những gì mình cho rằng đáng như thế. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm này để giúp những đồng tu nào đối diện với những tình huống tương tự.

Sư phụ đã giảng:

“sống một cách vui vẻ, tôi thấy vẫn còn hơn là chấp trước như thế. Nhưng mà công việc của nhân loại phải đi làm. Nhiều người hơn nữa tu luyện rồi, mọi người đều không làm việc nữa, tôi nói rằng điều này tuyệt đối không được, chỉ là tâm chúng ta làm thế nào sắp xếp ngay chính quan hệ này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Thoạt đầu, tôi nhìn thấy chấp trước của mình bắt đầu một cách chậm chạp và tinh vi. Thỉnh thoảng tôi nhận thấy khó phân biệt giữa việc chỉ đơn thuần làm việc tốt so với tìm kiếm lợi nhuận, đạt mục tiêu, hoặc mong muốn mọi thứ vận hành suôn sẻ, hiệu quả. Tuy nhiên, tôi chú ý rằng niệm đầu của tôi sẽ trở nên cường đại khi tôi quyết định tiến hành mọi việc theo chủ ý của mình, và khi chúng không diễn ra như ý muốn thì tôi dễ chán nản, thất vọng. Sau đó, tôi càng lúc càng khó tập trung hơn khi học Pháp và luyện công.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị ở nơi xã hội người thường, ở trong mâu thuẫn giữa người với người, chỉ vì lợi ích cá nhân, thất tình lục dục cũng như các chủng chấp trước dục vọng, chư vị đấu tranh với người ta, những thứ ấy chư vị chưa vứt bỏ được, chưa có thể coi nhẹ chúng được, vậy mà chư vị muốn tĩnh lại ngay, nói sao dễ vậy?” (Chuyển Pháp Luân)

Loại bỏ chấp trước sẽ không quá khó một khi tôi nhận ra nó, bởi lẽ tôi ngộ ra rằng bản thân chỉ có thể đắc những gì đáng được đắc, và sinh mệnh tôi đã được an bài để tu luyện, tìm ra những chấp trước và loại bỏ chúng đi, chứ không phải để đắc được những mục tiêu cá nhân trong xã hội. Có những lúc tôi phải đối mặt với viễn cảnh chẳng còn gì và không biết phải kiếm thu nhập ở đâu để giữ lại căn nhà và mua thức ăn.

Tuy vậy, những truy cầu hướng ngoại chỉ là giả tướng vốn không thể đảm bảo an toàn và sức khỏe cho bất kỳ ai. Ngay cả khi có cả một hầm chứa vàng, thì bạn vẫn có thể mắc bệnh hay gặp phải thiên tai nào đó. Duy chỉ có Pháp là trường tồn bất biến. Khi tôi buông bỏ chấp trước hoàn toàn, điều còn lại trong tôi chỉ là Pháp. Chỉ khi tín Sư tín Pháp và đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn, thì một cá nhân mới có thể được bảo hộ.

Một khi tôi nhớ đến điều này, thì những vấn đề tôi gặp phải đều tan biến và hoàn cảnh bên ngoài cũng cải biến theo. Tôi đã trải nghiệm điều này nhiều lần.

Hướng nội

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ từ bi đã an bài tỉ mỉ những khảo nghiệm cho chúng ta, miễn là chúng ta có thể hướng nội, tìm ra những chấp trước và đạt tiêu chuẩn. Nếu có thể làm được như vậy, thì những khảo nghiệm thường sẽ không dẫn đến rắc rối to lớn nào đến cuộc sống chúng ta. Tuy nhiên, nếu chúng ta không thể ngộ ra, nhưng vẫn kiên trì tu luyện, thì khảo nghiệm sẽ gia tăng nhiều hơn để chúng ta chú ý và buộc phải tìm ra vấn đề của chính mình.

Rốt cuộc, sinh mệnh của chúng ta đã được an bài để tu luyện chứ không phải truy cầu sự thoải mái hay đạt thành tựu trong xã hội. Tôi thường cố gắng hành xử dựa theo Pháp và xem xét những hành xử nào của mình chưa phù hợp với Pháp. Đó là điều chúng ta phải làm để tu luyện. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể đo lường những hành vi của người khác xa rời Pháp. Nếu chúng ta nhìn bề ngoài những gì họ hành xử và cho rằng ai đúng ai sai thay vì hướng nội, thì mọi việc sẽ tiếp tục trở nên rắc rối hơn. Niệm đầu này đã khiến tôi gặp mâu thuẫn với vợ tôi, cũng là một học viên. Khảo nghiệm này đã kéo dài trong nhiều năm, cho đến khi nó gia tăng chồng chất khiến tôi thậm chí đã vài lần mất bình tĩnh và hành xử vô cùng tệ hại.

Sư phụ đã giảng:

“mọi người hãy nhớ kỹ câu này của tôi: Chư vị thực sự có thể coi bản thân là một người tu luyện, chư vị gặp phải sự tình gì – rắc rối gì, việc khiến chư vị trong lòng không vui nào, bất kể trên bề mặt chư vị đúng hay không, chư vị đều phải tìm xem nguyên nhân của bản thân; có phải về những vấn đề này mình có cái động cơ ấy mà rất không dễ nhận ra là sai hay không?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Tôi đã bao biện cho hành vi của mình, tranh luận về sự bất công của bề mặt vấn đề thay vì hướng nội và trân quý mâu thuẫn này như là một cơ hội để tôi tu luyện và đề cao. Cuối cùng khi hướng nội vô điều kiện, và không xem mình là trung tâm, tôi nhận ra mình đã có tâm lo sợ bởi vợ tôi không hài lòng với tôi. Tôi đã khăng khăng ôm giữ niệm đầu: “Nếu cô ấy không cảm thấy hài lòng, thì là lỗi của cô ấy, bởi vì tôi là một người tốt và là một người luyện công. Làm sao cô ấy có thể không hài lòng với tôi được chứ?” Khi xem xét niệm đầu này một cách kỹ lưỡng, tôi nhận ra vấn đề này đã làm tôi vô cùng bực tức bởi nó đe dọa hình tượng tốt đẹp của tôi là một người chồng tốt và một người đệ tử Đại Pháp tinh tấn. Trong mâu thuẫn, tôi đã khăng khăng chứng thực bản thân (bao che cho hành xử của mình, lấy lý do là mình không có lỗi, v.v..) thay vì chứng thực Pháp. Bề mặt của vấn đề có ra sao cũng không quan trọng, bởi nếu tôi có chấp trước đó, thì tôi cần nhận ra và loại bỏ nó để đề cao trong tu luyện.

Sư phụ đã giảng:

“Nếu như người tu luyện mà chỉ là buông bỏ được trên bề mặt, nhưng khi bên trong nội tâm vẫn còn bảo thủ – cố chấp một thứ gì, cố chấp vào cái lợi ích bản chất nhất kia của chính chư vị mà không để người gây tổn hại, tôi bảo cho mọi người, đó là tu luyện giả! Nội tâm của chính chư vị mà không động, thì một bước chư vị cũng không thể đề cao nổi, đó là đánh lừa chính mình. Chỉ có là chư vị thực sự đề cao từ nội tâm, chư vị mới là đề cao thực sự.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Theo thể ngộ của tôi thì Sư phụ đã từ bi sắp xếp khảo nghiệm này cho tôi, tăng cường áp lực khiến tôi lưu tâm đến nó và giúp tôi có một cơ hội tuyệt vời để đề cao trong tu luyện.

Trong những năm tháng tu luyện, tôi đã trải nghiệm nhiều điều thần kỳ, và tôi trân quý Đại Pháp hơn bất kể thứ gì trên vũ trụ này. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến Sư phụ đã hồng truyền Đại Pháp cho chúng ta. Hy vọng chia sẻ của tôi có thể giúp ích cho đồng tu đề cao và giúp người hữu duyên đắc Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/30/371771.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/31/171334.html

Đăng ngày 05-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share