Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bình Đông, Đài Loan
[MINH HUỆ 15-4-2018] Ngày đầu tiên của tháng Bảy năm 2002 đã là bước ngoặt trong cuộc đời tôi và cả gia đình tôi.
Khi đó, gia đình tôi đang phải đối mặt với nhiều khủng hoảng. Không chỉ căng thẳng xảy ra giữa vợ chồng chúng tôi, mà con trai bị bệnh lao và con gái thì không hiếu thuận với tôi. Tôi đã nghĩ rằng gia đình mình sắp sửa tan vỡ.
Tôi hỏi một bạn đồng nghiệp, người đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 2 năm rằng liệu có ai không phải chịu bất kỳ nghiệp báo hay khổ nạn nào trong đời hay không. Trước khi anh ấy kịp trả lời, tôi đã tự trả lời câu hỏi đó: “Không.” Đột nhiên tôi nhận ra mọi người đến thế gian này để chịu khổ và hoàn trả nợ nghiệp của họ.
Nhưng người đồng nghiệp đã nói với tôi hai điều khiến tôi sửng sốt: Một là, anh ta không phải uống bất kỳ loại thuốc nào kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hai là, mặc dù anh đã tu luyện Phật giáo trên 20 năm, nhưng chỉ sau khi tu luyện Đại Pháp thì tâm tính của anh mới thay đổi đáng kể. Đây chính là hai điều tôi rất cần. Trong đời, tôi đã uống rất nhiều loại thuốc. Tôi muốn ngừng uống thuốc và cải thiện tâm tính của mình!
Vì thế tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đề nghị con gái tham gia cùng tập. Cháu nói ngay: “Vâng ạ” mà không thắc mắc điều gì. Cháu lắng nghe các bài chia sẻ tâm đắc thể hội của các học viên mà tôi bật trên xe khi đưa cháu đến trường.
Con trai tôi mắc bệnh lao, nên cháu cũng đồng ý tập. Rồi cuối cùng thì chồng tôi cũng tham gia.
Ngày 1 tháng 7 năm 2002, cả nhà chúng tôi đến điểm luyện công. Người phụ trách điểm luyện công và các học viên ở đó đều vô cùng thiện lương. Họ hướng dẫn chúng tôi các bài công pháp và khuyến khích chúng tôi học Pháp. Không lâu sau, chúng tôi không chỉ tu luyện bản thân mà còn tham gia ba việc mà các đệ tử Đại Pháp nên làm.
Lần đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, trong 100 trang đầu tiên tôi không lĩnh hội được gì nhiều. Nhưng người đồng tu trong sở làm động viên tôi tiếp tục đọc và cũng nên đọc các bài giảng Pháp khác của Sư phụ. Tôi làm theo như anh ấy nói và nhân sinh quan của tôi đã biến chuyển. Tôi tìm thấy lời giải đáp cho tất cả thắc mắc của mình về sinh mệnh và vũ trụ. Hằng ngày sau khi tan sở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là học Pháp. Trong vòng một tháng, tôi đã đọc hết thảy các kinh sách của Sư phụ.
Cả nhà tôi trở nên khỏe mạnh. Trước đây vì tôi từng thường xuyên đi viện khám nên một người bạn đã nói đùa rằng: “Bộ dạng cơ thể của chị khó coi quá, chúng tôi nên để xe rác tới đưa chị đi thôi.” Sau khi tu luyện Đại Pháp, hết thảy bệnh tật trong người tôi đều biến mất. Bệnh lao của con trai tôi cũng được chữa khỏi trong vài tháng. Con gái tôi vốn bị dị ứng nghiêm trọng mà y học hiện đại cũng không thể chữa thì nay cũng khỏi. Trước đây cháu chỉ có thể thở bằng một bên lỗ mũi và nghĩ đó là bình thường. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cháu hiểu ra người bình thường thì thở bằng cả hai bên lỗ mũi!
Từ trải nghiệm của bản thân, chúng tôi minh bạch điều Sư phụ giảng:
“Nếu nói nhân loại chẳng có bệnh gì hết, [sống] quá ư thoải mái, thì có bảo chư vị làm thần tiên chư vị cũng chẳng làm. Không có bệnh, cũng chẳng có khổ, muốn gì được nấy, tốt đẹp nhường ấy, thì đúng là thế giới thần tiên rồi. Nhưng chư vị biến đổi thành không tốt rồi rơi rớt xuống đến đây, do đó chư vị sẽ không thể thoải mái được. (Bài giảng thứ hai, “Công năng túc mệnh thông,” Chuyển Pháp Luân)
Trong suốt 15 năm tu luyện, chúng tôi không bao giờ phải đi khám bệnh hay uống bất kỳ loại thuốc nào. Chúng tôi chỉ sử dụng thẻ bảo hiểm y tế khi đi làm sạch răng. Năm 2010, tôi có viết một bài viết tựa đề: “Cục Bảo Hiểm Y tế Quốc gia nên trao cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp một giải thưởng.” Kỳ thực, họ nên trao giải thưởng cho Sư phụ của chúng ta, Ngài Lý Hồng Chí.
Bên cạnh việc có sức khỏe tốt, thì tâm tính của tôi cũng cải biến. Tôi từng có xung đột với chồng. Dần dần, những xung đột đã trở thành những cuộc cãi vã nhỏ và cuối cùng tôi có thể hòa ái xử lý bất cứ mâu thuẫn nào, và không còn cảm thấy giận hờn, oán trách hay ấm ức khóc lóc nữa. Quan hệ của tôi và con gái cũng không còn căng thẳng như trước đây. Trước đây, tôi từng chỉ trích chê bai cháu đủ điều, khiến cháu tránh mặt tôi. Bây giờ thì chúng tôi có thể cùng nhau ngồi xuống và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.
Đối với chúng tôi thời gian quý báu nhất là lúc cùng nhau học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Chúng tôi không còn cãi nhau mà thay vào đó là chiểu theo Pháp và hướng nội tìm thiếu sót ở bản thân khi gặp mâu thuẫn. Vì thế mọi mâu thuẫn đều nhanh chóng được hóa giải.
Tôi vô cùng may mắn khi tìm thấy được mục đích chân thực của cuộc đời. Thật khó để biểu đạt cảm xúc của tôi chỉ bằng lời. Khi viết thư khuyến khích một người lớn tu luyện Đại Pháp, con trai tôi nói rằng cháu cảm thấy may mắn vì việc bị bệnh lao đã dẫn cháu đến với Đại Pháp. Con gái tôi chỉ mới 18 tuổi, và tôi nghĩ rằng có thể cháu sẽ khó minh bạch được nội hàm uyên thâm trong các bài giảng của Sư phụ. Nhưng ngay sau khi bắt đầu đọc sách, cháu nói rằng đã tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Một đồng tu nói với tôi: “Gia đình chị là gia đình may mắn nhất thế giới. Tôi nghe nói cả nhà chị đều bước vào tu luyện cùng lúc. Thật tuyệt vời!”
Chúng tôi trân quý cơ duyên này và sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/15/364146.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/4/170646.html
Đăng ngày 2-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.