Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-6-2018] Cuối năm 2003, sức khỏe của tôi trở nên vô cùng suy yếu vì bị bệnh đau lưng và mất ngủ trường kỳ, do vậy tôi không thể tiếp tục làm việc để kiếm sống. Tôi luôn cảm thấy buồn bã và rất hiếm khi mỉm miệng cười. Tôi đã đến nhiều bệnh viện để chữa trị nhưng đều không có kết quả.
Lúc đang trong trạng thái tuyệt vọng nhất thì một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, nhưng tôi nói: “Tính tôi vốn nóng nảy và hay tranh luận, vì thế tôi không thể thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn được. Hơn nữa, một người trong xã hội này mà không biết tranh giành thì anh ta không thể nào tồn tại.” Bạn tôi liền nói: “Cậu hãy đọc cuốn sách này đi rồi hẵng nói.”
Nể bạn, tôi miễn cưỡng cầm lấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp mang về nhà và bắt đầu đọc. Tôi phát hiện ra rằng, sau khi tôi cố gắng chiểu theo những nguyên lý được giảng trong sách và đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân, thì tất cả bệnh tật của tôi đều dần dần biến mất. Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Mặc dù tôi vẫn còn va vấp trên con đường tu luyện, nhưng đức tin của tôi đối với Đại Pháp không bao giờ dao động. Đại Pháp không những giúp tôi có thân thể khỏe mạnh mà còn giúp gia đình tôi sống hòa thuận và hạnh phúc.
Buông bỏ tâm oán hận
Tôi ôm giữ tâm oán hận đối với mẹ chồng tôi kể từ khi con gái tôi ra đời. Mùa hè trời nóng bức, trong nhà lại không có điều hòa nhiệt độ, nhưng bà đã dùng chăn bông quấn chặt cháu bé và nói rằng trẻ sơ sinh không cảm thấy nóng. Sau đó, con gái tôi đã bị nhiễm trùng, sốt cao, và phải nhập viện. Tôi phải ở viện để trông con, nhưng mẹ chồng tôi lại không cho chồng tôi vào bệnh viện và nói rằng bà cần anh ấy ở nhà. Sau khi con gái tôi ra viện, bà đã từ chối giúp đỡ chúng tôi, nếu tôi phàn nàn về điều này, chồng tôi sẽ nổi giận và dọa sẽ ly hôn tôi. Kể từ đó, tôi ôm giữ tâm oán hận sâu sắc với những người trong gia đình nhà chồng, tôi thậm chí còn biểu hiện ra mặt chứ không cần phải giấu diếm ở trong lòng.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngộ ra rằng mình cần phải hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Vì vậy, tôi bắt đầu đối xử tốt với gia đình nhà chồng và biếu họ quà và tiền. Nhưng chồng tôi nói: “Em không thật lòng khi làm những việc này, chỉ là Sư phụ em dạy em làm như vậy, chứ đó không phải điều em muốn làm.” Tôi phải thừa nhận rằng những gì anh ấy nói là đúng, mặc dù ở bề ngoài tôi vờ như không để ý, nhưng trong tâm tôi vẫn còn oán hận họ. Tôi cãi lại: “Anh xem mình còn chưa may mắn hay sao. Người nhà anh đều rất ích kỷ. Anh đừng mơ tôi sẽ đối xử với họ như đối với gia đình tôi. Tôi làm như vậy cho gia đình anh là nhiều lắm rồi.” Mỗi lần từ nhà chồng trở về, tôi đều cảm thấy rất khó chịu với cách mà gia đình chồng đối xử với tôi, đặc biệt là người chị chồng. Tôi thậm chí không thể tĩnh tâm được để học Pháp. Tôi biết đây không phải là những gì mà Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) mong muốn, tôi cũng ngộ ra rằng tôi không được ôm giữ những chấp trước này thêm nữa.
Sư phụ giảng:
“Là một người tu luyện chư vị phải từ bi! Vừa rồi tôi đã giảng chư vị không thể yêu kẻ thù của chư vị thì chư vị tu luyện không thành, không thể thành Phật được. Mọi người thử nghĩ xem khi ai đối với chư vị không tốt liệu có phải là đời trước chư vị nợ họ, chư vị không trả người ta có được không? (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston [1996])
Tôi cũng không ngừng nhẩm đoạn Pháp của Sư phụ:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Thông qua không ngừng học Pháp, tâm oán hận của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi đã có thể đối xử với gia đình nhà chồng như với người nhà của mình, và họ cũng thay đổi thái độ với tôi. Chị chồng nói với tôi rằng chồng của chị nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt bởi vì anh ấy đã được chứng kiến sự thay đổi tích cực của tôi. Bố chồng tôi cũng luôn bảo vệ tôi trước mọi người khi họ nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí ông còn giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng.
Một hôm, tôi hỏi chồng: “Anh có còn nghĩ rằng em chỉ giả bộ đối xử tốt với người nhà của anh không?” Anh trả lời: “Không, bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa.” Tôi đã mua lương hưu cho bố chồng, sửa chữa nhà cho họ, và thường xuyên mua thức ăn và đồ dùng cho họ nữa. Mỗi khi gặp người trong thôn, bố mẹ chồng tôi lại khoe về con dâu. Vì vậy, những người trong thôn thường hỏi tôi làm thế nào mà tôi lại thay đổi thành người tốt như vậy, tôi trả lời họ rằng đó là nhờ có Pháp Luân Đại Pháp.
Gia đình tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp
Một lần chồng tôi uống rượu say nên đã bị ngã cầu thang và bất tỉnh, những người hàng xóm đã phát hiện ra anh và báo cho tôi. Nhìn thấy tình trạng của anh, tôi rất sốc, nhưng tôi cũng biết rằng đây là một khảo nghiệm lớn đối với mình. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và cầu xin Ngài giúp đỡ. Bác sỹ nói với tôi rằng anh ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào và khuyên tôi nên chuẩn bị tư tưởng trước. Tuy nhiên, tình trạng của chồng tôi mỗi ngày một khá hơn. Mặc dù anh đã sống sót, nhưng bác sỹ nói rằng anh vẫn có thể bị di chứng vì anh bị thương ở đầu rất nặng. Tôi tin rằng chồng tôi sẽ ổn.
Tai nạn đó đã làm thay đổi quan niệm nhân sinh của chồng tôi. Bình thường, anh là người cẩn thận từng li từng tí một, nhưng anh không ngờ mình vẫn gặp đại nạn. Một tháng sau, anh tiếp tục đi làm. Nhiều người vô cùng kinh ngạc khi thấy anh bình phục. Tôi nói với chồng tôi rằng tôi đã cầu xin Sư phụ Lý cứu anh.
Khi con gái tôi lên cấp ba, cháu gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, vì vậy thành tích học tập của cháu bị sụt giảm rất nhiều. Tôi đã quyết định xin cho cháu nghỉ học tiết đầu tiên vào buổi sáng và tiết cuối cùng vào buổi chiều để tôi có thể học Pháp và luyện công cùng với cháu hàng ngày. Sau một học kỳ, sức khỏe của cháu đã cải biến, và thành tích học tập cũng được nâng cao. Thậm chí cháu còn được trao học bổng dành cho học sinh có tiến bộ vượt bậc, và cho đến năm lớp 12, thành tích học tập của cháu rất tốt và đã thi đỗ vào trường đại học mà cháu mơ ước.
Khi em dâu họ của tôi mang thai, bác sỹ nói rằng đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh và khó có thể sống sót khi sinh ra, vì vậy ông đã khuyên em tôi phá thai. Em dâu tôi vô cùng tuyệt vọng, em không muốn phá thai bởi vì em sẽ không thể mang thai lại lần nữa. Thực ra, em đã bí mật mang thai đứa con thứ hai vì chính sách một con vẫn còn hiệu lực ở Trung Quốc. Bản thân tôi cũng biết rằng chúng tôi không nên giết chết một sinh mệnh.
Vì vậy, tôi đã khuyên em dâu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Trước đây, tôi đã từng kể cho em nghe nhiều câu chuyện về sự hồi phục thần kỳ của những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Nếu em tin vào điều đó, nó sẽ có tác dụng.” Em nói với tôi: “Em tin.”
Vì việc sinh con thứ hai bị cấm ở Trung Quốc, nên lúc chuẩn bị ở cữ, em đã rời đến một nơi khác để tránh. Khi cán bộ thôn phát hiện, họ đã đến bắt chồng của em họ tôi và nhốt vào Văn phòng Kế hoạch hóa Gia đình. Họ còn tra tấn để bắt chồng em khai ra nơi em đang ở, nhưng em đã trốn thoát trong lúc hai lính canh đang ngủ. Sau đó, vợ em đã sinh được một em bé rất kháu khỉnh và khỏe mạnh, và bây giờ cháu đã được sáu tuổi. Cha mẹ cháu biết rằng chính Sư phụ đã bảo hộ cho gia đình cháu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/4/368391.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/19/170822.html
Đăng ngày 11-7-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.