Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 05-08-2018] Tôi 74 tuổi. Tôi sinh ra ở Việt Nam và hiện sống ở Canada. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 8 năm 1998. Tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện ở New York năm 1999, khi Sư phụ xuất hiện, tôi cảm thấy chắc chắn rằng cuối cùng tôi đã gặp được vị minh sư và con đường tu luyện chân chính mà tôi mong mỏi bấy lâu. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm 18 năm “theo Sư phụ trong suốt cuộc hành trình” trên con đường tu luyện.

1. Khám phá con đường tu luyện của bản thân khi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho những người mới

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi mới chỉ tu luyện được vài tháng. Tôi không hiểu nội hàm của Đại Pháp, tôi chỉ có một niệm ở trong tâm: “Phật Pháp đang bị tà ác tấn công. Là một đệ tử, mình phải duy hộ Pháp.”

Vào thời điểm đó, quanh tôi không có nhiều học viên. Tôi không nhớ có điều phối viên hay không. Chúng tôi chỉ cảm thấy rằng chúng tôi là một chỉnh thể với các đồng tu ở Trung Quốc. Họ đang bị đàn áp bất công, do đó những đệ tử Đại Pháp chúng ta bên ngoài Trung Quốc nên làm điều gì đó để phản bức hại và hỗ trợ các đồng tu của chúng ta.

Chúng tôi đã làm các tờ rơi, phát cho mọi người và gửi vào các hộp thư. Chúng tôi luyện công ngoài trời ở những khu vực đông đúc với các băng rôn mang dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, thỉnh thoảng theo từng nhóm nhỏ, thỉnh thoảng làm một mình. Khi các hoạt động được tổ chức ở các thành phố khác gần đó, chúng tôi nghỉ làm để tới hỗ trợ họ. Chúng tôi không nghĩ nhiều về tu luyện cá nhân hay đề cao. Khi nhận tin tức xấu từ Trung Quốc hoặc khi tôi chịu đau lúc luyện bài công pháp số 5, tôi thường khóc và nghĩ về những đồng tu đang ở Trung Quốc.

Một ngày khoảng tháng 8 năm 2002, tôi bị lỡ một chuyến tàu điện ngầm. Một phụ nữ tiến lại chỗ tôi và hỏi: “Anh có phải là người đã thiền định bên ngoài ga điện ngầm không?” Tôi đáp: “Vâng!” Cô ấy mời tôi tới trung tâm cộng đồng nơi cô ấy đang sinh sống để hướng dẫn các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đồng ý và nghĩ: “Đây là một cơ hội tốt để cho mọi người được trải nghiệm vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và biết về cuộc bức hại.”

Tôi rất coi trọng trách nhiệm này. Tôi ép bản thân học Pháp cho nhiều và luyện công thường hằng để có một diện mạo tốt và giới thiệu chính xác về pháp môn tu luyện với mọi người. Tôi chú ý đến cả thái độ và suy nghĩ của mình để xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cũng ghi nhớ những nguyên lý mà Sư phụ của chúng ta đã giảng:

“không [được] cầu danh cầu lợi; [mà] tự nguyện phục vụ mọi người” (Chuyển Pháp Luân)

Nhiều năm đã trôi qua. Tôi tiếp tục giới thiệu pháp môn tu luyện cho những người mới bốn lần một tuần ở hai nơi. Nhiều người đến học, và nhiều người sau đó rời đi. Một số người mới tới đã kể với tôi rằng trong khi luyện công, họ nhìn thấy một cầu vồng, một Pháp Luân, một cung điện thiên đường, hay Pháp thân của Sư phụ trong căn phòng.

Có một quý ông 75 tuổi đến từ Haiti. Tuần đầu tiên đến lớp học của chúng tôi, ông hăm hở hỏi: “Tôi muốn gặp tác giả của cuốn sách này (Chuyển Pháp Luân) để hỏi một câu hỏi”. Chúng tôi đã hỏi ông ấy: “Ông muốn hỏi Sư phụ câu hỏi gì?” Ông ấy đáp: “Tôi là một nhà nghiên cứu tâm linh từ khi còn rất trẻ. Tôi biết rất nhiều môn tu luyện tâm linh và tôn giáo. Tôi muốn hỏi ông ấy tại sao chỉ đến bây giờ chân lý mới được hé lộ cho con người?” Tuần sau đó, ông ấy đến và nói với chúng tôi: “Sư phụ đã đến gặp tôi trong giấc mơ. Ngài nói: “Chư vị muốn gặp tôi. Tôi ở đây! Sau đó Ngài đưa cho tôi một cuốn từ điển và bảo tôi không được làm mất nó.”

Một quý ông khác nói với chúng tôi: “Tôi đi lễ nhà thờ như thường lệ. Chúa Jesus đã xuất hiện trước mặt tôi và nói: “Hãy đi học Pháp Luân Đại Pháp!” Một phụ nữ nói với tôi: “Tôi là một bác sỹ chữa bệnh bằng liệu pháp tự nhiên. Tôi có thể nhìn thấy ma và những linh hồn trong cơ thể các bệnh nhân của tôi và đuổi chúng đi!” Nhiều đồng tu mới của tôi dường như có một nền tảng hiểu biết tâm linh phong phú mà tôi không biết. Chúng tôi đối đãi với nhau bằng tình bạn chân thành trong khi tu luyện và luyện công cùng nhau.

Trong những lớp học này, chúng tôi có thể cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên đang dẫn dắt tất cả chúng tôi. Nhiều trường hợp chữa bệnh diệu kỳ đã xảy ra: đau vai và đau lưng, mất ngủ, và nhiều bệnh tình khác đã biến mất, ở ngay cả những buổi tập đầu tiên hay ở những bài sau đó. Một phụ nữ viết rằng nhiều người thân trong gia đình cô đã chết vì ung thư đường ruột. Ở cô ấy cũng đã phát bệnh này, nhưng sau sáu tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô đã được chữa khỏi.

Tận mắt chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu như vậy, một số người hỏi tôi rằng tôi có công năng không. Tôi đáp: “Không, tôi không có một công năng nào. Điều duy nhất mà Sư phụ cho phép tôi thấy là cuốn sách này, cuốn Chuyển Pháp Luân. Đằng sau mỗi dòng đều là ánh sáng vàng kim.”

Chúng tôi khích lệ lẫn nhau cùng học Đại Pháp một cách nghiêm túc và tôn kính. Một số người cũng hỏi tôi đã tu luyện bao lâu. Tôi đáp rằng trong pháp môn của chúng ta, thời gian tu luyện không quan trọng mà chỉ có chân chính tu luyện mới quan trọng, bởi vì khi chúng ta đọc sách, chúng ta có những thể ngộ mới và cảm thấy mình như một học sinh mới bắt đầu ở một cấp độ mới. Cũng có sự can nhiễu đến từ các pháp môn khác, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tất cả qua đi một cách nhanh chóng.

Khi tu luyện đề cao, tôi thường hỗ trợ những hạng mục Đại Pháp của các học viên khác. Khi khu vực chúng tôi bắt đầu in những ấn bản Đại Kỷ Nguyên tiếng Pháp, tôi đã tình nguyện phân phát báo trước các ga tàu điện ngầm. Dù cho gió rét, dù cho bản tính e thẹn trước đây của mình, tôi vẫn hô lớn: “Báo Đại Kỷ Nguyên đây, báo Đại Kỷ Nguyên đây! Ấn bản miễn phí đây!” Mọi người mỉm cười và nhận báo.

Sau đó, tôi bắt đầu tham gia vào việc bán quảng cáo cho tờ báo, công việc mà tôi chưa từng làm trước đây. Bởi vì tôi không có xe hơi hay ngoại hình đẹp, tôi chỉ làm việc tại văn phòng nơi tôi đã sử dụng điện thoại và kỹ năng viết của mình để thu hút quảng cáo. Công việc khá tốt và tôi có thể cảm thấy được Sư phụ gia trì.

Khi Đoàn nhạc Tian guo được thành lập năm 2007, tôi đăng ký tham gia thổi sáo. Một người bạn mới có nhiệm vụ dạy chúng tôi chơi nhạc cụ này đã nói: “Tôi rất tiếc, tôi không thể đảm nhận việc dạy nhóm các bạn vì các bạn không biết chút gì về âm nhạc nhưng các bạn lại muốn biểu diễn trên đường phố chỉ sau ba đến bốn tháng tập luyện!” Tôi nói với anh ấy: “Đừng lo lắng! Chúng tôi là những người đặc biệt!” Trên thực tế, chúng tôi thực sự đặc biệt. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, chúng tôi đã bắt đầu biểu diễn trên đường theo sau biểu ngữ của Pháp Luân Đại Pháp.

Nhờ có Sư phụ của chúng ta, cả cuộc đời tôi với tư cách là một đệ tử Đại Pháp đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu ngoài sức tưởng tượng.

2. Luyện công và giảng chân tướng ở khu phố Tàu

Đã 2 năm kể từ khi tôi dừng làm việc tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên – nơi tôi đã làm trong 5 năm, và Đoàn nhạc Tian Guo – nơi tôi đã tham gia trong 9 năm. Tôi muốn dành thời gian của mình để luyện công ngoài trời tại khu phố Tàu.

Đây là một địa điểm chiến lược. Nó tọa lạc ở trung tâm khu phố Tàu nhỏ của chúng tôi, nơi thu hút nhiều du khách từ khắp nơi trên thế giới, bao gồm cả du khách Trung Quốc. Nhiều người qua lại đó hàng ngày. Địa điểm này rộng, sạch sẽ, sáng sủa và được trang trí theo phong cách Trung Hoa. Nó làm một địa điểm hoàn hảo cho chúng tôi.

Trong 10 năm qua, các học viên lớn tuổi ở chỗ chúng tôi xếp hàng mỗi buổi chiều để biểu diễn các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Vào mùa hè, những người lớn tuổi người Trung Quốc và các gia đình Tây phương cùng con cái của họ đến đắm mình trong âm nhạc của Đại Pháp. Vào mùa đông, những học viên lớn tuổi của chúng tôi ngồi trên những tấm bìa các tông mỏng trải trên nền tuyết trong cái lạnh tê cóng. Họ thiền định với đôi mắt nhắm khẽ và nụ cười an hòa. Được truyền cảm hứng từ những hình ảnh dũng cảm của họ, tôi đã củng cố ý chí của mình để tham gia cùng họ trong thời tiết giá lạnh mỗi ngày trong hai năm nay.

Tôi thường đứng phía trước để phân phát tờ thông tin và nói chuyện với công chúng. Chúng tôi cũng có những áp phích lớn về màn tự thiêu dàn dựng trên Quảng trường Thiên An Môn, quả báo mà các quan chức Trung Quốc gặp phải do tham gia cuộc bức hại ở Trung Quốc, sự lan truyền rộng rãi của pháp môn trên toàn thế giới, và các bức ảnh tra tấn các học viên ở Trung Quốc. Đặc biệt nhiều du khách Trung Quốc đã dừng lại để đọc chúng. Những áp phích này có sức mạnh đến mức có người đã cướp chúng đi một đêm nọ. Mùa hè, những học viên trẻ người Trung Quốc cùng tham gia với chúng tôi và khích lệ các công dân Trung Quốc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Không chỉ có mình tôi ngưỡng mộ cảnh tượng các học viên cao tuổi của chúng tôi thiền định – hoa mai nở trong giá rét, giống như Sư phụ đã miêu tả họ trong Hồng Ngâm II. Nhiều du khách ngồi xổm và chụp ảnh họ. Tôi tin rằng sau khi họ trở về đất nước của họ, họ sẽ đưa những bức hình này cho gia đình và bạn bè xem và nói về Pháp Luân Đại Pháp. Do đó, những học viên cao tuổi của chúng ta đã góp công to lớn vào việc phổ truyền pháp môn ra khắp thế giới và giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc.

Khi chúng tôi cho những người phương Tây biết về cuộc bức hại và việc thu hoạch nội tạng sống từ các học viên ở Trung Quốc, một số người thấy kinh hoàng. Họ nói với chúng tôi: “Các bạn hãy tiếp tục nỗ lực!” Những người khác nói: “Chúng tôi biết tin này từ Thời báo Đại Kỷ Nguyên” hoặc “Chúng tôi ngưỡng mộ phong trào của các bạn.” Khi chúng tôi nói với họ rằng cuộc bức hại kinh khủng này sẽ chấm dứt nếu nhiều người hơn nữa trên thế giới biết về nó, họ nói với chúng tôi: “Các bạn đang làm điều đúng đắn. Chúng tôi ủng hộ các bạn!”

Khi mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp được dạy miễn phí, họ đã tỏ ra rất quan tâm đến các tờ thông tin và hứa sẽ đọc thêm thông tin trên trang web. Một số người nói: “Chúng tôi yêu ba từ này: Chân – Thiện – Nhẫn”. Một số khác nói: “Đúng là tâm và thân có mối liên hệ với nhau!”

Chúng tôi cảm thấy vui mừng cho họ khi họ có thể đến gần Đại Pháp hơn. Một vài người rơi lệ trong khi ép tờ thông tin vào ngực; phần biết của họ đã nhận ra món quà quý giá này cho cuộc sống của họ. Cũng có người nói rằng họ cảm thấy trường năng lượng to lớn đến từ nhóm của chúng tôi

Tôi đã thấy sự thay đổi lớn lao trong thái độ đối với chúng tôi của những người Trung Quốc làm việc ở những khu vực lân cận. Trước kia, họ tỏ thái độ khinh thị rõ ràng. Một số người nhổ trước mặt chúng tôi và nói: “Những kẻ phản bội!” Một số người khinh bỉ hỏi: “Anh được trả bao nhiêu tiền cho việc này?” Hầu hết mọi người đi bên kia đường và vờ như không nhìn thấy chúng tôi.

Bây giờ, sau khi chứng kiến sự kiên nhẫn đầy can đảm của các học viên lớn tuổi của chúng tôi, thái độ của họ đã thay đổi. Một số người quan tâm hỏi chúng tôi: “Các bạn có lạnh không?” Một số khác thì thầm với chúng tôi: “Chúng tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc rất xấu xa. Trong quá khứ, nó luôn luôn làm những việc như thế này, những việc như cuộc bức hại Đại Pháp.” Một số người bây giờ vẫy chúng tôi từ xa. Chúng tôi vui vẻ trả lời: “Xin chào! Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Họ cười lại với tôi, biết rằng tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu đó thôi bằng tiếng Trung.

Tuy nhiên, một vài người Trung Quốc vẫn còn liếc nhìn đầy ác cảm với chúng tôi, nhưng phần lớn đã trở nên trung lập và không còn đi phía đường bên kia nữa.

Mỗi ngày, khi tôi cùng các học viên lớn tuổi của chúng tôi tới điểm luyện công này, tôi cảm thấy hạnh phúc và cảm tạ Sư tôn đã cho chúng tôi một cơ hội tốt để cứu chúng sinh và phó xuất cho chính Pháp. Mỗi ngày, đại diện của toàn thể xã hội loài người dường như đều đi qua chỗ chúng tôi: giàu nghèo, già trẻ, ốm đau hay khỏe mạnh. Một số người có khuôn mặt đau khổ, một số lại hạnh phúc và tự tin. Một số giống những người thân của tôi, trong khi những người khác lại giống những đồng tu khác. Tất cả đều đang lạc trong mê. Tâm tôi khởi từ bi đối với tất cả và hy vọng rằng họ có thể nhanh chóng đắc được Đại Pháp vĩ đại này.

Đôi khi tôi nghĩ: trong thời cổ đại, các đệ tử của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đi khất thực trên đường phố để đánh thức thiện tâm trong lòng người. Ngày nay, các đệ tử của Sư Phụ làm hết sức mình để cứu độ chúng sinh trong khi không đòi hỏi gì. Các học viên cao tuổi của chúng ta, thông qua những hành động dũng cảm và lặng lẽ của họ, minh chứng cho “Chân-Thiện-Nhẫn” mà Sư Phụ dạy chúng ta. Họ đang đạt được mục tiêu chuyển biến tâm của mọi người từ thiếu khoan dung sang cởi mở, từ thờ ơ sang ủng hộ, từ bị lạc trong ảo ảnh đến trải nghiệm niềm vui sống!

Ở tuổi cao và đã đồng hóa với Pháp, nhiều chấp trước của tôi từ khi còn trẻ đã rơi rụng đi. Tôi không còn hứng thú với TV, báo và sách thông thường nữa. Tôi hiểu nguyên lý ô nhiễm và tịnh hóa và tôi phải đạt tới mức độ thuần khiết cần thiết để trở về nhà với Sư phụ.

Kể từ ngày tôi gặp Sư phụ và Đại Pháp, cuộc sống của tôi đã trở nên có ý nghĩa. Sư phụ đã ban cho tôi con đường để đi tiếp, và tôi đang bước đi trên con đường tốt nhất mà tôi có thể đi. Tôi hiểu rằng các tầng khác nhau có các Pháp khác nhau. Tôi chỉ có thể hiểu Pháp ở tầng thứ của mình và đồng hóa với nó. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã chăm sóc tôi và giảng Đại Pháp cho nhân loại. Tôi rất vinh dự được trợ Sư chính Pháp trong thời kỳ lịch sử đặc biệt này.

Tôi cũng hy vọng rằng các học viên trẻ có thể phối hợp tốt và sử dụng những khả năng và trí huệ mà Đại Pháp ban cho để trợ Sư chính Pháp. Chúng ta không thể để Sư phụ thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/5/372022.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/7/171428.html

Đăng ngày 18-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share