Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-7-2018] Một người đàn ông ở Hồ Bắc đã phải chịu rất nhiều hình thức tra tấn, bao gồm biệt giam, đánh đập, đâm kim vào móng tay và trói trên một tấm ván tại Nhà tù Phạm Gia Đài.

Ông Ngụy Long, 48 tuổi đã bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện của Phật gia và bị kết án sáu năm tù giam. Sau đây là mô tả của ông Ngụy về những hình thức tra tấn mà ông phải chịu đựng.

Tôi quê ở Hồ Bắc nhưng sinh sống tại Bắc Kinh. Ngày 7 tháng 11 năm 2010, tôi đã làm một biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sáng sớm, tôi treo nó trên một cây cầu vượt ở khu Hải Điến, Bắc Kinh.

Ngày hôm sau, cảnh sát đã bắt giữ tôi. Tôi bị giam tại Trại giam Hải Điến một năm trước khi bị đưa ra xét xử tại Tòa án khu Hải Điến.

Mặc dù tôi đã đưa ra những lập luận và những câu hỏi khiến công tố viên không nói lên lời, và dù không có bằng chứng rõ ràng hay bất cứ cơ sở pháp lý nào cho quyết định của ông ta, thẩm phán vẫn kết án tôi sáu năm tù giam.

Tôi đã đệ đơn kháng cáo, nhưng nó đã bị từ chối sau đó sáu tháng. Tôi bị giam giữ tại Bắc Kinh thêm bảy tháng nữa trước khi bị đưa tới Nhà tù Phạm Gia Đài ở huyện Sa Dương, thành phố Kinh Môn, tỉnh Hồ Bắc.

Nhà tù Phạm Gia Đài là nơi giam giữ cuối cùng của hầu hết các học viên Pháp Luân Đại Pháp [bị bắt giữ phi pháp] ở tỉnh Hồ Bắc. Nơi đây sử dụng bạo lực để buộc các học viên “chuyển hóa,” từ bỏ đức tin của mình. Nhà tù được thưởng hơn 100.000 nhân dân tệ(15.000 đô la Mỹ) cho mỗi học viên “chuyển hóa.” Nhà tù lần lượt thưởng cho mỗi lính canh tham gia “chuyển hóa” các học viên từ 20.000 tới 50.000 nhân dân tệ. Tù nhân của nhà tù tham gia trợ giúp chuyển hóa cũng được giảm án đáng kể.

Vì tôi không nhận tội hay làm theo các quy định dành cho tù nhân hình sự, nên lính canh tra tấn tôi cả về thể chất lẫn tinh thần trong suốt bốn năm tôi bị cầm tù ở đó.

Lần đầu tiên khi tôi tới đó, một lính canh ra lệnh cho các tù nhân đánh tôi, bắt tôi đứng trong một thời gian dài, không cho tôi vào nhà vệ sinh, cấm ngủ, lăng mạ và thậm chí đâm kim vào móng tay của tôi.

Lính canh cũng ra lệnh cho tù nhân giám sát tôi cả ngày và không cho tôi nói chuyện với các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác.

Đầu tháng 3 năm 2015, tôi bị đưa vào phòng biệt giam 45 ngày vì từ chối làm theo quy định. Các lính canh trói tay và chân của tôi vào một tấm ván để tôi không thể cử động trong ba ngày.

Khi tôi từ chối mặc quần áo phạm nhân, tôi đã bị đưa tới bộ phận “quản lý nghiêm ngặt” trong 11 tháng bắt đầu từ tháng 12 năm 2015. Họ trói tôi vào một tấm ván bốn lần trong một tháng, có lần tôi bị trói trong năm ngày liên tục.

Tháng 12, tôi đã bị nhốt trong một phòng giam giá lạnh với chỉ một bộ quần áo mỏng.

Phó khu “quản lý nghiêm ngặt” mới không thích tôi vì tôi không mặc quần áo phạm nhân hay làm theo quy định. Tháng 8 năm 2016, ông ta truyền đạt tới tôi một tối hậu thư. Khi tôi không làm thinh, ông ta liền còng tay tôi vào một khung cửa và treo tôi lên cho đến khi tôi bị bất tỉnh.

Sau đó, họ đã thả tôi xuống và trói tôi vào ghế cọp trong sáu ngày liên tiếp. Tôi không được phép vào nhà vệ sinh. Tôi đã tuyệt thực sáu ngày để phản bị bức hại như vậy.

Trong sáu ngày đó, vị phó khu giam giữ kia đã ra lệnh cho lính canh đưa tôi và “ghế cọp” vào phân xưởng của nhà tù hai lần để làm nhục tôi trước các tù nhân. Một quản lý nhà tù khác đã ra lệnh cho tù nhân viết những lời phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ lên cơ thể của tôi để tra tấn tinh thần tôi.

Sáu ngày sau, nhà tù sợ tôi có thể bị chết nên họ đã đưa tôi ra khỏi ghế cọp và biệt giam tôi trong hơn ba tháng.

Ngày 8 tháng 11 năm 2016, khi hết thời gian thụ án, tôi đã được trả tự do.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/13/370979.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/28/171301.html

Dịch ngày 02-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share