Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp người Ý

[MINH HUỆ 06-08-2018] Tôi muốn chia sẻ quá trình nhận ra và loại bỏ từng lớp bản tính tự tư của mình, dưới hình thức chấp trước vào thời gian. Bài chia sẻ này là một cơ hội quý báu để nhìn lại con đường tu luyện của tôi trong năm qua và để đào sâu vào các khảo nghiệm mà tôi đã không thực sự vượt qua nhiều năm trước, từ đó đạt được những thể ngộ mới.

Trở thành người tu luyện

Là một người thường, nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là một ngày nào đó tôi phải chết. Trong nhiều năm, quan niệm này đã khiến tôi trở nên rất bi quan. Tôi học tại trường đại học miền quê tại Ý, nghiên cứu các vấn đề kinh tế xã hội. Tôi nhận ra thực trạng biến dị của xã hội, trở nên lo lắng và nóng tính vì hầu hết những người xung quanh tôi dường như không nhận ra tính nghiêm trọng của sự thoái hóa sinh thái và xã hội xung quanh chúng ta.

Cuối cùng, tôi trở nên thờ ơ, tôi thường nghĩ: “Tại sao mình phải bận tâm nhỉ? Cuối cùng thì mình sẽ chết và mất tất cả mọi thứ.” Tôi không thể kiểm soát tâm sợ hãi này, đã làm tổn thương mối quan hệ của tôi với gia đình và bạn bè. Tôi đã thiếu tôn trọng, hoài nghi và đối đầu. Tôi chắc chắn rằng mình hiểu rõ hơn tất cả những người khác và không ai khác có thể hiểu tôi. Tôi bắt đầu uống nhiều rượu, ma túy, những thứ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Trong thời gian đó tôi cũng mắc một số bệnh như nhiễm trùng bàng quang và rất đau sau khi đi vệ sinh, cộng với những bệnh về đầu gối mà tôi đã mắc phải trong vài năm qua trở nên tồi tệ hơn. Tất cả những điều này khiến sự lo lắng và tâm trạng của tôi tệ hơn, tôi muốn đi xa, muốn bắt đầu lại từ đầu, rời xa tất cả mọi người.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006 khi sống ở một nước khác. Mọi thứ đã thay đổi tốt hơn. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp trong hai ngày và muốn đọc lại. Đó là một cảm giác thực sự tuyệt vời, mặc dù tôi không thể hiểu tại sao.

Tôi mất vài tháng để đọc Pháp của Sư phụ theo thứ tự thời gian. Tôi nhớ không có ý định cụ thể nào, tôi chỉ khát khao kiến thức và muốn đọc càng nhiều càng tốt. Tôi có rất nhiều thời gian vì vừa mới nghỉ việc và đang đi du lịch. Trong vài tháng, tôi đã học Pháp và luyện năm bài công Pháp. Từng chút một, tôi đồng hóa với Pháp của Sư phụ, yêu cầu đề cao tâm tính và hành xử theo cách truyền thống. Tính hay cáu giận của tôi thay đổi, tôi bắt đầu lắng nghe nhiều hơn, nói ít hơn, sự lo sợ của tôi về tương lai đang tan biến. Tôi bỏ rượu và hút thuốc. Tôi nghĩ rằng miễn là mình có Đại Pháp, thì sẽ ổn. Bệnh tật của tôi biến mất và tôi đã có thể ngồi song bàn, điều mà trước đây không thể tưởng tượng được.

Làm ba việc

Sau khi đọc kinh văn của Sư phụ có liên quan đến sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp phải làm ba việc tôi thấy một giai đoạn mới đã bắt đầu. Khi đồng ý với yêu cầu của Sư phụ về giảng chân tướng, tôi lập tức trở nên háo hức tham gia và làm một số việc. Hồi đó tôi không biết, nhưng bản tính tự tư của tôi đã được phơi bày qua tâm chấp trước vào thời gian.

Sư phụ đã giảng:

“Mong rằng mọi người về nhà hãy tranh thủ thời gian để thực tu.” (Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này gần đây đã cảnh tỉnh tôi như chưa bao giờ. Có thể nói rằng tôi cảm nhận được sự từ bi vô biên của Sư phụ. Thể ngộ của tôi là Sư phụ kỳ vọng các đệ tử Đại Pháp sẽ có thể sử dụng thời gian hữu hạn được phép trong thời kỳ Chính Pháp để hoàn thành những thệ nguyện mà chúng ta đã ký. Sư phụ đã ban cho tôi nhiều cơ hội để phát hiện ra nhiều khía cạnh của nó để đề cao trong tu luyện. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã không buông bỏ con khi hành xử của con không phù hợp với Pháp và xin cảm ơn tất cả các bạn đồng tu đã khoan dung.

Tôi luôn tự hỏi: Làm thế nào mình có thể tận dụng thời gian một cách tốt nhất như Sư phụ đã yêu cầu? Vì tôi cũng không biết nhiều về các hạng mục giảng chân tướng do các học viên thành lập để phơi bày tà ác và giảng chân tướng, tôi nghĩ cách hiệu quả nhất là phát tờ rơi. Suy nghĩ của tôi là phát càng nhiều tờ rơi càng tốt.

Một trong những hoạt động đầu tiên tôi tham gia giảng chân tướng là phát tờ rơi cho người qua đường. Lần đầu tiên tôi đến khu phố Tàu trong vùng, ở đó có nhiều khách du lịch và người dân địa phương. Một lúc sau, một người Trung Quốc lấy một tập từ tay tôi, xé thành nhiều mảnh và ném chúng vào mặt tôi. Sau đó anh ta lặng lẽ rời đi.

Tất cả xảy ra giống như trong các chuỗi video quay chậm. Tôi bị sốc mất một vài giây sau đó ma tính của tôi xuất hiện, tôi khó có thể kiểm soát bản thân muốn chạy theo anh ta, và những niệm đầu bất hảo đã xuất hiện trong đầu tôi, “Anh dám làm thế sao? Tôi ở đây để cứu anh và đây là cách anh phản ứng à? Có lẽ tôi nên đấm vào mặt anh thì anh sẽ nghe lời tôi.”

Sau khi bình tĩnh lại thậm chí tôi còn sốc hơn! Tôi không hiểu được làm sao mình có thể phản ứng như vậy. Tôi nghĩ đó là tâm tật đố đã bị phơi bày, một lần nữa quan niệm rằng tôi biết rõ hơn anh ta, vì vậy anh ấy phải nghe lời tôi.

Sư phụ giảng:

“Vì tu Thiện có thể tu xuất tâm đại từ bi; một khi xuất hiện tâm từ bi, thì [thấy] chúng sinh rất khổ, do vậy phát sinh nguyện vọng muốn phổ độ chúng sinh.” (Chuyển Pháp Luân)

Đó không phải là biểu hiện từ bi mà một đệ tử Đại Pháp nên có để chúng sinh có cơ hội học biết về chân tướng, mà là tâm hiển thị, muốn được lắng nghe, vì tôi tốt hơn, nên tôi có quyền làm những gì mình muốn. Trong trường hợp này, ý niệm đã bị ẩn giấu của tôi là đưa tờ rơi được cho một người để tôi có thể quay sang người tiếp theo. Tôi đã không thực sự chú ý đến chất lượng công việc mình làm, tôi chỉ quan tâm đến số lượng. Tôi muốn tích đức bởi vì tôi nghĩ mình đã đắc Pháp muộn.

Bây giờ, tôi hiểu rằng sự việc đó như là một biểu hiện chấp trước vào thời gian. Nhìn lại những hoạt động khác mà tôi đã tham gia trong những năm qua, một biểu hiện nổi lên là: trong hoạt động nhóm hay cá nhân, kết quả đều rất tệ khi tâm của tôi hẹp hòi, chỉ tập trung vào kết quả, mà không cần quan tâm đến việc đề cao trong tương lai như thế nào để đạt kết quả tốt hơn. Đó là tâm thái chộp giật.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Đều [chỉ] nghĩ đến làm cho nhanh, phải vậy không? Chỉ thấy cái lợi thiển cận. Tư tưởng ấy là văn hoá Đảng do tà Đảng nhồi nhét vào. Làm việc gì thì hãy làm nó cho tốt. Trong quá trình thực thi cái được nhìn là nhân tâm chư vị, chứ không nhìn bản thân sự thành công của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Vì vậy, chộp giật là biểu hiện của văn hóa Đảng. Vì Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng Chủ nghĩa Cộng sản hiện đang có mặt ở khắp mọi nơi, không chỉ ở Trung Quốc, tôi buộc phải nhận ra những nhân tố này và loại bỏ chúng.

Nhìn xa

Nhận thức được tâm chộp giật là một khía cạnh quan trọng của bản chất vị tư của tôi, là điều mà tôi cần phải chính lại, đã đem lại sự tự tin cho tôi để tiếp tục cải thiện vấn đề này.

Chúng ta biết rằng Sư phụ đã kéo dài thời gian cho chúng ta, để chúng sinh có cơ hội hiểu chân tướng. Vì vậy tôi coi thời gian là nguồn tài nguyên quan trọng nhất mà chúng ta có, và yêu cầu của Sư phụ là sử dụng nó một cách thông thái để có hiệu quả tốt hơn. Để làm được việc này, việc chúng ta tập hợp lại và cùng nhau làm các hạng mục mà có thể tiếp cận nhiều chúng sinh hơn là cần thiết.

Mùa hè năm ngoái sau khi đọc ‘Đối thoại với thời gian’ (Tinh tấn yếu chỉ)

“Sư phụ: Ông thấy được đệ tử của tôi vẫn tồn tại những vấn đề gì?

Thần: Các đệ tử của Ông phân thành hai bộ phận.

Sư phụ: Hai bộ phận nào?

Thần: Một bộ phận là có thể chiểu theo yêu cầu của ông mà tinh tấn trong Pháp, bộ phận này tương đối tốt; một bộ phận là ôm giữ những thứ của con người mà không buông, không thể tinh tấn.

Sư phụ: Đúng thế, tôi đã thấy rồi.”

Tôi có hai thể ngộ: một là thời gian đứng về phía chúng ta, một Vị Thần đang đóng một vai trò tích cực trong tiến trình Chính Pháp của Sư phụ, vì vậy không có lý do gì để tôi bận tâm đến giai đoạn thời gian này, miễn là tôi có thể tinh tấn làm ba việc. Điều này thực sự đã giúp tôi rất nhiều để tâm của mình thoải mái.

Thể ngộ thứ hai là trong bài giảng này Sư phụ đang triển hiện cho các đệ tử Đại Pháp chúng ta thấy tầm quan trọng của việc đạt được thỏa thuận với một nhóm khác khi phối hợp và kết hợp là cần thiết.

Kinh nghiệm cá nhân của tôi cho thấy rằng tôi đều thuộc cả hai nhóm do trạng thái tu luyện của mình. Hướng nội lại, hóa ra là tôi đã không coi trọng những yêu cầu cơ bản nhất của Sư phụ.

Ví dụ, có một giai đoạn tôi không thể giữ cho đầu óc vô vi khi học Pháp. Khi làm việc toàn thời gian cho các hạng mục truyền thông ở New York, tôi đã liên tục suy nghĩ về các nhiệm vụ mình phải đảm nhận. Nó giống như một bộ phim chiếu đi chiếu lại mà không thể dừng. Tôi cảm thấy rất lo lắng về điều này, vì chúng ta biết rằng trạng thái đó là bất kính với Sư phụ và lãng phí thời gian. Chúng ta phải đề cao trong khi học Pháp, nhưng nếu chúng ta liên tục suy nghĩ về những việc khác, chúng ta không thể lĩnh hội Pháp, và đã lãng phí thời gian.

Đó là một vòng luẩn quẩn và tôi càng thấy lo lắng thì tình hình càng tệ hơn. Vấn đề chủ yếu là tôi không hướng nội. Sau đó tôi phân tích những niệm đầu xuất hiện trong khi học Pháp. Lúc đầu, dường như không có gì đặc biệt xảy ra: Tôi có trách nhiệm mới trong công việc truyền thông, và tôi đang tiếp cận các nhiệm vụ mới với thái độ tích cực. Tôi tự nhủ: “Mình muốn làm tốt công việc này, đó là để giảng chân tướng.”

Sau đó trong khi nhẩm Luận Ngữ, đoạn này đã xuất hiện:

“Sinh mệnh nào rời xa khỏi Ông thì đúng là bại hoại; người thế gian nào có thể phù hợp với Ông thì đúng là người tốt” (Luận Ngữ)

Tôi thấy rằng, “Mình muốn làm một việc tốt” thực sự là một cái cớ ẩn giấu những niệm đầu tự tư và truy cầu, “Tôi muốn làm việc này thật nhanh, để tôi có thể chuyển sang làm việc khác thú vị hơn, để tôi có thể có thêm thời gian đi mua sắm, và có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, v.v.

Đúng vậy, chúng ta phải làm việc tốt, bất kể vai trò nào mà chúng ta đang đóng trong xã hội, điều này còn đúng hơn nữa nếu như chúng ta đang làm việc toàn thời gian cho một hạng mục do các đệ tử Đại Pháp thành lập để giảng chân tướng. Vấn đề là tôi đã dùng thể ngộ của mình về Pháp của Sư phụ như một lý do để buông lơi điều căn bản của một người tu luyện: học Pháp mà không truy cầu, liên tục đồng hóa với Pháp, để đề cao trong môi trường biến dị đó là xã hội hiện tại và có thể đóng vai của mình trong Chính Pháp.

Sư phụ giảng:

“..chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu; tốt nhất là đừng nghĩ gì hết.” (Chuyển Pháp Luân)

Trải nghiệm của tôi là khi đối mặt với trách nhiệm, nhiệm vụ, làm việc ở một hạng mục,v.v, chúng ta nên tránh những niệm đầu bất hảo, vì những ý niệm của chúng ta có thể ảnh hưởng đến thực tế bề mặt. Có những niệm đầu tích cực có thể hữu ích, nhưng cũng có thể dẫn đến những khó nạn vì tình và quan niệm của người đó. Điều tốt nhất thực sự là không nghĩ về bất cứ điều gì, cũng có nghĩa là không bị ảnh hưởng và áp dụng trí huệ của mình để hoàn thành nhiệm vụ, mà không pha lẫn các yếu tố người thường.

Chính niệm

Một trải nghiệm thực sự đã giúp tôi đề cao trong việc xé nhỏ các lớp chấp trước vào thời gian đã xảy ra trong khoảng một năm rưỡi trước đây, sau khi tham dự một buổi hòa nhạc Thần Vận.

Đó là một khoảnh khắc khó khăn. Trong 10 ngày trước, tôi đã có những mâu thuẫn liên tục với các bạn đồng tu, do có sự hiểu lầm, và tôi đổ lỗi cho họ vì không thể hiểu được những điều đơn giản nhất. Cộng với một hạng mục giảng chân tướng tôi nghĩ rằng rất quan trọng đã bị hủy bỏ đột ngột: đó là một cú sốc, và tôi nghĩ đó là một trong những quyết định phi lý nhất.

Tôi nhớ cảm giác tê liệt và với quá nhiều suy nghĩ cùng một lúc, một trạng thái kỳ lạ. Thậm chí tôi không muốn đến buổi hòa nhạc. Sau đó tôi ngồi xuống nhắm mắt lại, và cầu Sư phụ gia trì trí huệ.

Sau buổi hòa nhạc, tôi gặp một trong những học viên tham gia vào hạng mục đã bị hủy và phản ứng đầu tiên của tôi là “Tôi nên an ủi anh ấy, tôi chắc rằng anh ấy sẽ cảm thấy thất vọng sau tất cả những nỗ lực anh ấy đã làm.” Chúng tôi uống cà phê và hóa ra đó là anh ấy đã khích lệ tôi. Trạng thái tu luyện quá tệ của tôi là hiển nhiên và anh ấy nói với tôi một điều gì đó như “Tôi cảm thấy mình đã làm tốt nhất trong phạm vi trách nhiệm của mình. Tôi cảm thấy rất buồn, nhưng tôi không muốn bị mắc kẹt trong nỗi buồn đó.”

Đó là một lời điểm hóa không để lãng phí thời gian, nhưng phải tiếp tục làm những gì chúng ta cần phải làm.

Đêm đó tôi không ngủ được. Đặt lưng xuống, nhìn chằm chằm vào bóng đêm, một lần nữa cảm giác tê cứng và quá nhiều niệm đầu đã xuất hiện. Càng ngày càng bồn chồn, thậm chí còn lo lắng hơn là tôi sẽ cảm thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc. Rồi có một điều gì đó xảy ra. Không hiểu tại sao tôi lại ở trong một không gian khác, như ngồi ở hàng ghế đầu của một rạp chiếu phim khổng lồ, nhìn chằm chằm vào màn hình. Mọi thứ đã tối thui và tôi cảm thấy như mình không thể cử động được. Thậm chí tôi không thể suy nghĩ. Tôi đã cố thử nhưng không nghĩ được gì. Nhìn chung nó khá thú vị. Tôi là một phần của rạp chiếu phim nhưng cũng đang nhìn nó, đó là một cảm giác dễ chịu.

Điều xảy ra tiếp theo là tôi thấy vật gì đó trông như những viên gạch mềm lơ lửng trên không. Tôi nghĩ là từ trên xuống dưới nhưng tôi không hoàn toàn chắc chắn. Đó là một cảm giác thoải mái, sau đó một vật gì đó đánh tôi: đó là những ý niệm, đến từ những nơi khác nhau, và chúng sắp đi vào đầu não của tôi.

Tôi không biết làm thế nào nhưng tôi có thể nhận ra chính niệm của mình, những ý niệm xuất lai từ chủ nguyên thần của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi nhìn vào tất cả những viên gạch/Những niệm đầu bấn loạn xung quanh mà không thực sự là của mình. Sau đó, toàn bộ điều đó đã kết thúc, đó là một buổi sáng sớm và tôi đã đi thẳng tới điểm luyện công. Trong khi luyện công một điều gì đó xuất hiện trong tâm trí của tôi, tôi tự nhủ, “Có vẻ như đối phó với tất cả những suy nghĩ là lãng phí thời gian rất lớn, đúng không? Đừng chấp nhận chúng, hãy phủ nhận chúng ngay khi chúng đến gần.”

Trải nghiệm này khiến tôi ngộ ra và nói “không” với những niệm đầu không nhất thiết là của mình, và cũng trở nên chuyên nghiệp hơn trong môi trường làm việc. Mục đích là tránh lãng phí thời gian.

Đề cao tâm tính

Sư phụ đã giảng cho chúng ta nhiều lần rằng các kênh truyền thông do các đệ tử Đại Pháp điều hành cần noi theo những công ty thành công và học hỏi cách hoạt động của họ. Tôi tự hỏi, những người thành công quản lý thời gian và lịch làm việc hàng ngày của họ như thế nào?

Vào thời điểm đó tôi ngày càng bận rộn với các nhiệm vụ khác nhau, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy là không đủ, rằng tôi đã không làm tốt công việc và tôi đang lãng phí thời gian. Sau đó, tôi đã đọc một vài bài viết về chủ đề này, và phát hiện ra rằng những người thành công có một số điểm chung: trong đó có một điều là họ có thể đánh giá các việc ưu tiên hàng đầu và nói “không” với những gì không quan trọng và có thể đóng vai trò can nhiễu vào các ưu tiên của họ.

Tôi nhận ra thói quen nói có mà không đánh giá tình hình cho cả người thường lẫn đồng tu để làm hài lòng họ và để họ nghĩ rằng mình là một người tốt và một người tu luyện tinh tấn. Một lần nữa nghĩ đến việc nhận được một việc gì đó ngay lập tức, mà không suy nghĩ về tác động đến những việc khác mà tôi cần làm dài hạn. Nó giống như trở lại cùng một ý niệm đã xuất lai khi tôi phát tờ rơi, càng làm nhiều việc, tôi càng có nhiều khả năng cứu nhiều người hơn, tôi càng tích được nhiều đức hơn.

Tôi nghĩ đây là một sơ hở lớn trên con đường tu luyện trong nhiều năm qua, và cựu thế lực lợi dụng nó để đưa những niệm bất hảo vào đầu tôi, làm tôi buông lơi trong quá trình làm ba việc, đặc biệt là khi tôi cần thanh tỉnh để học Pháp.

Tôi đã cố gắng hết sức để trở nên lý trí hơn trong vấn đề này và đồng thời tận tâm cứu người. Sau đó tôi nhận ra rằng những người thường thành đạt đang sử dụng một số kỹ năng để quản lý thời gian. Tôi đọc một số sách, thử một số kỹ năng nhưng không thấy có hiệu quả và tôi càng cảm thấy bối rối.

Sau đó mọi thứ thay đổi khi tôi xem các video đăng tải trên trang Thần Vận, nơi các nghệ sỹ nói về trải nghiệm của họ. Nó giúp tôi nhận ra rằng họ cũng đang sử dụng một số kỹ thuật nhất định, nhưng điều quan trọng là tâm của họ đằng sau những kỹ thuật này, Người thường cũng có thể sử dụng chúng để múa và hát, nhưng uy lực cứu người của Thần Vận thật lớn vì tâm của họ có nguyện vọng cứu người.

Tôi cảm thấy rằng đây là một sự khích lệ lớn từ Sư phụ, một điểm hoá về việc luôn giữ chính niệm khi làm các hạng mục truyền thông, có nghĩa là luôn giữ trong tâm ý nguyện được lắng nghe và hợp tác với các đồng tu, để có thể sử dụng thời gian hợp lý trong thời kỳ Chính Pháp.

Tôi muốn được kết thúc bài chia sẻ với một bài thơ của Sư phụ đã giúp tôi cải biến mối quan hệ với các đồng nghiệp:

Thiểu Biện

Như ngộ cường biện vật tranh ngôn

Hướng nội trảo nhân thị tu luyện

Việt tưởng giải thích tâm việt trọng

Thản đãng vô chấp xuất minh kiến

“Thiểu Biện” Hồng Ngâm III

Diễn giải:

Biện giải ít đi thôi

Nếu gặp phải biện giải mạnh mẽ thì đừng tranh lời

Hướng nội tìm nguyên nhân, ấy là tu luyện

Càng muốn giải thích thì tâm càng nặng

Mà lòng khoáng đãng không chấp thì lại nảy ý kiến sáng suốt

Con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/371790.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/10/171463.html

Đăng ngày 31-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share